Thái Độ

Sự bày tỏ thái độ này khiến lông mày của Trịnh Cán dựng lên một chút, , con người Hoàng Nhan Hồng này quả nhiên là mạnh tay, cũng rất thông minh. Nếu như bọn họ không tỏ thái độ kịp thời, sau khi quân Đại Việt tiến vào sẽ không công nhận việc chiếm hữu đất đai của họ, lúc đó sẽ chẳng còn gì. Hoàng Nhan Liệt rất căng thẳng, nếu Trịnh Cán đồng ý, vậy thì gia tộc ít nhất cũng có thể giữ được hơn hai vạn khoảnh. Đó cũng đã là con số khiến người ta kinh ngạc, và gia tộc ít nhất vẫn còn được hưởng phú quý ba trăm năm nữa. nếu không,,,,,

Trịnh Cán im lặng suy nghĩ một hồi rồi chậm rãi nói:

- Từ việc tặng lương thực tiền bạc trước lần trước, tới việc nhượng đất đai lần này, ta có thể nhận sự ủng hộ của gia tộc ngươi với ta, cũng thấy được thành ý của gia tộc các ngươi, vậy ta cũng nói rõ!

Hoàng Nhan Liệt bắt đầu lo lắng, y hồi hộp tới mức toàn thân run lên, y nuốt một ngụm nước miếng nói:

“- Xin hoàng thượng hạ kim khẩu”

Trịnh Cán nói rất chậm nhưng mỗi câu nói của hắn đều không chấp nhận thương lượng:

Đại Việt chúng ta có luật Hộ tịch, Luật đất đai và luật Thương mại, cái này không thể thay đổi, Gia tộc các ngươi là cự phú của tiền triều, tài sản có thể nói không ngoa chính là Phú Xưng Địch Quốc.. Tài sản và cửa hàng, tất cả các thứ khác, ta có thể bảo đảm, nhưng đất đai thì không được. các ngươi phải giao nộp hết, ta sẽ để cho các ngươi một vạn khoảnh, đó là giới hạn của ta

- Cái này

Hoàng Nhan Liệt sợ tới mức mặt mũi phờ phạc, y vạn lần cũng không ngờ rằng ngờ Trịnh Cán lại ác như thế, lại có thể lấy hết đất đai của gia tộc hắn

“- Thế này thì quá nhiều rồi!”

Mặt Trịnh Cán trầm xuống:

“Nếu các ngươi chế ta đòi nhiều, Bức thư này ta cũng sẽ không tiếp nhận!

Nói xong, Trịnh Cán ném thư xuống bàn, đứng dậy. Hoàng Nhan Liệt kinh hãi tới mức tim như ngừng đập, bước lên phía trước không ngừng chắp tay thi lễ.

- Hoàng thượng bớt giận! Hoàng thượng bớt giận!

Hoàng Nhan Liệt thở dài một tiếng, quả thật không còn gì có thể thương lượng được nữa rồi. Trịnh Cán đã không để cho họ mặc cả, y vạn bất đắc dĩ, đành khom người nói:

- Gia tộc chúng thần bằng lòng với phương án của điện hạ.

Lúc này sắc mặt Trịnh Cán mới tốt hơn một chút. Hắn nhìn Hoàng Nhan Liệt một cái, nói một cách đầy ẩn ý:

“ hãy bằng lòng đi. Sau này các ngươi sẽ thấy, đất đai không phải là tất cả”

Hoàng Nhan Liệt cười gượng một cái, y đột nhiên nhớ ra một việc, vội vã lấy một tờ giấy từ trong ngực ra đưa cho Trịnh Cán.

“ Còn cái này gia chủ cũng bảo đưa cho Hoàng Thượng”

Trịnh Cán gật đầu rồi rời gót

Hoàng Nhan Liệt nhìn mãi theo Trịnh Cán. Quay đầu lại nhìn lá thư vẫn còn trên bàn, y thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói một mình:

“Hết rồi”

Trịnh Cán ra khỏi Phủ chúa, ngồi lên kiệu mười tám người khiêng,. Hắn mở lấy tờ giấy ra xem, nội dung bên trong khiến hắn nao nao, Đặng Siêu là một tướng của Thái Tử thua cược nhưng đằng sau lại có người bí mật thay y trả tiền. Câu nói này không có đầu có cuối nhưng Trịnh Cán đã hiểu ra, nếu sự việc không quan trọng, lão hồ li Hoàng Nhan Hồng sẽ không nói ra chuyện này. Trong đó nhất định có ý đồ sâu xa. Trịnh Cán suy nghĩ một chút, rồi từ từ ngẫm ra chút ẩn ý. Người bí mật trả tiền này lẽ nào lại là Ứng Hòa Công

Trịnh Cán cuối cùng cũng đã hiểu mục đích sâu xa Hoàng Nhan Hồng đưa mẩu giấy này cho mình. Hắn suy nghĩ một hồi, vẫy tay gọi một tên thân binh tới, đưa tờ giấy cho y, rồi dặn dò hai ba câu. Thân binh gật gật đầu, quay người thúc ngựa chạy về hướng Chu Tước Doanh. Trong Chu tước Doanh, Hoàng Nhan Liệt đang định rời đi thì . Một tên tùy tùng đứng ngoài cửa bẩm báo:

- lão gia, Hoàng Thượng phái người đến,

Hoàng Nhan Liệt vội vàng nói:

- Mau cho mời tín sứ vào!

Một lát sau, thân binh bước vào, khom người thi lễ rồi đưa tờ giấy cho Hoàng Nhan Liệt:

“- Hoàng thượng dặn dò, chỉ dựa vào tờ tin tình báo này, Hoàng thượng sẽ cấp cho gia tộc các ngươi lợi ích còn lớn hơn là đất”

Hoàng Nhan Liệt bỗng nhiên ngơ ngác. Trịnh Cán vốn chỉ giữ cho gia tộc mình một chút đất đai, nhưng chỉ vì tờ giấy nhỏ này, họ lại được thêm lọi ích lớn hơn cả đất. Điều này khiến Hoàng Nhan Liệt có cảm giác có chút gì đó không chân thực.

Mãi đến mùng bốn tết, Trịnh Cán cuối cùng mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Năm mới đối với người khác có lẽ là một cách nghỉ ngơi, còn đối với kẻ bề trên như hắn lại càng thêm bận bụi mệt nhọc, các loại tiệc tùng cũng là một chuyện tổn hại sức khỏe. Kì nghỉ tết của triều đình có năm ngày, từ giao thừa tới mùng bốn thánh giêng. Mùng năm tháng giêng là đại triều, những quan viên từ thất phẩm trở lên đều vào điện tham gia đại hội của triều đình, chúc mừng năm mới. Vì vậy hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng của Trịnh Cán. Hắn ngồi không yên rồi, vừa sáng đã cải trang lượn đường xem xét dân tình, thăm dò giá cả. Cải trang vi hành là một việc mà bất kì một người nắm quyền nào cũng bằng lòng làm, đây cũng chính là một mặt của trái tim tràn đầy tình thương dân của họ, hi vọng có thể kết giao với những người dân ở tầng lớp thấp nhất, đích thân tìm hiểu dân sinh dân tình. Nhiều lúc đây thực chất cũng là một niềm vui, nếu Vương triều có thể tích cực phát triển đi lên thì sẽ càng có cảm giác thành tựu. Từ sau khi Trịnh Cán có quyền cao chức trọng, thời gian hắn và những người dân tầng lớp thấp gặp gỡ càng ngày càng ít. Cho dù hắn thường xuyên tiếp xúc với các binh lính, nhưng binh lính lại không đại diện cho phố phường dân sinh. Trịnh Cán mặc một bộ trường bào bằng vải đay, đeo thắt lưng da, chân đi ủng da. Cách ăn mặc này muời người đàn ông không có chín người, cũng có sáu bảy người trên phố nhưng chất liệu và màu sắc của trường bào không giống nhau. Khi Trịnh Cán thành lập triều đại mới cũng khá thoáng trong việc hạn chế cách ăn mặc và phương thức đi lại. Về cơ bản không có hạn chế nào, thậm chí hắn có cả thánh chỉ về việc này, nếu dân chúng thích có thể mặc màu vàng thoải mái.

Tay hắn cầm một chiếc áo da, chậm rãi đi về hướng chợ Bắc, theo sau hắn là hơn chục thị vệ võ công cao cường, họ cũng đều đã cải trang, để ý cảnh giác tình hình hai bên đường. Thực chất Trịnh Cán muốn tìm hiểu tình hình lưu thông tiền bạc. Lần hậu thưởng tam quân và bổng lộc một năm của quan viên đều dùng tiền mới. Hắn nghe người ta nói, một số lượng lớn tiền bạc đã xuất hiện trên phố. Điều này khiến hắn không thể không lo lắng về giá cả, đặc biệt là tốc độ tăng của giá gạo, biện pháp tốt nhất là lưu thông số tiền này tới mọi nơi để đổi lấy lương thực và các vật tư khác. Trên thực tế, hắn đã làm như vậy, vô số đội thương nhân của thần phong đoàn do Vương lâm chỉ huy đã đi khắp mọi nơi, mang theo một số lượng lớn vàng nén và sẽ đem hàng loạt vật phẩm như lương thực, vải vóc, tơ lụa, lá trà, gia súc, sắt thô quay về để ổn định giá cả . Nghỉ ngơi ba ngày, mồng bốn tháng giêng cũng là ngày chợ Đồng Xuân bắt đầu mở cửa trở lại. từ ngày luât thương mại ra đời và cũng từ ngày Đại Việt coi trong buôn bán, Không giống với lệ cũ sau mười lăm tháng giêng mới mở cửa, có lẽ rất nhiều thương nhân đều nhận ra cơ hội làm ăn, đã lũ lượt mở cửa bán hàng sớm hơn, khiến chợ đông đúc chật chội, vô cùng náo nhiệt. Không chỉ có cửa hàng mở cửa, ngay cả tửu quán thanh lâu hai bên cũng tấp nập mở cửa đón khách, tiếng pháo khai trương nổ vang trời. Trịnh Cán chậm rãi đi men theo lề đường, thân binh của hắn không còn đi ở phía xa mà theo sát sau hắn, đẩy hết những người tới gần hắn ra. Hắn nhìn xung quanh một chút rồi thờ dài, hắn đang nhớ đến thời hiện đại. Lúc này, một tên thị vệ bước nhanh lên phía trước, khẽ nói nói với Trịnh Cán:

“ Hoàng thượng, kia là Nguyễn Hữu Du và các tướng quân khác”

Trịnh Cán ngẩn người ra:

“ở đâu?”

“Đang uống rượu trong quán rượu đối diện.”

Các thân binh chỉ vào một quán rượu phía đối diện. Nhìn về phía đám đông, Trịnh Cán nhìn thấy một quán rượu, rất nhỏ, bên trong chắc chỉ có khoảng tám chiếc bàn, Lúc này, Trịnh Cán đã nhìn thấy mấy người đang ngồi uống rượu bên cửa sổ ở lầu hai của quán rượu đối diện.

“- Hoàng thượng người có muốn lên trên ngồi cùng bọn họ không?

Trịnh Cán nghĩ một hồi, rồi bảo hai tên thân binh”

“Các ngươi đi một vòng hỏi giá đi”:

Tuân mệnh.