Bức ảnh trên tay khiến tay Tô Ánh Nguyệt không thể kìm được mà run lên.

Bức ảnh ở trên cùng là hỗ sơ cô nhập viện tâm thần cách đây năm năm.

Trên đó nói rõ rằng cô bị tâm thần phân liệt, hoang tưởng và hưng cảm.

Thời gian điều trị dài nhất là nửa năm.

Tô Ánh Nguyệt cắn chặt môi, không thể tiếp tục nói lời nào.

Những bức ảnh ở phía sau, đều là lần đầu tiên cô nhìn thấy.

Mỗi bức ảnh đều khiến cô gục ngã.


Bởi vì những bức ảnh đó cho thấy cô đang điều trị trong bệnh viện!
Cô ấy đang mặc một chiếc áo choàng bệnh viện với vẻ ngoài xộc xệch.

Cô được buộc vào giường bệnh và được y tá tiêm thuốc.

Cô điên cuồng cần các nhân viên y tế.

…..

Cô ấy cuồng loạn trong mọi bức tranh và bức tranh nào cũng không giống người bình thường!
Nhưng Tô Ánh Nguyệt không thể phủ nhận rằng mình đang ở trong những bức ảnh này.

Bởi vì đây thực sự là cô ấy.

Cô đã nhìn vào khuôn mặt của chính mình nhiều năm như vậy và cô không thể thừa nhận điều đó chút nào.

Hơn nữa…
Cô ấy thực sự đã trải qua sáu tháng mất trí nhớ trong bệnh viện tâm thần.

Những chuyện này, Giản Thành Công đã nói với cô ấy.

Chỉ là cô ấy không biết, ai đó đã chụp một bức ảnh như vậy trong quá trình điều trị của cô ấy.

Nhìn Tô Ánh Nguyệt sắc mặt tái nhợt, Tô Tuấn Thành cười nhạt.

Ông ta tự tin nhìn vào mặt Tô Ánh Nguyệt:
“Ánh Nguyệt, tôi cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ cô.



“Chỉ cần có thu hồi lời buộc tội, rút đơn tố cáo để em gái cô có đường sống, tôi sẽ không phát tán những bức ảnh này”
“Nếu không, cô biết đấy, nếu tôi báo cảnh sát về tình trạng này của cô.

“Lời thú nhận của một người bị bệnh tâm thần không thể được dùng làm lời khai.”
Giọng ông ta dửng dưng không chút cảm xúc, dường như người đối diện không phải cô cô gái nuôi mà ông ta đã nuôi nấng hơn hai mươi năm mà là một người xa lạ.

Tô Ánh Nguyệt cảm thấy tuyệt vọng.

Cô vừa bước ra khỏi cái bóng mang thai, Tô Tuấn Thành đã cho cô một bạt tai.

Cây gậy này đập thẳng vào chỗ đau của cô, thật tàn nhẫn.

Cô ấy muốn trở thành một diễn viên.

Khi những bức ảnh về lần mang thai trước bị lộ ra ngoài, người ta sẽ bàn tán về cuộc sống riêng tư của cô.

Còn nếu những bức ảnh cô mắc bệnh tâm thần bị phát tán sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ sự nghiệp của cô sau này.

Họ sẽ nói cô là một kẻ mất trí, đau đớn gấp hàng nghìn lần so với việc cô có một đứa côn.

Tô Ánh Nguyệt không biết tại sao Tô Tuấn Thành lại muốn dồn cô vào bước đường cùng như thế này.

Người phụ nữ ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Tô Tuấn Thành.

“Trong tay ông rốt cuộc có bao nhiêu thứ về tôi?”
“Đó là tất cả.”

Tô Tuấn Thành cười nhạt.

“Nhưng đối với cô, như thế là quá đủ!”
“Tôi cho cô ba ngày tới đồn cảnh sát rút lời khai.”
“Bằng không thì chờ mọi người xem được những tấm ảnh này!
Nói xong ông ta liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Vừa mới cất bước, người đàn ông đột nhiên quay đầu lại như đang suy nghĩ điều gì.

“Nhân tiện, cô còn có một người bạn là ngôi sao lớn đúng không?”
“Cô nói xem, nếu chuyện xảy ra với cô ấy vào đêm qua bị phát tán ra ngoài.

Liệu người hâm mộ của cô ấy vẫn thích cô ấy chứ?”
“Tôi thì vẫn tin cô ấy trong sạch!”
Giọng nói ảm đạm của ông ta vang lên:
“Sự tưởng tượng của con người là vô hạn, nếu cho mọi người vào bối cảnh cụ thể chắc chắn họ cũng sẽ có sự liên tưởng vô hạn!”
“Cô đoán xem, tới lúc đó, là người ta nghi ngờ quá đáng hay là cô ấy?”
“Ông dám!”
Tô Ánh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng của ông ấy.

“Tô Tuấn Thành, nếu ông dám nói chuyện của Lạc Hân ra, tôi xin thề Tô Huyền Anh vĩnh viễn sẽ không ra khỏi tù!”
“Tất nhiên rồi!”.