“Vì sao?” Tô Ánh Nguyệt không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Tôi không làm tốt chỗ nào sao?” Đạo diễn bực bội liếc nhìn cô: “Nào có nhiều cái vì sao như vậy, phía trên có người đưa ra mệnh lệnh không cho phép bất kỳ người nào dùng cô làm diễn viên đóng thế diễn thay”
“Có thời gian ở đây hỏi tôi, thà rằng cô suy nghĩ thật kỹ rốt cuộc bản thân đã đắc tội người nào ấy!” Nói xong, đạo diễn không đành lòng nhưng không còn cách nào khác, nói với Tô Ánh Nguyệt: “Từ hôm nay trở đi cô làm thế thân văn kịch đi, tuy rằng kiếm được ít hơn nhưng cũng dễ chịu hơn nhiều.


“Cô có thể suy nghĩ thật kỹ xem rốt cuộc cô đã đắc tội người nào!” Tô Ánh Nguyệt quay về hậu trường với vẻ mặt chán nản.

Phúc Quý Ngân an ủi cô: “Thật ra làm thế thân văn kịch cũng rất tốt đó.

” Thế thân văn kịch là động thế cho các diễn viên trong những cảnh không quan trọng.


Mặt trời tỏa nắng chói chang.

Tô Ánh Nguyệt đứng dưới mặt trời, toàn thân đổ đầy mồ hôi.

Cô vừa đứng im như cái như cọc gỗ vừa trầm tư suy nghĩ, rốt cuộc là người nào đang chèn ép cố theo cách này? Là Hướng Kim Tâm hay là Trình Hiếu Quần? Trong văn phòng của tập đoàn nhà họ Tần.

Tần Nam Phong đang vô cùng đắc ý ngồi ở trên ghế sô pha: “Chú út, chú nhờ cháu chăm sóc cho thím nhỏ là tìm đúng người rồi đó!” “Cháu đã âm thầm giúp đỡ thím nhỏ rồi.

Chú nhỏ yên tâm, hôm nay thím nhỏ về nhà chắc chắn trên người sẽ không có vết sẹo mới!” Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế vừa xem xét tệp văn kiện trong tay vừa khẽ nhíu mày nói: “Tô Huyền Anh, cậu quen không?”
“Đã từng gặp qua.

” Tần Nam Phong bắt chéo chân, vừa uống trà vừa khẽ cười: “Vẻ ngoài chẳng có gì đặc biệt lại muốn quyến rũ cháu, cháu liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra ý đồ của cô ta, sau đấy cô ta muốn hẹn cháu ra ngoài nhưng cháu không để ý tới cô ta.


“Hẹn gặp cô ta” Tần Mộ Ngôn hờ hững lật từng trang giấy của hợp đồng: “Nói với cô ta, nguồn tài chính mà nhà họ Tần cho nhà họ Tô sẽ bị cắt một nửa.


“Ngoài ra nói cho cô ta biết rằng bây giờ Tô Ánh Nguyệt là người nhà họ Tần.

Chuyện ngày hôm qua, nể tình bọn họ là người nhà của Tô Ánh Nguyệt nên chỉ giảm tài chính hợp tác.



“Nếu có lần sau” Người đàn ông ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng: “Trên thế giới này sẽ không còn tập đoàn nhà họ Tô” Tần Nam Phong giật mình: “Chú nhỏ, nhà họ Tô đối xử không ra gì với thím nhỏ, chú cứ buông tha cho bọn họ dễ dàng vậy sao?” Tần Mộ Ngôn tao nhã nhấc tách trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Đương nhiên.

” Chỉ có điều, anh có thể buông tha cho người nhà họ Tô, nhưng những người khác thì chưa chắc đâu.

Buổi tối, Tô Ánh Nguyệt vừa tan tầm đã nhận được cuộc gọi đến từ Tần Tinh Vân.

“Con và Tần Tinh Thiên đang ở trong quán cà phê gần trường quay”
“Mời mẹ một bữa ăn.

” Tô Ánh Nguyệt nhíu mày: “Hai đứa muốn mời mẹ một bữa ăn à?”
“Đúng vậy.

” Tần Tinh Vân vẫn giữ giọng điệu điềm tĩnh y như một người lớn: “Mau đến đi” Cúp điện thoại, Tô Ánh Nguyệt lê lết cơ thể mỏi mệt đi đến quán cà phê mà Tần Tinh Vân vừa nói tới.

Mới vừa bước đến cửa quán cà phê, một chiếc xe con màu đỏ quen thuộc dừng ở ngay trước mắt cô.

Chiếc xe này, Tô Ánh Nguyệt thấy cực kỳ quen mắt.

Đây là xe riêng của Tô Huyền Anh.

Mấy năm gần đây, Tô Huyền Anh đến làm việc ở tập đoàn nhà họ Tô cũng tạo ra thành quả, cho nên Tô Tuấn Thành đã tốn giá cao mua chiếc xe này để khen thưởng cho cô ta.


Xe dừng lại, Tô Huyền Anh trang điểm lộng lẫy bước xuống từ trong xe.

“Ồ, chị gái, sao chị lại có mặt ở chỗ này?” Vừa xuống xe, Tô Huyền Anh lập tức nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt.

Trên mỗi người phụ nữ hiện lên nụ cười trào phúng: “Tôi nhớ tiêu phí ở nơi này không rẻ lắm mà.


“Chị gái à, số tiền lương ít ỏi từ công việc diễn viên đóng thế của chị không đủ để chi tiêu trong quán cà phê này đâu.

” Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng liếc cô ta một cái, xoay người định bước vào quán cà phê.

Cô còn phải tìm Tần Tinh Vân, không muốn dây dưa vô ích với Tô Huyền Anh.

Nhưng làm gì có chuyện Tô Huyền Anh sẽ từ bỏ cơ hội tốt để làm nhục Tô Ánh Nguyệt như này.

Cô ta kéo tay Tô Ánh Nguyệt: “Chị gái, chị đừng vội vàng rời đi như vậy mà”