Tô Ánh Nguyệt choáng váng.

Trước mắt cô là khuôn mặt điển trai đến độ người khác phải si mê kia của người đàn ông.

Người đàn ông đưa tay giữ chặt lấy cằm cô, khỏe mỗi hiện lên chút trêu chọc: “Tôi quả thật rất kín tiếng, nhưng tôi cho phép em huênh hoang” Từng câu từng chữ vô cùng đơn giản được anh nói ra bằng âm thanh từ tính, trầm thấp nhưng lại cực kỳ mê người.

Tô Ánh Nguyệt chỉ cảm thấy cả người đều tê dại.

Bộ não trở nên trống rỗng một mành, thậm chí còn quên mất những gì mình muốn nói.

Đầu ngón tay có chút thô ráp của anh nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi cô: “Sau này nếu có ai muốn bêu xấu tôi thì em cứ nói cho tôi biết, tôi thật sự có thể khiến cho bọn họ sống không bằng chết”Nói xong anh hài lòng nhìn gương mặt cô đỏ bừng, xoay người rời khỏi.


Cả người Tô Ánh Nguyệt ngây ngốc nằm ở trên giường, trong đầu tràn ngập dáng vẻ anh vừa mới đè trên người cố với nụ cười như ẩn như hiện.

Mãi một lúc lâu sau, cô mới tỉnh táo lại.

Chiếc điện thoại bên cạnh vẫn đang kết nối video với Phúc Quý Ngân.

Bởi vì di động bị Tần Mộ Ngôn chuyển sang chế độ im lặng, cho nên tới bây giờ cô mới nhận ra.

Người phụ nữ đỏ bừng mặt rồi bật âm thanh.

Người phụ nữ đầu dây bên kia trực tiếp hét lên.

“Ôi mẹ ơi, Ánh Nguyệt, người vừa nãy chính là cậu Ba nhà họ Tân đó hả?”
“Trông anh ấy đẹp trai như vậy tại sao bên ngoài lại đồn đại khó nghe như thế chứ?”
Bệnh tim của tớ sắp tái phát rồi! Vừa nãy thấy anh ấy đối xử với cậu như thế, thậm chí tớ còn mong mỏi có thể quan sát cuộc sống vợ chồng của cậu một chút nữa đấy!”
“Bọn cậu quá xứng đôi! Anh ấy còn đẹp trai hơn cả Trình Hiếu Quân gấp mấy lần, cậu thật sự kiếm bộn rồi!”Phúc Quý Ngân hết lời khen ngợi bằng một động từ ngữ lộn xộn, khiến tâm trạng của Tô Ánh Nguyệt trở nên vui vẻ một cách kỳ lạ.

Bỗng nhiên Phúc Quý Ngân đập mạnh vào trán mình: “Ánh Nguyệt, tớ chợt nhớ ra một chuyện.


“Vừa rồi cậu lại không hề tỏ ra phản cảm với anh ấy?”
Tô Ánh Nguyệt hơi khựng lại.


Chuyện xảy ra cách đây năm năm đã để lại bóng ma trong lòng cô.

Trong năm năm qua, cô thậm chí còn không làm được những chuyện thân mật với Trình Hiếu Quân.

Thế nhưng có vẻ như ngay từ đầu, cô vẫn chưa thật sự tỏ ra bài xích sự đụng chạm của Tần Mộ Ngôn.

“Cậu Ba nhà họ Tân thế mà có thể chữa khỏi cho cậu được sao?”
Vẻ mặt Phú Quý Ngân tỏ ra vô cùng kinh ngạc: “Hay là nói cậu đã thích cậu Ba nhà họ Tần rồi?”
Tô Ánh Nguyệt vội vàng lắc đầu: “Không thể nào.


“Sao lại không thể chứ?”
“Một người đàn ông như cậu Ba nhà họ Tần, tớ vừa mới liếc nhìn một cái thì đã muốn gả cho anh ấy rồi, làm sao cậu có thể chắc chắn rằng mình không phải yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên chứ?”
Tô Ánh Nguyệt hơi dừng lại.

Yêu từ cái nhìn đầu tiên à? Cô có lẽ… không phải chứ? Sáng hôm sau khi Tô Ánh Nguyệt tỉnh lại, Tần Mộ Ngôn vẫn đang say ngủ.

Một tay cô chống bên má rồi nhìn chăm chú vào người đàn ông bên cạnh một cách nghiêm túc.

Anh thật sự rất đẹp trai.

Những lời của Phúc Quý Ngân hôm qua vang lên bên tai cô.


Cô…thật sự phải lòng người đàn ông này ngay từ cái nhìn đầu tiên sao? “Em còn muốn ngắm bao lâu nữa vậy?” Đột nhiên bên tai vang lên giọng nói lạnh lùng của người đàn ông.

Tô Ánh Nguyệt tỉnh táo lại, người đàn ông trước mắt đã tỉnh dậy từ lúc nào.

“Bà Tần mới sáng sớm đã nhìn chằm chằm tôi như vậy là vì cảm thấy sắc đẹp của tôi có thể thay cơm hay sao?”
Người phụ nữ đỏ bừng mặt, hoảng hốt rời giường, sau đó vội vàng đi xuống lầu.

Nhìn theo bóng lưng xấu hổ của cô, trên khóe môi của người đàn ông hiện lên một chút ý cười.

Sau bữa sáng Tô Ánh Nguyệt đến trường quay.

Vừa bước vào cửa, một người đàn ông mặc âu phục đeo giày da lịch lãm tiến lên nghênh đón: “Xin chào, tôi là Lăng Nguyên trợ lý của diễn viên Lạc Hân” Người đàn ông khẽ mỉm cười rồi đưa tay ra: “Nghe nói cô là diễn viên võ thuật đóng thế giỏi nhất ở phim trường, vì vậy Lạc Hân cố ý kêu tôi đến tìm cố và mời cô làm diễn viên đóng thế cho cô ấy”.

Tô Ánh Nguyệt tự véo mình một chút: “Anh chắc chắn chứ, chính ảnh hậu Lạc Hân muốn tìm tôi đóng thế thật à?”
Tại sao cô lại có cảm giác như đang nằm mơ vậy? Lạc Hân là một trong những nữ diễn viên yêu thích của cô! Nhưng giá trị của những ngôi sao hạng A như Lạc Hân này quá lớn, ngày thường diễn viên đóng thế nhỏ bé như cô hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc, mà từ trước tới giờ cũng không dám nghĩ tới.