Tô Ánh Nguyệt nhẹ nhàng bước xuống giường rồi dém lại góc chăn cho anh, sau đó cầm đồ dùng vệ sinh tới phòng của người giúp việc tắm rửa.

Khi làm bữa sáng, Tô Ánh Nguyệt còn cố ý chuẩn bị một phần cho Tần Mộ Ngôn, rồi dặn dò người giúp việc đợi anh tỉnh lại hâm nóng đồ cho anh ăn.

“Không tồi, không tồi, mẹ còn biết đau lòng cho bổ, tình cảm đã tiến xa hơn một bước rồi!” Tinh Thiện ngồi vào bàn ăn, vừa cắn thìa vừa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tô Ánh Nguyệt sau đó nở một nụ cười: “Mẹ ơi, khi nào con có em gái vậy?”
Cô đỏ mặt, không muốn trả lời trực tiếp cũng không muốn khiến cậu nhóc bẽ mặt, vì thế mỉm cười thay đổi đề tài: “Tại sao con lại chỉ muốn có em gái mà không phải là em trai vậy?”
Tần Tinh Thiên nhìn cô đầy khinh thường: “Con đã là một anh trai, mà mỗi ngày anh trai còn không thể làm gì được con.


“Nếu như mẹ sinh cho con thêm một đứa em trai như chính mình thì con sẽ phiền chết mất”Tinh Vân liếc nhìn cậu nhóc một cái: “Em tự hiểu lấy là được rồi”
Tô Ánh Nguyệt:”…”

Ăn sáng xong, tài xế đưa Tô Ánh Nguyệt đến trường quay.

Ngay khi bước vào phim trường, cô đã thấy Hướng Kim Tâm đang kiêu ngạo ngồi bắt chéo chân trên phim trường, trong tay cầm tập kịch bản.

Vẻ mặt người diễn viên đang đứng bên cạnh tràn ngập oán giận: “Cái cổ võng hồng này cũng thật là ghê tởm.

Hôm qua, bị người phỉ nhổ rằng không nên theo chân bạn trai mình đến đoàn làm phim, sẽ làm chậm tiến độ quay phim của chúng ta.

Hôm nay đã lập tức trở thành nữ phụ số hai” “Có vẻ như Trình Hiếu Quân thật sự yêu cô ta, thể mà chỉ mất một buổi tối đã khiến nhà sản xuất ép nữ phụ số hai đã định lúc đầu phải thay vai và đổi thành cô ta…” Tô Ánh Nguyệt vừa lật xem lịch quay của ngày hôm nay, vừa nghe các diễn viên khác nói chuyện phiếm, trong lòng không khỏi dâng lên một chút than thở.

Hóa ra người mà Trình Hiếu Quân và Hướng Kim Tâm gặp tối hôm qua chính là nhà sản xuất của bộ phim truyền hình “Tóc trắng như tuyết”.

Thì ra là Trịnh Hiếu Quân phải uốn lưỡi cúi đầu để cho Hướng Kim Tâm nhận được vai nữ thứ này.

Lúc trước khi còn đang hẹn hò với anh ta, đều là cô nâng niu, sủng anh ta trong lòng bàn tay, có chuyện gì đều là cô bỏ tiền tìm người.

Bề ngoài, Tô Ánh Nguyệt là bạn gái của Trình Hiếu Quân cũng là diễn viên võ thuật đóng thế không có tiếng tăm gì, nhưng trên thực tế, cô vừa là người đại diện và trợ lý cho anh ta.

Vì anh ta cô đã làm tất cả mọi chuyện có thể.

Bây giờ Trình Hiếu Quân lại có thể đánh đổi hết thảy chỉ vì Hướng Kim Tâm.

Khi cô ngừng than thở thì việc sắp xếp cảnh quay cũng đã hoàn tất.


Hôm nay, hầu hết các cảnh quay của Trình Hiếu Quân và Hướng Kim Tâm, mà không có cảnh của Lạc Hân nên không cần dùng đến diễn viên đóng thế.

Vì vậy Tô Ánh Nguyệt vươn vai, sau khi chào hỏi phó đạo diễn cô đứng dậy rời khỏi.

Một diễn viên nhỏ quen thuộc chào cô: “Cô tới studio của Lạc Hân à?”
“Ừ” Tô Ánh Nguyệt mỉm cười: “Ở đây không có cảnh quay của cô ấy cho nên tôi đi qua đó xem sao, nhỡ đâu có thể giúp được gì đó.


“Thật là chăm chỉ.

” Ngay khi lời cô ta vừa dứt, thì một giọng nói lạnh nhạt vang lên.

Đó là Hướng Kim Tâm.

Tô Ánh Nguyệt không thèm đoái hoài đến cô ta, vì vậy nhấc chân chuẩn bị ra khỏi phòng.

“Đừng tưởng rằng tìm được người như Lạc Hân làm chỗ dựa cho mình, thì cô có thể kê cao gối mà ngủ yên được.

” Hướng Kim Tâm khoanh tay trước ngực rồi nhìn theo bóng lưng của Tô Ánh Nguyệt với vẻ kiêu ngạo: “Diễn viên đóng thế sẽ mãi là người đóng thế mà thôi, không có ngày nở mày nở mặt được.

” Tô Ánh Nguyệt mỉm cười.

Cô nhìn cô ta với ánh mắt lạnh nhạt: “Tuesday sẽ mãi là Tuesday, cho dù cô đã trở thành bạn gái chính thức, cũng không thể nào thay đổi được sự thật rằng cô quyến rũ bạn trai người khác.


” Nói xong cô nhấc chân, sải bước rời đi.

Hướng Kim Tâm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, trong mắt tràn ngập căm hận.

“Ý của cô ấy là gì? Hướng Kim Tâm là Tuesday sao?”
“Hình như là có ý này, nhưng chẳng phải trước kia Trình Hiếu Quân chưa từng có bạn gái à?”
“Chẳng lẽ Trình Hiếu Quân giấu diếm chuyện yêu đương của mình trước đây, sau đó.

” Ở phía sau cô ta, mấy nữ diễn viên ghé sát vào nhau xì xào bàn tán.

Hướng Kim Tâm quay đầu lại, trừng mắt đầy hằn học: “Ăn nói bậy bạ cẩn thận miệng lưỡi bị thối rữa đấy!” Mấy nữ diễn viên lè lưỡi: “Lại chẳng phải là do chúng tôi nói ra mà là Tô Ánh Nguyệt nói đấy chứ, muốn trút lửa giận thì tìm cô ấy mà trút” Hướng Kim Tâm nheo mắt lại.

Tô Ánh Nguyệt.

Có vẻ như trước đây cô ta đối xử với Tô Ánh Nguyệt quá tốt rồi.