Sáng sớm hôm sau, Tô Ánh Nguyệt bị quản gia đánh thức.
Quản gia có tướng mạo rất hiền hòa, ngày hôm qua cô đã gặp người này rồi.
Lúc này quản gia đang đứng trước mặt cô, trên tay cầm một bộ quần áo nữ rất trang trọng, nói: “Mợ chủ, tại sao ngài lại ngủ thiếp đi ở chỗ này?”
“Nhanh chóng rời giường thu dọn một chút đi, người ở bên cục dân chính sắp đến đây rồi!”
Tô Ánh Nguyệt xoa xoa huyệt thái dương hơi đau đớn của mình, tối hôm qua cô ngủ không ngon, hiện tại đầu óc vẫn còn choáng.
Cô nhíu mày, mờ mịt nhìn quản gia: “Người ở cục dân chính sao?”
“Đúng vậy!”
Quản gia nhìn cô, cười híp mắt: “Chúc mừng ngài đã vượt qua bài kiểm tra, cậu Ba chuẩn bị đi lấy giấy chứng nhận với ngài.

Bắt đầu từ hôm nay trở đi, ngài sẽ là nữ chủ nhân ở nơi này.”
Tô Ánh Nguyệt lập tức trở nên tỉnh táo.
Tin tức này tới quá đột ngột.
Cô khiếp sợ nhìn quản gia: “Ông chắc chắn rồi chứ, cậu Ba nhà họ Tần thật sự muốn cưới tôi sao?”
Đêm qua cô vừa thấy nhìn anh một cái đã bị dọa sợ đến mức chạy trối chết!
Ấn tượng đầu tiên tồi tệ như vậy, sao anh lại đồng ý lấy cô?
“Là thật, mợ chủ, ngài không cần phải kinh ngạc.


Hôm qua cậu Ba đã nghĩ sâu tính kỹ rồi, ngài ấy đồng ý cưới cô.”
Tô Ánh Nguyệt: “…”
Chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy thật ra anh không hề nghĩ sâu tính kỹ như quản gia vừa nói.
Bọn họ chỉ mới gặp nhau một lần vào đêm hôm qua mà thôi, anh cứ đưa ra quyết định nhanh như vậy, phải nói là rất qua loa mới đúng.
Mặc kệ đi, nói thế nào thì cậu Ba nhà họ Tần nguyện ý cưới cô có thể xem như là một tin tức tốt.
Thứ nhất, hoàn thành yêu cầu theo hợp đồng với nhà họ Tô bên kia.
Thứ hai, cho dù dáng dấp của cậu Ba nhà họ Tần trông có vẻ đáng sợ, nhưng ít nhất cô cũng có một nơi được xem là nhà.
Từ khi Tô Huyền Anh trở về nhà họ Tô cách đây năm năm, nơi đó đã không còn là nhà của cô nữa rồi.
Sau khi thay sang bộ quần áo nữ trang trọng kia, người bên cục dân chính đến.
Hai nhân viên công tác chụp ảnh cho Tô Ánh Nguyệt ngay trong phòng khách, tiếp đó yêu cầu cô ký tên vào tờ giấy đồng ý kết hôn, rồi lại đi lên lầu dưới sự hướng dẫn của quản gia.
Không bao lâu sau, ba người xuống lầu dưới, đưa giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ cho Tô Ánh Nguyệt: “Chúc mừng ngài, hiện giờ ngài đã chính thức trở thành mợ Tần.”
Nữ nhân viên công tác thậm chí còn nắm chặt tay của Tô Ánh Nguyệt, nói với mặt mũi tràn đầy hâm mộ: “Chúc mừng ngài, mợ Tần, ngài đã tìm được một người chồng rất đẹp trai.”
Cơ thịt trên mặt Tô Ánh Nguyệt khẽ giật.
Một người chồng rất đẹp trai…?
Cô mở giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ trong vô thức.
Nhà gái: Tô Ánh Nguyệt.
Nhà trai: Tần Mộ Ngôn.
Vị trí vốn dĩ nên có ảnh chụp chung của cặp vợ chồng lại chỉ có ảnh chụp của mỗi mình Tô Ánh Nguyệt.
Cô thở phào nhẹ nhõm, cậu Ba nhà họ Tần làm thế này có thể xem như khéo hiểu lòng người, không đặt hình của anh lên giấy chứng nhận kết hôn.
Nếu như anh dán ảnh mình lên đây, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy có khả năng cao là cả đời này cô sẽ không bao giờ đụng vào giấy chứng nhận kết hôn nữa.
“Mợ chủ, ngài chuẩn bị một chút đi.”
Quản gia cười híp mắt, tươi vui đến nỗi nếp nhăn trên mặt hơi díu vào nhau: “Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của ngài và cậu Ba, ngài phải chuẩn bị tốt để nghênh đón sự mạnh mẽ của cậu Ba.”
“Tôi sẽ dẫn tất cả mọi người trong nhà rời đi, đêm nay trong biệt thự chỉ có mỗi hai người là ngài và cậu Ba thôi.”
Tô Ánh Nguyệt: “…”
Trái tim vừa rồi sinh ra chút hưng phấn của cô sau khi nghe xong lời này lại ngay lập tức rơi thẳng xuống đáy vực.
Thậm chí phần cánh tay vẫn còn nhớ kỹ xúc cảm buồn nôn và dính nhớp từ bàn tay của người đàn ông truyền đến khi anh chạm vào cánh tay cô trong ngày hôm qua…
Sắc mặt của cô trắng bệch nhưng vẫn nghiêm túc hỏi: “Nhất định phải động phòng hoa chúc vào đêm nay sao?”
Chuyện này tới quá đột ngột, cô vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng, vẫn chưa thích ứng được gương mặt kia của cậu Ba nhà họ Tần…
Quản gia nghiêm túc gật đầu, đáp lại: “Đúng vậy, nhất định phải là đêm nay.”
Đã kết hôn rồi, nếu như không tạo cơ hội để đêm nay mợ chủ biết khuôn mặt thật của cậu Ba, vậy thì phải đợi đến khi nào bọn họ mới có thể biết mặt nhau?
Ông ta đã phải mất rất nhiều công sức để thuyết phục cậu Ba đừng đeo mặt nạ vào đêm nay mà lấy khuôn mặt thật gặp mợ chủ đấy!
Tô Ánh Nguyệt có chút tuyệt vọng.
Sau khi ăn xong bữa sáng, cô lập tức trốn vào trong phòng, gửi một tin nhắn cho người bạn tốt Phúc Quý Ngân của mình: “Gợi ý cho tớ vài bộ phim kinh dị để rèn luyện lòng dũng cảm đi, cảm ơn!”
Phúc Quý Ngân: “Tớ chưa bao giờ nghe thấy một yêu cầu nào quá đáng như thế này.”
Thế là một loạt phim kinh dị bao gồm cả hiện đại lẫn cổ trang được sản xuất từ trong nước đến ngoài nước được gửi vào trong hòm thư của Tô Ánh Nguyệt.

Tô Ánh Nguyệt nằm sấp ở trong chăn xem phim kinh dị cả ngày, xem nhiều đến mức thậm chí còn phải đi vào nhà vệ sinh nôn mửa mấy lần.
Khi sắc trời tối sầm báo hiệu buổi đêm đang dần đến, cô cảm thấy mình đã trải qua muôn ngàn thử thách, lá gan đã trở nên kiên cường hơn.
Cho dù bây giờ cậu Ba nhà họ Tần xuất hiện ở trước mặt cô, cô cũng không còn sợ hãi như lúc trước nữa!
Vì vậy, cô đi xuống lầu uống một hớp nước, mở ti vi, định xem tin tức hôm nay để thay đổi tâm trạng.
Sau khi xem phim kinh dị suốt một ngày này, trái tim của cô cảm thấy không được tốt cho lắm.
“Tiêu đề tin tức mới, vừa rồi Trình Hiếu Quân và Hướng Kim Tâm bị phóng viên chụp được ảnh ra vào khách sạn cùng lúc.

Phóng viên đã nhanh chóng liên hệ với công ty quản lý của hai bên, không ngờ quả thật là hai người bọn họ thực sự yêu nhau, không lâu sau sẽ công bố ngày đính hôn.”
Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy hai người trên màn hình TV, cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
Cô chuyển kênh bằng điều khiển từ xa.
“Trình Hiếu Quân và Hướng Kim Tâm đều là những gương mặt được yêu thích nhất trong năm nay.

Một người là diễn viên sắp đạt được danh hiệu diễn viên xuất sắc trong lễ trao giải Giải thưởng Cánh Diều Vàng, một người sắp đạt được danh hiệu vua màn ảnh trong lễ trao giải Giải thưởng Cánh Diều Vàng, bây giờ bỗng nhiên công khai chuyện tình cảm.

Có lẽ đây gọi là vừa gặt được sự nghiệp vừa gặt được tình yêu…”
Lại chuyển kênh.
Vẫn là hai người bọn họ.
Cuối cùng, Tô Ánh Nguyệt tắt ti vi, ném điều khiển từ xa đến chỗ nào đó, mệt mỏi nằm trên ghế sô pha, nhắm mắt lại.
Trình Hiếu Quân và Hướng Kim Tâm.
Một người là bạn trai cũ mà cô đã yêu được sáu năm.
Một người là bạn thân thiết mà cô đã quen được tám năm.
Năm ngày trước, Tô Ánh Nguyệt đến đoàn làm phim tham quan, muốn tạo cho Trình Hiếu Quân một cái bất ngờ.
Kết quả, khi cô dùng chìa khoá dự bị mở cửa phòng nghỉ của Trình Hiếu Quân, những gì cô nghe thấy là tiếng thở hỗn loạn của hai người bọn họ.
“Hiếu Quân, chừng nào thì anh định chia tay với Tô Ánh Nguyệt, em không thể chờ được nữa rồi.”
“Chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, em vội như thế làm gì?”
“Tô Ánh Nguyệt xinh đẹp như vậy, em sợ anh sẽ thay lòng đổi dạ.”
“Ngoan, sao anh có thể thay lòng đổi dạ được? Năm năm trước cô ta đã sinh con cho người khác.

Loại phụ nữ bẩn như vậy, sao anh có thể cưới cô ta?”
Trong những lời nói của Trình Hiếu Quân và Hướng Kim Tâm, mỗi một chữ đều giống như một cây gai nhọn đâm thật mạnh vào trái tim của Tô Ánh Nguyệt.
Năm năm trước, sự nghiệp của Trình Hiếu Quân tụt dốc không phanh, bị đối thủ điên cuồng tìm cách khiến anh ta mất uy tín.
Tô Ánh Nguyệt vừa tìm kiếm bằng chứng để minh oan cho Trình Hiếu Quân vừa xoay sở tiền nong để cho trận chiến đấu ác liệt này của Trình Hiếu Quân.
Thế nhưng đúng lúc đó lại là khoảng thời gian Tô Huyền Anh trở về nhà họ Tô, hai vợ chồng Tô Tuấn Thành chẳng thèm quan tâm tới cô.


Trong hoàn cảnh này, cô không tiện mở miệng xin tiền bọn họ, cho nên mới vay tiền của Hướng Kim Tâm.
Hướng Kim Tâm đã tìm ra một con đường kiếm tiền nhanh cho cô: Bán trứng.
Nhưng không biết giữa chừng đã xảy ra chuyện gì sai lệch, vốn dĩ đối phương đã bàn bạc rằng sẽ dùng cách nhân tạo lại đột nhiên đổi ý.
Cô uống thuốc rụng trứng, bị giam ở trong một căn phòng tối om.
Người đàn ông trong bóng tối kia hành hạ cô ròng rã suốt một ngày một đêm.
Sau đó…
Cô lấy được tiền, cũng thành công minh oan cho Trình Hiếu Quân, đưa anh ta lên vị trí cao.
Năm năm sau, khi Trình Hiếu Quân cuối cùng cũng trở thành nghệ sĩ hàng đầu trong ngành giải trí, anh ta lại không thèm nhớ đến tình cũ mà lập tức lật mặt, ở cùng một chỗ với người bạn thân Hướng Kim Tâm của cô.
Anh ta nói rằng anh ta chê cô bẩn.
Anh ta khinh thường cô vì cô đã từng sinh con cho người khác.
Thế nhưng cô làm tất cả những điều này là vì ai?
Nằm trên ghế sô pha, nước mắt của Tô Ánh Nguyệt rơi xuống giống như mưa rơi tầm tã.
Cô đã yêu Trình Hiếu Quân tận sáu năm.
Một người phụ nữ có thể hao phí bao nhiêu cái sáu năm trong thanh xuân của cuộc đời mình? Vậy mà cô đã dùng khoảng thời gian tươi đẹp ấy chỉ để đổi về sự phản bội.
Cô khóc ròng rã hai tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, cô nhìn thoáng qua thời gian, đã hơn chín giờ tối.
Cậu Ba nhà họ Tần vẫn chưa tới sao?
Anh không muốn tới à?
Tô Ánh Nguyệt sụt sịt mũi, ánh mắt rơi vào mấy thứ trong tủ rượu ở phòng khách.
Bên trong tủ rượu có đủ loại rượu mà cô không biết tên được đựng trong các loại bình với kiểu dáng khác nhau.
Thật ra cô không thích uống rượu, nhưng vào giờ phút này cô lại rất muốn uống.
Một cơn say giải tỏa hàng ngàn nỗi sầu.
Ngay khi đầu óc nóng lên, cô cầm một chai rượu lên, mở ra, dốc thẳng vào miệng.
Chất lỏng cay xè chui vào cổ họng, cô vừa uống vừa khóc.
“Trình Hiếu Quân, anh là đồ khốn nạn!”
“Bà đây chúc anh không lấy được danh hiệu vua màn ảnh! Chúc anh mau chóng bị tụt dốc! Tụt xuống thẳng địa ngục!”
“Dáng dấp đẹp mắt có tác dụng quái gì! Cái trái tim thối nát của anh quá bẩn thỉu! Thậm chí còn không bằng người quái dị như cậu Ba nhà họ Tần!”
Ngoài cửa, người đàn ông đang định cầm chìa khóa mở cửa bỗng dưng khựng tay giữa không trung.