Trong phòng bệnh của bệnh viện trung tâm Dung Hưng.

Lạc Hân lặng yên nằm ở trên giường, dáng vẻ thản nhiên giống như chỉ đơn giản đang ngủ mà thôi.

Tần Nam Phong một mực ngồi ở bên giường nhìn cô ấy, không nói được một lời.

Tô Ánh Nguyệt đẩy cửa đi vào.

Bây giờ đã là hơn mười một giờ đêm rồi.

Vừa Tinh Thiên gọi điện thoại cho cô giục cô về nhà nhưng mà cô căn bản không có lòng dạ nào để về.


Không muốn về nhà cũng không muốn ngủ.

Cô muốn cùng Tận Nam Phong canh giữ ở đây.

Nhỡ đâu… Nhỡ đâu một giây kế tiếp Lạc Hân tỉnh lại thì sao?
“Thím nhỏ”
Tần Nam Phong đưa lưng về phía cô, nặng nề nói: “Thím nói cháu không phải là đồ đểu”
Ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm Lạc Hân: “Buổi tối lúc thím nhỏ nhắn tin cho cháu, cháu nên đi tìm các người”
“Nếu như cháu đi tìm các người… Có lẽ tất cả đều sẽ khác.”
Tô Ánh Nguyệt mím môi: “Chuyện này tôi cũng có trách nhiệm.”
Cô hắn không nên nghe đạo diễn mà rời đi.

Cho dù mục tiêu của Tô Huyền Anh là cô, nhưng người Tô Huyền Anh của mang cô đi, còn hơn là mang Lạc Hân đi!
Dù sao cô còn có võ công phòng thân mà Giản Thành Công đã dạy cho cô.

Mà Lạc Hân lại không có gì cả.

Cô ấy chỉ là một cô gái đơn thuần mà thôi.

“Trách nhiệm lớn nhất là cháu”
Tần Nam Phong thở dài một hơi, đưa tay ra cầm bàn tay lạnh như băng của Lạc Hân “Cháu không nên giận dỗi với cô ấy, phân rõ giới hạn cùng cô ấy”
“Cô ấy thích cháu, cháu vẫn luôn biết”
“Nhưng cháu chỉ coi cô ấy như bạn bè.


Bởi vì vài lý do mà cháu không muốn nói chuyện yêu đương với bất kỳ cô gái nào?
“Phụ nữ bên cạnh cháu đến rồi đi, cũng là vì để cho cô ấy hết hy vọng”
Anh ta trầm khàn nói: “Thím nhỏ nói xem rõ ràng cô ấy xinh đẹp như vậy, thông minh như vậy, có danh tiếng lẫy lừng trong giới giải trí, có tương lai tươi sáng vô hạn.

Tại sao còn muốn lãng phí thời gian trên người một cậu ấm đa tình như cháu?”
Tô Ánh Nguyệt đứng tại chỗ, nghe lời của anh ta, ngón tay túm chặt lấy tay áo: “Cho nên hôm nay cậu làm cái gì…”
“Cháu…”
Tần Nam Phong thở dài: “Mấy ngày nữa là sinh nhật cô ấy, cô ấy hỏi cháu có thể đi cùng cô ấy về thăm ông bà đi gặp người thân của cô ấy vào ngày sinh nhật không?
“Cô ấy nói người nhà của cô ấy đã muốn gặp cháu rất lâu rồi”
“Cháu biết cô ấy chưa từ bỏ ý định đối với cháu”
Anh ta nhắm mắt lại, trước mắt hiện ra cảnh lúc xế chiều đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng kia của Lạc Hân.

“Cháu nói cho cô ấy biết cháu vẫn luôn lợi dụng cô ấy”
“Cháu sáng lập công ty giải trí Phong Đô cũng không phải vì chứng minh năng lực trước mặt người nhà mà là cháu muốn bỏ tiền đi tán gái.”
“Cô ấy chẳng qua là công cụ kiếm tiền của cháu mà thôi.

Đã nhiều năm cháu vẫn luôn trêu đùa cô ấy, chợt gần chợt xa, nhưng thật ra là muốn cô ấy cố gắng kiếm nhiều tiền hơn cho cháu”
“Cháu còn nói…”
“Còn nói cháu đã kiếm đủ tiền, mấy ngày nữa sẽ cầu hôn với cô gái cháu thích”
“Cô ấy muốn ở lại tiếp tục kiếm tiền cho cháu, cháu đương nhiên cam tâm tình nguyện, nếu không muốn vậy thì thanh toán tiền bồi thường vi phạm hợp đồng rồi cút đi là được.

Dù sao lúc cô ấy ký hợp đồng với cháu, chẳng qua là người mới tháng lương 6 triệu, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng chẳng qua cũng chỉ là 300 triệu”
Tần Nam Phong cười khổ một tiếng, trước mắt rõ ràng hiện ra cảnh Lạc Hân đứng ở trước mặt anh ta rơi xuống một giọt lệ.


Sau đó, cô ấy nở nụ cười.

“Là vậy ư?”
Cô ấy đứng ở trước mặt anh ta, cười đến xinh đẹp: “Vậy tôi còn phải cảm ơn anh nhiều năm qua đã bồi dưỡng.

Dù sao không có anh thì cũng không có Lạc Hân của hiện tại”
“Năm đó lúc giải trí Phong Đô ký hợp đồng với một nghệ sĩ như tôi, tôi vì anh Tần đây đấu tranh anh dũng, không tiếc làm các loại chuyện xấu, tranh ra một cái vị trí, chỉ vì để anh Tần đây không trở thành người không có tiền đồ trong miệng bố mẹ anh”
“Tuy rằng anh lừa tôi, thế nhưng hứa hẹn của tôi đối với anh, tôi đã làm xong rồi”
“Tiền bồi thường vi phạm hợp đồng tôi sẽ gửi vào trong tài khoản của anh”
“Cảm ơn anh Tần đã thả tôi đi ra ngoài bay một mình vào lúc tôi ở trên đỉnh sự nghiệp, phần ân tình này tôi sẽ nhớ kỹ”
“Chờ lúc anh Tần đây kết hôn, Lạc Hân sẽ dâng một phần lễ lớn vì anh”
Cuối cùng, cô ấy hung hăng cắn răng nhìn anh ta: “Tần Nam Phong! Chúc anh vĩnh viễn không hạnh phúc”
Tần Nam Phong cầm tay Lạc Hân.

Anh ta tự cho là mình làm tất cả cũng là vì tốt cho cô ấy.

Lại không nghĩ rằng là anh ta đẩy cô ấy về phía một cái vực sâu khác..