Chương này bù trc cho t6 nhé t6 ta có việc r 😅😅
------------------------------------------
Sáng hôm sau,Nguyệt An Tuyết cùng bốn vị tử thần nhắm hướng kho trữ hàng trung tâm ở phía Nam thành phố,nơi đó có tập trung đại lượng kho hàng rất lớn,đa số đều là tồn trữ hàng của các công ty lớn trong thành phố để giao tới các điểm bán hàng,lượng hàng hoá tuyệt đối không ít.

"Hử."Lúc xe dừng cách vị trí kho hàng không xa,Nguyệt An Tuyết dùng tinh thần rà quét một lần xem xét tình hình bên trong,bất quá lại khiến cô khá bất ngờ khi nhìn thấy cảnh tượng hiện tại trong đó.

"Ân,có một nguồn dị năng khá mạnh đâu."So với các dị năng giả khác.Ichimaru Gin híp mắt cảm nhận một chút:"Ngoài ra còn có rất nhiều dị năng khác,bất quá,rất tệ."

"Vào trong xem đi,tang thi đều đã bị dọn sạch sẽ rồi.Thực không tồi ni."Nguyệt An Tuyết cười cười dẫn đầu xuống xe,bốn người cũng im lặng đi theo sau còn cảnh giác nhìn xung quanh.

Trong đại sảnh trung tâm kho trữ hàng,có vài nhóm người đang giằng co với nhau,ngay khi nhóm Nguyệt An Tuyết vừa kéo cửa ra thì đều lập tức im lặng mà quay người cảnh giác nhìn về phía cửa.Lúc họ nhìn thấy đi vào hai nữ ba nam thì cũng hơi hơi thả lỏng một chút,dù sao chỉ là một đội của họ đã hơn 30 người,nếu so sánh với 5 người kia thì chả là cái gì cả.

Nguyệt An Tuyết bình thản đi vào trong sảnh,nhìn một lượt đám người tính ra cũng hơn 100 người ở trong này thì hơi nhướng mày một chút,xem ra này là tụ tập đại lượng người đi ra đây thu vật tư đi,bất quá thứ cô cần không phải thức ăn mà là vật dùng nha~,có lẽ sẽ không gây xung đột đi.

Vừa nghĩ tới đây,cô lập tức cảm nhận được một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình,vừa hơi chuyển đầu qua nhìn ở vị trí cầu thang liền nhìn thấy có 5 người đang ở đó,mà cái tên ngồi ở bậc thang trên cùng chính là chủ nhân của ánh mắt nóng rực kia.

Tên kia vừa nhìn thấy Nguyệt An Tuyết nhìn mà liền nở nụ cười đầy mê hoặc,hướng cô vẫy vẫy tay:"U,mèo con,chúng ta lại gặp mặt,thật là hữu duyên nha!"

"U,nhân yêu,thật là nghiệt duyên nha!"Nguyệt An Tuyết cười đầy ôn hoà vẫy vẫy tay đáp lại,bất quá câu của cô tuyệt đối là đả kích tới khiến cái tên kia thân hình lập tức cứng đờ,bất quá rất nhanh đã trở lại bình thường,ánh mắt nhìn cô càng nóng rực hơn.

Nguyệt An Tuyết cũng lười xem tên yêu nghiệt kia,mẹ nó,nam nhân gì mà còn đẹp hơn cả nữ nhân,không gọi nhân yêu thì xin lỗi với cái sự ghen tị trong lòng cô nha.

Tên kia có một khuôn mặt đẹp đến không góc chết,ngũ quan cân xứng không chút tỉ lệ sai lệch nào giống y như được tạc ra,mái tóc màu nâu đỏ dài mượt đến ngang vai được cột hờ vắt một bên vai,đôi mắt màu tím đầy yêu mị câu dẫn người,làn da trắng mịn như bạch ngọc,mẹ nó nói hắn là yêu nghiệt còn là quá nhẹ rồi,đây là muốn câu người phạm tội 100% đó!

Dù là Kuchiki Byakuya cũng là rất câu người nhưng hắn bản chất là băng sơn cự người ngàn dặm,là điển hình hệ cấm dục.Mà cái con yêu nghiệt tóc nâu đỏ bên kia chính là kiểu hình câu người phạm tội a~,này chính là hai người đều mĩ nhưng lại là hai mặt đối lập hoàn toàn nha!

Cái tên này,lần trước lúc sau khi xử lý xong tang thi nữ kia đi ra gặp Lục Thanh Dao nháo một trận,hắn cùng bốn tên kia là người ở căn nhà cách bọn họ không xa mà xem diễn,lúc đó là do cô dùng tinh thần lực quét một lần mới biết bọn họ tồn tại,nếu không có e là cũng khó mà biết được sự hiện diện của năm người bọn hắn.

Ai mà ngờ hôm nay lại gặp cái con hàng yêu nghiệt đó ở chỗ này chứ!

Mà bên kia,đám Tu Lâm đã phải nhịn cười đến đau thắt cả ruột,bọn hắn lần đầu tiên nghe thấy có người dám gọi thiếu chủ tàn bạo nhà bọn hắn là nhân yêu,đã thế còn không hề bị mê hoặc bởi nụ cười yêu nghiệt của thiếu chủ mà lại lộ ra vẻ chán ghét cực kì rõ ràng,này cũng quá thần kì đi.

Nam nhân yêu nghiệt giật giật khoé miệng,liếc nhìn bốn tên thủ hạ vì nhịn cười mà vai đều đã run rẩy,mặt nghẹn đỏ hết thì hừ lạnh.

Mắt lại nhìn về phía Nguyệt An Tuyết,hắn thật là lần đầu tiên thấy hứng thú với một nữ nhân như thế này,thật làm người khác không thể đỡ nổi câu tiếp theo,một con mèo thật đáng yêu đâu.Hắn thật sự rất muốn biết thêm về mèo con này nha,bất quá phía sau lại có bốn kẻ thực lực không thấp hơn hắn đang nhìn chằm chằm,áp lực thật lớn ni.

"U,mèo con thật là không đáng yêu nha,thôi thì coi như lần đầu gặp mặt,anh tự giới thiệu một chút nhỉ."Yêu nghiệt khẽ cười đầy câu dẫn,từng bước đi xuống bậc thang,tiến tới trước mặt Nguyệt An Tuyết,còn cách chừng 1m thì dừng lại:"Anh là Hoắc Tử Thiên,chào em,mèo con."

Nguyệt An Tuyết không hề trả lời mà nhìn chằm chằm người trước mặt,trong đầu ngẫm một lượt,khi chắc chắn cái con yêu nghiệt này không có nằm trong hậu cung của nữ chủ hoặc là nam phụ gì đó thì mới thả lỏng một chút.

"Nguyệt An Tuyết,chào anh,nhân yêu."Nguyệt An Tuyết không chút yếu thế,nở một nụ cười ôn hoà đối với Hoắc Tử Thiên.

"A,thật là một cái tên đáng yêu,rất hợp với em đâu,mèo con."

"Ồ,đa tạ nha,nhân yêu."

"...."

Một đám người xung quanh không tự giác lùi lại vài bước,nhường ra một khoảng trống cho hai cái kẻ đang mỉm cười mà khí thế bốc lên ngùn ngụt trước mặt,thiếu chút nữa có vài người bị doạ đến tè ra quần vì cái khí tràng cường đại của hai người.

Kuchiki Byakuya nhíu chặt mày,lúc nhìn thấy Hoắc Tử Thiên vươn tay muốn đụng vào người Nguyệt An Tuyết liền lập tức tiến một bước kéo cô lọt vào trong lòng hắn,bản thân thì mắt lạnh lùng,khí tức lạnh băng đối mặt với Hoắc Tử Thiên.

"A nha nha,yêu nghiệt đấu với băng sơn,cuộc chiến thật gay cấn nga~."Ichimaru Gin cười tủm tỉm nhìn hai người đàn ông đang phóng thích khí tràng của mình ra,sau đó mắt lại lia tới cái bóng dáng nhỏ nhắn nằm giữa hai cái bóng dáng cao lớn kia,ân,thật là một cảnh tượng hiếm có đâu ni.

Unohana Retsu thì vẫn là nụ cười ôn hoà vạn năm bất biến mà bình tĩnh nhìn tình cảnh trước mặt,trong mắt khẽ xẹt qua một tia sáng nhỏ rồi lập tức biến mất,còn Zaraki Kenpachi thì hiếm khi im lặng như lúc này mà nhìn chằm chằm ba người.

Nguyệt An Tuyết lúc đầu nhìn cái bàn tay thon dài của tên yêu nghiệt kia đang muốn vươn tới gần mình,cô còn đang chuẩn bị cho hắn một cái quỷ đạo thì lại bị một cái tay ấm áp kéo bản thân lùi về phía sau một bước,lọt thẳng vào một lòng ngực ấm áp,có mùi hương hoa đào thoang thoảng quen thuộc làm gián đoạn.

Lúc định thần lại nhìn thì thấy bản thân trực tiếp lọt vô cái ôm của quý tộc đại nhân,mà hiện tại hắn cùng với cái tên yêu nghiệt kia lại mắt đối mắt,khí thế toàn bộ khai hoả không chút khoan nhượng,mà khổ cái cô lại là người bị kẹp giữa hai tên cao 1m8 này không thể nhúc nhích....=.=" Các người rốt cuộc có cho tôi chút nhân quyền nào hông zậy?!

Hoắc Tử Thiên khẽ nhíu mày nhìn cái bóng dáng nhỏ nhắn kia lọt vào trong lòng nam nhân mặc áo sơ mi đen quần tây trước mặt mà trong lòng hắn xuất hiện sự không cam lòng cùng chán ghét,hận không thể lập tức chém chết cái tên nam nhân kia.

Không biết vì sao,lần đầu tiên trong suốt 22 năm của hắn,lần đầu tiên nhìn thấy con mèo nhỏ này thì trái tim đã đập lệch một nhịp,cái cảm giác thân thuộc mà cô gây cho hắn khiến hắn không thể kìm chế được mà muốn tới gần cô hơn.Có lẽ,cô chính là người mà hắn chờ đợi đi,nếu đã xác định là cô thì hắn mặc kệ hết thảy,cô tuyệt đối phải là của hắn.

Kuchiki Byakuya lần đầu tiên trong đời hắn lại cảm thấy không hiểu nổi cảm xúc của bản thân lúc này,dù lúc trước có đối với Hisana có một chút tình cảm nhưng có lẽ là vì cô rất giống mẫu thân hắn,khiến hắn không kìm chế được muốn ở cạnh cô.Nhưng lúc này đây,khi hắn ở gần Nguyệt An Tuyết,người đã gọi hắn tới thế giới rách nát này lại khiến cho hắn có cảm giác như đã từng gặp ở đâu đó,đôi khi có vài mảnh kí ức xẹt qua nhưng hắn lại không thể bắt được,hắn chỉ biết hắn phải bảo vệ và chăm sóc cô thật tốt.Ngay vừa rồi,khi nhìn thấy cái tên chán ghét kia muốn đụng vào cô,hắn thật sự là không kìm chế được sự tức giận trong lòng mà đi lên kéo cô vào lòng mình,sự trống trải trong lòng mới vơi đi một chút.

Nguyệt An Tuyết bị kẹp mà thật khổ không thể tả,cô thật sự là nhìn cái cảnh tượng này rất quen a,cũng đã qua không biết bao nhiêu năm rồi nhỉ,thật sự rất quen thuộc a~.

Lam đại nhân,rốt cuộc câu cuối cùng kia của ngài là ý chỉ điều gì đâu?

Đám bốn người Tu Lâm ở bên kia cũng trợn mắt há mồm nhìn vị thiếu chủ âm tình bất định,huyết tinh bạo ngược,vô nhân tính nhà mình đang vì một cô gái mà giằng co với người khác,này thật quả đúng là chuyện lần đầu tiên trong đời bọn hắn nhìn thấy,à không,phải là toàn bộ Hoắc gia từ trên xuống dưới cũng là lần đầu tiên thấy a~.

Rốt cuộc thì cô gái nhỏ kia có gì lại có thể khiến thiếu chủ vô nhân tính nhà bọn hắn trở thành như vậy a?

Đám quần chúng xung quanh:Mẹ nó,mấy tên này rốt cuộc từ đâu chui ra vậy,có cho người khác sống nữa không a,khí thế mạnh như vậy,đè ép bọn hắn đến không dám ngóc cái đầu lên rồi,ai đó cứu mạng a a a a!!!!

"Nếu cứ giằng co như thế sẽ đến trưa đấy!"Unohana Retsu bản chất thánh mẫu đã mở ra,đi lên hoá giải cái tình cảnh tràn đầy sát khí cùng lãnh khí đang tung bay khắp nơi này.

"Ân,đúng đó,bất quá xin các vị dừng bước một chút để chúng tôi hỏi vài lời có được không?"Tu Lâm cắn răng liều mạng đi lên.

"Xin hỏi có việc gì sao?"Một người đàn ông trung niên dáng người lực lưỡng trong đám người bên kia lập tức hỏi lại.

"A,là như vầy.Không biết các vị có ai từng nhìn thấy cái bớt này ở trên ngực trái của ai rồi hay chưa,bất kể là già trẻ lớn bé hay là trai gái gì cũng được."Tu Viêm tay phải cầm quạt xếp tay trái cầm ra một tấm ảnh hình bông hoa mạn châu sa màu đỏ tươi như máu,cực kì sống động.

"A,cái đó tôi chưa bao giờ nhìn thấy."

"Tôi cũng vậy a."

"Cả tôi cũng chưa thấy qua."

Một đám người đều nhìn tấm ảnh một lúc,sau đó suy ngẫm một lúc thì đồng loạt lắc đầu.

Nhưng về phần Nguyệt An Tuyết thì hoàn khác,khi cô nhìn thấy tấm ảnh cùng với lời của Tu Viêm vừa nói thì trong đầu khẽ xẹt qua một hình ảnh,mày lập tức nhíu chặt lại,ánh mắt cũng không kìm chế mà lia qua bốn người rồi dừng ở trên người Hoắc Tử Thiên.

"Các người muốn tìm người đó để làm gì?"Trong giọng nói không hề có một chút độ ấm,tràn đầy đề phòng nhìn năm người Hoắc Tử Thiên.