Này là chương cho hoacomay117 lại đủ 5 tem =.="

--------------------------------------------------------------------------------

Mấy nhóm người ở đại sảnh đều có thể nghe thấy tiếng tang thi gào rống ở trên lầu,sống lưng cũng bất giác mà chảy mồ hôi lạnh,dù sao dựa vào tiếng rống cũng biết ở trên mấy tầng lầu,mỗi lầu tuyệt đối không ít hơn 20 con tang thi.

Cả mấy nhóm người cứ thế đứng dưới sảnh tụ tập,chờ chừng hơn 2 giờ thì tiếng rống bắt đầu bớt hẳn,qua chừng 15 phút thì tất cả đều thấy nhóm bốn người vừa rồi ôm đồ đi xuống,bất quá trên người lại không có bất kì tổn hao nào,trừ nam nhân cao to có vẻ ngoài hung ác kia trên áo dính chút máu đen thì không có vẻ gì là bị thương hay mệt mỏi cả.

Lúc này mấy nhóm người mới thầm mừng trong lòng vì vừa rồi không có ai não tàn đi ra khiêu khích bốn người kia,chỉ cần dựa vào vẻ mặt hồng hào,quần áo sạch sẽ cùng biểu tình bình tĩnh thong thả cũng đủ biết đám này tuyệt đối không dễ chọc vào,dù là trong nhóm của bọn hắn đều là có dị năng đó nhưng mà nếu so với bốn người kia,có vẻ như một trời một vực vậy,hiện tại dù mới qua một tuần nhưng những người ở đây đều là ra ngoài lăn lộn tìm vật tư,dĩ nhiên sẽ biết rõ cái gọi là cường giả vi tôn,ở cái thời loạn lạc này thì chỉ có kẻ mạnh mới là kẻ có tiếng nói mà thôi.

Nguyệt An Tuyết sau khi chạy xuống tầng hầm thu 1/2 vật tư trong kho thường và toàn bộ kho đông lạnh sắp tan băng,rồi lại chạy lên tầng 3 tiếp tục lấy 2/3 đồ đạc rồi lên lầu 4 gặp hai người Ichimaru Gin,bất quá lúc này cô lại không thu tiếp mà chỉ nhét đầy bốn cái ba lô du lịch,để Zaraki Kenpachi ôm ba thùng mì gói và hai thùng nước suối còn chưa khui, Ichimaru Gin thì vác hai bao chứa mấy món đồ ăn vặt linh tinh như bánh quy,bánh snack,kẹo các loại,có cả vài món đồ ăn đóng hộp,sau đó là đi xuống lầu.

Unohana Retsu lúc này đi xuống liền đi tới chỗ bốn người được xem là thủ lĩnh của bốn nhóm:"Các vị,tang thi bọn tôi đã thanh lý xong đến tầng 4,riêng tầng 5 thì bọn tôi không đi lên mà chỉ dùng đồ chặn lại lối đi giữa tầng 4 và 5,nếu các vị muốn lên tầng 5 xin hãy cẩn thận."

"Còn có,đồ chúng tôi đã lấy xong,còn lại là của các vị."

Unohana Retsu sau khi bổ sung thêm một câu liền xoay người đi về góc mà ba người Nguyệt An Tuyết đã lựa chọn để nghỉ ngơi tối nay,dù sao hiện tại cũng đã gần 6 giờ,vẫn là nghỉ lại buổi tối ở chỗ này tốt hơn là lên đường,dù sao thân thể của Nguyệt An Tuyết cũng không thể chịu được quá nhiều lăn lộn.

Mấy nhóm người nhìn nhau một lát liền bắt đầu phân chia,đi lên lầu thu vật tư,dĩ nhiên là sẽ có người nghĩ tới kho hàng của siêu thị mà chạy xuống tầng hầm,bất quá lại không có ai thèm để ý tới đống đồ trong kho đông lạnh,đơn giản là vì nơi này đã cắt điện ba ngày rồi,hiện tại dù có lấy cũng không thể giữ lâu được,bọn họ thà là chọn những đồ đóng gói có thời hạn sử dụng lâu còn hơn,vì thế mà không hề có ai biết toàn bộ kho đông lạnh đã bị dọn đi hết.

Lúc này dưới đại sảnh chỉ còn lại bốn người Nguyệt An Tuyết,cô cũng không hề cố kị mà lấy ra mấy dĩa cơm cà ri nhật đã nấu sẵn lúc trước cho mọi người ăn,Nguyệt An Tuyết cô tuyệt đối sẽ không bao giờ bạc đãi bản thân mình khi có dịp nga~,dù sao hiện tại toàn bộ sảnh cũng chỉ có bọn cô,cần gì phải che che giấu giấu nha,nếu có người tới thì dưới tinh thần lực bao trùm toàn bộ siêu thị của cô sẽ lập tức phát hiện ra ngay lập tức.

Có lẽ là do mạt thế buông xuống,thời gian buổi tối lại tới rất sớm,lúc này vừa là đúng 5 giờ nhưng mặt trời đã trực tiếp lặn mất,bên ngoài lúc này đã bắt đầu bao trùm bởi màng đêm đen cùng tiếng gào rống của tang thi.

Lúc này đại sảnh đã tối đen,Nguyệt An Tuyết lấy ra một cây đèn sạc khuẩn cấp mà mở lên,ánh sáng từ đèn chiếu sáng một góc,sau đó là lấy ra mấy cái chăn mỏng phân biệt đưa cho Ichimaru Gin và Unohana Retsu,Zaraki Kenpachi,cái còn lại cô trực tiếp trùm lên người bao lại thành con con nhộng mà lăn vào nằm giữa Ichimaru Gin và Unohana Retsu đang ngồi dựa sát tường.

Nguyệt An Tuyết lúc này trong tay lại lấy ra máy Ipad để nhìn bàn đồ,sau đó lại lấy giấy bút ghi ghi chép chép tính toán cái gì đó,Unohana Retsu nhìn thấy cũng hỗ trợ một chút,Ichimaru Gin cùng Zaraki Kenpachi thì trực tiếp nhắm mắt dựa tường nghỉ ngơi,lúc này cả đại sảnh chỉ còn lại tiếng bàn luận của hai người Nguyệt An Tuyết.

Qua chừng hai giờ thì ở trên lầu lúc này lục tục có người đi xuống,trên tay cũng có vài cái đèn pin nhỏ.Ai nấy trong tay đều ôm rất nhiều đồ ăn và nước uống,có vẻ như thu hoạch cũng rất không tệ,dù sao thì Nguyệt An Tuyết cũng để lại nhiều đồ như vậy,có lẽ là phân chia đủ đi,dù sao số lượng của bốn nhóm này cộng lại cũng không quá 100 người,dù có khoẻ tới đâu cũng không thể khiên hết được đồ ăn trong siêu thị lớn này.

"Cái kia...."Lúc này một giọng nói vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện của Nguyệt An Tuyết.

"Ân,xin hỏi có việc gì sao?"Unohana Retsu nhẹ nhàng mỉm cười.

"A,cái kia,thật sự cảm ơn mọi người,lần này nếu không có các vị thì không biết bọn tôi sẽ phải tổn thất bao nhiêu người mới có thể lên được tới tầng 4 để lấy đồ."Nam trung niên gãi gãi đầu cười,này cũng chính là người mà lúc đầu đã nói chuyện với Unohana Retsu khi bọn họ mới tiến vào.

"Không có gì,này là đôi bên đều có lợi,rất công bằng."Nụ cười hoà nhã bất biến,không có bất kì biểu lộ nào khác.

"A,quên mất chưa tự giới thiệu,tôi là Đông Tử,nhóm chúng tôi là từ toà chung cư cách siêu thị hai con phố đến đây."Đông Tử đầy thật thà mà ngồi xuống đối diện Unohana Retsu cùng Nguyệt An Tuyết.

"Tôi là Unohana Retsu,mong chỉ giáo nhiều hơn."Khẽ cúi đầu chào đúng cách.

"A,cô là người Nhật sao,không ngờ đồ mọi người mặc tôi cứ nghĩ là cosplay chứ!Không ngờ cô lại phát âm ngôn ngữ nước tôi thành thạo như vậy!"Đông Tử đầy bất ngờ mà nhìn lướt qua Ichimaru Gin cùng Zaraki Kenpachi đang nhắm mắt bên kia,trực tiếp không nhìn Nguyệt An Tuyết bởi vì cô lúc này đã tự cuốn mình như con tằm mà lăn tới trên đùi Ichimaru Gin mà ngã đầu nhắm mắt từ lúc Đông Tử cắt ngang cuộc nói chuyện.

Dù sao sự hiện hữu của Nguyệt An Tuyết trong mắt người khác là rất thấp,ấn tượng ban đầu của cô đối với người khác là một mỹ nhân bệnh tật,còn rất ít nói,còn không có giá trị vũ lực,vì thế thành ra trở thành phông nền khi đứng cùng ba vị đội trưởng có khí chất này.

"Ồ,thật vậy sao.Bất quá tôi nghĩ anh nên đi nghỉ ngơi sớm đi,tối nay có lẽ sẽ là đêm không vất vả đâu."Unohana Retsu mỉm cười nhắc nhở,bà cũng không muốn có người ồn ào làm phiền Nguyệt An Tuyết nghỉ ngơi đâu.

"A,đúng là thật sự là một đêm...."Đông Tử lập tức gãi đầu mà cười lớn nói,mà chưa nói hết câu đã cảm thấy khí lạnh từ đâu chạy dọc sóng lưng khiến hắn lập tức ngậm miệng mà nhìn người trước mặt.

"Nên nghỉ ngơi, ngài Đông Tử."Unohana Retsu nói bằng giọng nhẹ nhàng,bất quá lại càng khiến cho Đông Tử không rét mà run.

"Ách....v..vâng,xin lỗi đã làm phiền."Đông Tử chảy mồ hôi hột nói xong lập tức cong giò chạy về phía đội nhóm của mình như phía sau bị tang thi đuổi theo,lúc này chỉ có hắn mới cảm nhận được sự đáng sợ của nữ nhân có nụ cười hoà ái kia,hắn thấy còn đáng sợ hơn cấp trên của hắn khi hắn còn chưa giải ngũ nữa.

"U,Retsu lại hù doạ người ta chạy mất rồi!"Nguyệt An Tuyết,cái kẻ đang kê đầu lên đùi Ichimaru Gin nhắm mắt đáng lẽ ngủ lúc này lại mở miệng trêu chọc.

"Hết cách,chúng ta cần phải nghỉ ngơi,ta e là đêm nay thật không yên ổn đâu,Tuyết Tuyết."Unohana Retsu nói xong liền hướng mắt về phía cửa ra vào của siêu thị đã có vài vật nặng chặn lại cách đó không xa.

"Cảm nhận được gì sao?"Nguyệt An Tuyết nhíu mày,mở mắt nhìn theo hướng của Unohana Retsu đang nhìn.

"Tạm thời không có,bất quá ta linh cảm thấy có gì đó đang sắp xảy ra."Unohana Retsu lắc đầu rồi nhìn Nguyệt An Tuyết:"Tuyết,em nên nghỉ ngơi,không cần lo lắng,có bọn ta ở đây."

Nguyệt An Tuyết khi nghe vậy thì trong lòng khẽ có dòng nước ấm chảy qua,cô cảm nhận được sự quan tâm của bọn họ,dù họ là do hệ thống mang tới cho cô,nhưng như vậy cũng đủ rồi,trong thế giới này người cô có thể giao cả tính mạng chỉ có thể là bọn họ,và cô biết bọn họ tuyệt đối vĩnh viễn không bao giờ phản bội cô,chỉ cần có như thế mà thôi!

"Ân,ngủ ngon,Retsu,Gin,Kenpachi."Nguyệt An Tuyết khẽ mỉm cười rồi nhắm mắt bắt đầu ngủ,dù là không quen sàn đá cứng nhưng vẫn tập quen dần mà điều chỉnh lại hô hấp từ từ tiến vào giấc ngủ.

Unohana Retsu nhìn thấy Nguyệt An Tuyết đã ngủ cũng đưa mắt nhìn xung quanh một lượt rồi nhắm mắt lại.Những nhóm người khác đều tự tìm chỗ mà ngồi xuống tự nghỉ ngơi ăn đồ ăn,ai cũng rất biết điều mà không nói quá to hay làm ồn,bọn họ đều biết ban đêm tang thi nguy hiểm hơn ban ngày gấp mấy lần,không thể để tiếng ồn kéo chúng tới được.

Qua chừng 3 giờ,lúc mọi người bắt đầu chìm vào giấc ngủ thì lập tức từ xa vang lên tiếng súng,tức khắc khiến cho mọi người trong này dù là đang nhắm mắt hay là canh phòng đều phải tỉnh ngủ,ba người Unohana Retsu cũng đồng thời mở mắt mà nhìn ra hướng cửa siêu thị,ngay cả Nguyệt An Tuyết cũng lờ mờ tỉnh dậy.

"Có tiếng súng,đang hướng lại chỗ này,xảy ra chuyện gì vậy?"Có người trong lúc rối loạn thì bật hỏi ra tiếng lòng của mọi người.

"Chẳng lẽ là quân đội tới cứu viện sao?"

"Nếu là quân đội hình như cũng quá ít đi,tôi nghe tiếng súng bất quá chừng vài khẩu cùng nổ thôi!"

"Chúng ta có nên ra đó không?"

"Mọi người,bình tĩnh một chút đi!"Đông Tử lúc này lấy lại tinh thần mà lên tiếng,ngăn chặn đám người đang rối loạn."Tạm thời chúng ta ở trong này xem tình hình đã,có gì thì nói sau đi."

Khi mọi người nghe lời của Đông Tử thì cũng dịu xuống một chút,dù sao ở đây cũng không ít người biết Đông Tử từng là bộ đội đặc chủng đã giải ngũ,hiện tại còn là dị năng giả hoả hệ,dĩ nhiên sẽ có tiếng nói đối với mọi người.

"Retsu,nhìn ra được gì không?"Nguyệt An Tuyết xoa xoa đôi mắt buồn ngủ mà hỏi.

"Có gì đó rất đông đang tiến lại gần"Unohana Retsu thả ra linh áp cảm nhân xong lập tức nói.

"Nga,còn gì nữa!"Nguyệt An Tuyết nghe nói tới Hoắc Đông thì đầy hứng thú mà ngồi thẳng người.

"Thứ gì đó đang đuổi qua đây,số lượng rất lớn,tốc độ cũng rất mau."Unohana Retsu khẽ nhíu mày.

Nguyệt An Tuyết vừa nghe thì tim đập lệch một nhịp,lập tức thả ra tinh thần lực của mình mà nhìn thử,không nhìn thì thôi vừa nhìn thì sắc mặt vốn không hồng hào giờ phút này lại tái đi.

Mẹ nó,đây là muốn chơi kiểu gì vậy hả,cái thứ quỷ kia vậy là đã xuất hiện rồi,đây là nói cô xui hay là cô xui vẫn là cô xui a a a a!!!!