*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bố của Lạc Hân được kính trọng mà kinh sợ, vội vàng đứng dậy nắm tay với Tân Mộ Ngôn.

“Lạc Hân gả tới, ngài cứ yên tâm đi.”
Nụ cười của của ông ta vừa đúng lúc với âm thanh vang lên.

So sánh với đôi vợ chồng Tân Kiến An một mặt không tình nguyện ở một bên, Tân Mộ Ngôn thế mà càng giống như là vợ chồng sui gia với nhà họ Lạc hơn.

Cảm giác như vậy để cho Trình Lộ có chút khó chịu.


Cô liếc mắt, quay đầu hung hăng bấm một cái trên đùi Tân Kiến An, thấp giọng hô: “Lấy ra.”
Tân Kiến An có chút khó khăn, nhỏ giọng nói: “dạng này không tốt lắm đâu.”
*Có cái gì không tốt!”
Trình Lộ trừng mắt liếc nhìn anh ta: “Đây không phải đã nói trước rồi sao?”
Tân Kiến An thở dài, rồi mới lấy một phần văn kiện từ một bên ra.

“Mộ Ngôn.”
Anh ta hẳng giọng một cái: “Hôm qua em nói chỉ cần bọn anh đồng ý hôn sự của Nam Phong và Lạc Hân, thì em sẽ chuyển nhượng 10% cổ phần của tập đoàn nhà họ Tân cho Nam Phong.”
Dứt lời, anh ta đặt văn kiện trên cái bàn trước mặt Tân Mộ Ngôn rồi nói tiếp: “Hôm qua Nam Phong và Lạc Hân đã đăng ký giấy kết hôn, vừa vặn bây giờ bố mẹ Lạc Hân cũng có ở đây, dưới sự chứng kiến của mọi người, chúng ta ký tên phần hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần này đi”
Tô Ánh Nguyệt sau lưng Tân Mộ Ngôn im lặng nhíu mày lại.

“Đôi vợ chồng Tân Kiến An này cũng quá gấp gáp đó chứ?”
“Coi như nhất định phải ký, thì không thể chờ cơm nước xong xuôi rồi ký hay sao?”
“Tân Mộ Ngôn vừa vào cửa đã phải trực tiếp ký hiệp nghị?”
Tân Mộ Diệp ở một bên cũng nhíu nhíu mày: “Anh cả, đều đã trễ như vậy, không thể để cho Mộ Ngôn ăn cơm xong xuôi rồi lại nói hay sao?”
“Người nhà họ Lạc đường xa mà đến, chẳng lẽ không phải để bọn họ ăn xong trước rồi mới nói những thứ khác hay sao?”

Trình lộ liếc mắt: “Người ta cũng không phải vừa mới tới hôm nay”
“Hơn nữa”
Cô ta lạnh lùng liếc qua Tân Mộ Ngôn: “Đây là chuyện đã nói từ trước, ký sớm hay ký muộn thì không phải đều giống như nhau hay sao?”
“Tôi người này chính là tính tình nôn nóng, phải ký hiệp ước trong tay thì tôi mới có thể yên tâm”
Đối mặt Trình Lộ và Tân Kiến An hùng hổ dọa người, Tân Mộ Ngôn cười lạnh, khóe môi cong lên một đường cong giễu cợt: “Anh hai và chị dâu sợ em nói chuyện không giữ lời hay sao?”
“Yên tâm, em cũng không giống như hai người Nói xong, anh đã quay người ngồi xuống ghế sô pha, bắt đầu xem kỹ phần hiệp nghị chuyến nhượng cố quyền mà Tân Kiến An đưa cho anh.

Cậu bé mặc quần jean và áo khoác ngồi ở ghế sô pha bên cạnh lạnh lùng nở nụ cười: “Chị tôi ưa thích tên Tân Nam Phong này cũng rất lâu, tôi còn tưởng rằng anh ta thật sự đã thay đổi tính tình.”
“Thì ra vẫn là vì tiền.”
Cậu bé nhổ kẹo cao su trong miệng ra, lạnh lùng quay đầu liếc mắt nhìn vợ chồng nhà họ Lạc: “Bố mẹ thấy rõ ràng chưa?”
“Tân Nam Phong người ta vì cổ phần mới có thể cưới chị gái.”
“Hai người còn mơ mộng điều gì?”
‘Vợ chồng nhà họ Lạc liếc nhìn lẫn nhau, trên mặt tràn đầy vẻ khó xử.

Hơn ni gày, bố của Lạc Hân đứng dậy, âm thanh vang dội rất có khí thế: “Tôi đồng ý Lạc Hân gả cho Nam Phong, là bởi vì tôi thật sự nghĩ răng Nam Phong sẽ đối xử tốt với Lạc Hân”
“Nếu như Nam Phong cưới Lạc Hân chỉ vì tiền.


Vậy sau này, cậu ta nhất định sẽ vứt bỏ Lạc Hân”
“Hôn sự dạng này, nhà họ Lạc chúng tôi không đồng ý”
Lời của ông ta giống như một chậu nước lạnh, trực tiếp giội đến trên đầu Trình Cô ta nhíu lông mày hỏi: “Sao lại nói thế?”
“Cưới con gái các người không phải vì tiền, chẳng lẽ còn bởi vì dáng vẻ người chết sống lại của cô ta hay sao?”
Lời nói của Trình Lộ làm bố mẹ của Lạc Hân tức giận đến mức thở hổn hển.

“Mẹ!”
Tân Nam Phong nhíu mày: “Mẹ bớt tranh cãi đi!”

“Anh cưới chị em cũng sẽ không hối chị gái em.”
“Anh nói chuyện giữ lời sao?”
Lạc Vân Trạch lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn anh ta: “Tân Nam Phong, vậy anh nói cho tôi biết, ban đầu là ai cam đoan trước mặt nhà chúng ta, sẽ cả một đời chỉ yêu một mình Lục Tử Dao?”.