Tô Ánh Nguyệt làm vệ sinh cá nhân xong ở trong phòng tắm, nói là làm vệ sinh cá nhân nhưng thật ra cô chỉ đơn thuần là tắm rửa sạch sẽ trước khi ra khỏi phòng tắm mà thôi.

“Tần Mộ Ngôn, chúng ta ngủ tiếp đi…”
Vừa mở cửa, cô vội vàng lên tiếng.

Bởi vì cô ở trong phòng tắm khá lâu nên sợ Tần Mộ Ngôn lại nghĩ cô là kẻ nói lời không giữ lấy lời.

Cô vừa cất lời, cả căn phòng bỗng im bặt.

Cô tưởng Tần Mộ Ngôn ngủ lại rồi.

Nhưng ngay khi cô nhìn lên…
Bên trong căn phòng đã có bốn người kia từ lúc nào đó?!

Tần Mộ Ngôn vẫn đang dựa vào đầu giường, Bạch Tuấn Kiên dẫn thêm ba người nữa vào và đang đứng ở giữa phòng, kinh ngạc nhìn cô.

Bầu không khí trở nên xấu hổ đến ngột ngạt.

Tô Ánh Nguyệt đứng hình mất hai giây mới có thể hoàn hồn.

Cô liền nở nụ cười ngượng ngùng, “Mọi người…đến bàn công việc sao?”
“Đúng…ba vị giám đốc đây nghe nói chồng của phu nhân bị tấn công nên đã đặc biệt đến đây thăm hỏi…”
Bạch Tuấn Kiên lo lắng giải thích giống như là mình đã làm sai chuyện gì đó, “Ba người họ đã đến từ sáng sớm nhưng tôi sợ phu nhân cùng ngài ấy chưa thức dậy nên không cho họ vào.


“Ngài ấy thường thức dậy vào lúc bảy giờ.

Khi tôi nhìn lại đồng hồ thì đã hơn chín giờ nên mới dẫn họ vào…”
Nói xong, Bạch Tuấn Kiên nhìn Tô Ánh Nguyệt với vẻ mặt đầy hối lỗi, “Phu nhân, tôi thực sự không muốn quấy rầy….

những khoảnh khắc “thú vị” riêng tư của ngài ấy cùng với phu nhân…”
Tô Ánh Nguyệt khựng lại một lúc lâu mới hiểu ý tứ câu nói của Bạch Tuấn Kiên.

Cô khóc không ra nước mắt, “Bạch Tuấn Kiên, có vẻ anh đã hiểu nhầm gì đó rồi!”
Cô nói ngủ với Tần Mộ Ngôn chỉ đơn thuần mang ý nghĩa là ngủ mà thôi!
“Không cần phải giải thích.


Anh dựa vào giường, đổi tư thế, tâm tình có vẻ tốt, “Đi mua bữa sáng cho tôi.



Tô Ánh Nguyệt liếc nhìn Bạch Tuấn Kiên và ba người đàn ông ở phía sau.

Bốn người bọn họ rõ ràng vẫn đang hiểu nhầm ý câu nói của cô…
Nhưng cô không biết phải giải thích từ đâu nên đành ủ rũ đi ra ngoài.

Vào lúc cánh cửa chuẩn bị đóng lại, cô nghe rất rõ giọng nói trầm thấp mang mười phần ý cười của Tần Mộ Ngôn, “Bà xã của tôi là người hay ngượng ngùng, xấu hổ.


Tô Ánh Nguyệt “…”
Cái gì mà ngượng ngùng, xấu hổ chứ hả? Cô chỉ là đang cố gắng giải thích để tránh bị hiểu nhầm thôi mà!
Chán nản, Tô Ánh Nguyệt xuống lầu, đi mua đồ ăn sáng.

Đã hơn chín giờ sáng.

Không có ai trong quán ăn sáng cả, Tô Ánh Nguyệt ngồi bên cửa sổ, trong lúc chờ chủ quán gói đồ ăn sáng mang về, cô hướng mắt nhìn ra phong cảnh bên ngoài.

Có hai người trên bãi biển thu hút sự chú ý của cô.

Một người đàn ông đeo kính, bụng phệ, phải tầm bốn mươi, năm mươi tuổi gì đó.

Và người phụ nữ…là người quen của Tô Ánh Nguyệt.

Không ai khác đó chính là Hướng Kim Tâm, người mà Trình Hiếu Quân say mê đến mức chết đi sống lại.

Tô Ánh Nguyệt nheo mắt, cầm điện thoại lên chụp ảnh Hướng Kim Tâm tay trong tay với người đàn ông kia để dự phòng.


Hướng Kim Tâm đi dạo cùng người đàn ông kia trên bãi biển lâu bao nhêu thì Tô Ánh Nguyệt chụp ảnh lâu bấy nhiêu, cô tập trung chụp ảnh để nỗi mà chủ quán đã để thức ăn đem về trên bàn từ lúc nào cô cũng không hề hay biết.

Sau khi trở về khách sạn, cô đưa đồ ăn sáng cho Tần Mộ Ngôn rồi trở về phòng của cô và Phúc Quý Ngân.

“Cuối cùng phu nhân cũng đã dậy rồi sao?”
Phúc Quý Ngân nằm dài trên ghế sofa, nhìn Tô Ánh Nguyệt bước vào cửa, “Nửa tiếng trước, tớ còn nhắn tin hỏi Bạch Tuẩn Kiên, anh ấy bảo cậu vẫn chưa ngủ dậy.


“Tớ không dám quấy rầy giấc ngủ của cậu với Tần Mộ Ngôn nên chỉ còn cách chờ cậu trở về!”
Tô Ánh Nguyệt cau mày, trả lời ậm ừ qua loa rồi ngồi xuống sofa, xem lại những bức ảnh mà mình đã chụp.

Cô muốn biết người đàn ông đi dạo với Hướng Kim Tâm ở bờ biển lúc nãy là ai.

Theo trí nhớ của cô thì Hướng Kim Tâm cũng không quen vị tiền bối nào chạc tuổi ông ta cả.

Những ngón tay mảnh mai của cô hết phóng to rồi lại thu nhỏ tấm ảnh trong điện thoại.

Cuối cùng, khuôn mặt bóng nhờn của người đàn ông kia cũng lộ ra.