Tần Mộ Ngôn ôm cô sải bước ra khỏi phòng chờ.

Bên ngoài, chủ Studio, người phụ trách và quản lý, tất cả bọn họ đều đang xếp thành hai hàng, kính cẩn đợi ở cửa.

Khi mọi người nhìn thấy Tần Mộ Ngôn bước ra khỏi studio với một nữ nhân trong tay, họ đều cúi đầu xuống, không dám thở mạnh.

Mãi cho đến khi anh ôm Tô Ánh Nguyệt đến cửa xe, sếp Hoàng – chủ Studio mới thu hết can đảm đuổi theo, “Cậu Tần, đây thật sự là một vụ tai nạn.


“Việc hôm nay không thường hay xảy ra ở Studio chúng tôi…” Tần Mộ Ngôn ngẩng đầu, nhàn nhạt nói, “Không thường hay xảy ra sao? Vậy chắc đây là món quà đã được sắp đặt dành cho tôi à?” Giọng nói lãnh đạm như ẩn chứa nội hàm sâu sắc đó, bất giác đã khiến trái tim sếp Hoàng khẽ run lên! Ông ta lắc đầu, giọng run run, “Đây thật sự là một vụ tai nạn, tôi sẽ điều tra rõ ràng…”
“Cho ông một ngày.


” Bạch Tuấn Kiên mở cửa xe, Tần Mộ Ngôn nhẹ nhàng đặt Ánh Nguyệt lên băng ghế phía sau, “Nếu ông không tìm được kẻ đứng sau vụ việc lần này, tôi sẽ cho là ông chính là kẻ chủ mưu đấy!” Nói xong, anh cũng bước lên xe, chiếc Maserati màu đen nhanh chóng lăn bánh rời đi.

Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo và Một Lão Công Tô Từ Nguyệt Tần Mạc Hàn Sếp Hoàng hậm hực đứng chôn chân, chờ cho đến khi không còn thấy bóng của chiếc xe kia nữa thì mới thở phào nhẹ nhõm, “Điều tra ngay cho tôi! Điều tra ngay trong đêm!” Một kẻ nào đó nghiêng người, giọng nói thận trọng, “Nhân tiện ông có muốn kiểm tra xem người phụ nữ vừa rồi có quan hệ thế nào với Cậu ba không?” Sếp Hoàng lạnh lùng liếc hắn, “Anh cho rằng, mình đã sống quá lâu rồi hay sao mà còn dám đi điều tra chuyện đời tư của Cậu ba nữa hả?” Kẻ đó đã biến mất một cách nhanh chóng.

Nhưng… Sếp Hoàng khẽ cười nhếch môi, người yêu của Cậu Ba đang làm việc trong Studio của ông ta, sớm muộn gì ông ta cũng một bước lên mây thôi! Chiếc Maserati phi nước đại qua những con phố vắng như muốn xé toạc màn đêm yên tĩnh.

Tô Ánh Nguyệt nằm trọn trong vòng tay của Tần Mộ Ngôn và chìm vào giấc ngủ say.

Đôi tay bé nhỏ, trắng nõn nà kia vẫn nắm chặt lấy vạt áo anh, khiến nó xuất hiện những nếp gấp nhỏ.

Dù đã ngủ say nhưng vẫn không hề buông vạt áo của anh ra.

Tần Mộ Ngôn khẽ đưa tay vuốt ra sau tai những cọng tóc rũ xuống thái dương của cô.

Khi chìm sâu vào giấc ngủ, đôi hàng mi cũng khẽ rung rinh khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn và thanh tú của cô như một cánh bướm đang chập chờn chờ tung cánh bay đi.

“Không! Đừng chạm vào tôi!” “Không! Xin đừng…” Có vẻ như cô đã gặp phải một cơn ác mộng, cô đột ngột tóm lấy vạt áo anh, siết chặt tay, vẻ mặt đầy đau đớn.

Tần Mộ Ngôn nhíu mày, ôm lấy cánh tay của cô.

“Cô ấy mắc hội chứng sợ bóng tối.


” Sau khi quan sát một lượt những phản ứng của Tô Ánh Nguyệt, Bạch Tuấn Kiên khẽ thở dài, “Các triệu chứng như run rẩy, nói năng không mạch lạc, gặp ác mộng là các phản ứng thường gặp ở hội chứng sợ bóng tối.

” Nói xong, Bạch Tuấn Kiên nhướng mắt nhìn Tần Mộ Ngôn, “Trước đây, cô ấy có gặp phải chuyện gì không?”
Tần Mộ Ngôn lắc đầu, “Tôi không biết.

” Những gì anh biết về cô chỉ giới hạn trong những thông tin ít ỏi mà nhà họ Tô cung cấp cho anh mà thôi.

Tần Nam Phong hôm nay hỏi anh về quá khứ đen tối của cô, anh không biết.

Bây giờ, Bạch Tuấn Kiên hỏi anh cô có gặp chuyện gì trước đây không, anh cũng không biết.

Anh chỉ đơn thuần nghĩ cô là cô gái đơn giản như một tờ giấy trắng nhưng giờ đây, anh đã phát hiện ra rằng mình thật sự chưa biết hết về con người cô.

Cảm giác này khiến anh có chút bực bội không nói thành lời, “Phải trải qua những chuyện như thế nào mới khiến cô ấy rơi vào tình trạng như bây giờ?” Bạch Tuấn Kiên im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng, “Ngài thật sự muốn biết sao?” Anh lạnh lùng liếc Bạch Tuấn Kiên, ánh mắt kia như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy.

“Tôi hỏi, cậu trả lời.

” Bạch Tuấn Kiên thấp giọng, “Trên thực tế, không có loại hội chứng nào như thế cả.


“Ngài bị ám ảnh bởi cái chết của người phụ nữ kia thì cô ấy cũng vậy.


Bắt đầu sợ hãi bóng tối hẳn là phải có chuyện gì đó đã xảy ra trong bóng tối mới khiến cô ấy có những phản ứng kịch liệt như thế.

” ….

.

Có thể nghe rõ tiếng bút rơi xuống mặt đất phát ra trong sự im lặng ở phòng làm việc.

Anh trầm mặc, lạnh lùng, “Tôi nhắc lại, tôi không sao cả.


“Hừ! Đúng là khoác lác mà!” Ngay khi câu nói đó vừa dứt thì cánh cửa phòng làm việc mở toang.

Tinh Thiên chống nạnh đứng ở cửa, “Nếu bố không sao thì hãy làm cho mẹ sinh một cô em gái cho con đi!” Bạch Tuấn Kiên: “…”
“Tiểu tổ tông nhà anh, còn dám nói sao!” Tần Mộ Ngôn lấy điện thoại ra, bấm một dãy số, “Ngày mai, đứa cháu ngoan Tinh Thiên của bố sẽ cùng bố chơi cờ đấy!” Tinh Thiên: “…”
“Bố! Bố thật đê tiện và vô liêm sỉ!”