Dịch: Laoshu

Mỹ Tử sửng sốt! Nó ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt đang mỉm cười không chút ác ý mà mang theo vài phần bất đắc dĩ của hắn.

……………

Trần Tiếu vừa nhìn liền thấy có hy vọng, lập tức tùy tiện ngồi xuống đất.

"Chẳng phải chỉ là giết chết vài người thôi sao, có cái gì đáng ngại?"

Mỹ Tử dần dần há to miệng, giống như nghe thấy lời nói không thể tưởng tượng nổi.

"Con người ấy mà, chính là như thế. Giết một con dê, mổ một con bò, lâu lâu còn bắt vài tù nhân đi làm chuột bạch gì đó…" - Trần Tiếu nói, chỉ như đang lảm nhảm việc nhà vậy.

"Cháu đã giết người, rất nhiều người!" - Cô bé cúi đầu, ánh mắt vô cùng ảm đạm!

"Chẳng phải chỉ giết mấy mạng người thôi sao! Mấy đứa nhóc các cháu chính là như vậy, con chó, con mèo chết cũng khóc đến kêu trời trách đất. Đến khi nói sẽ dẫn cháu đi ăn sườn nướng thì vui đến quên trời quên đất."

Mỹ Tử ngây ra, nhất thời không biết phải nói gì.

"Biết thế là sao không?" - Trần Tiếu hỏi.

Mỹ Tử lắc đầu, với lứa tuổi của nó sao có thể nghĩ tới mấy loại vấn đề này.

"Bởi vì chó nhỏ, mèo nhỏ thì dễ thương mà!" - Trần Tiếu nói: "Khi nhìn thấy những thứ dễ thương sẽ thân cận, không nhẫn tâm xuống tay. Còn khi nhìn thấy mấy loài sâu bọ thì sợ hãi, chỉ trách không thể diệt trừ hết loài đó. Tất cả mọi người đều vì yêu, ghét của bản thân mà định nghĩa tốt, xấu cho mọi sinh mệnh. Cháu còn gì mà không nghĩ thoáng được nữa?"

"Nhưng cháu đây là giết người mà…" - Mỹ Tử nói. Tuy nó còn nhỏ, nhưng vẫn chưa bị mớ ngụy biện này làm cho rối não. Có điều, cuối cùng thì nó cũng không khóc nữa.

Trần Tiếu vừa nghe, dường như cảm thấy cực kỳ kinh ngạc: "Hả? Giết người? Gã sao?"

Hắn chỉ vào gã mập đang nằm một bên.

"Là tử tù đấy! Cháu có biết đã có bao nhiêu mạng người chết bởi bàn tay của gã không? Để giết được gã, mấy chú cảnh sát đã huy động không biết bao nhiêu người, tốn biết bao nhiêu thời gian đấy! Cần biết rằng, một cô nhóc như cháu có thể xử lý gã, vậy thì những người thân, bạn bè của vong hồn đã chết trong tay gã sẽ đến cảm ơn cháu không biết bao nhiêu lần! Nói không chừng, còn thưởng cho cháu bằng khen "học sinh ba tốt xử đẹp lưu manh" nữa ấy chứ!"

Mỹ Tử im lặng trong chốc lát…..

"Nhưng mà... Còn những bạn học kia…" - Mỹ Tử vừa nghĩ tới đây, liền lập tức muốn khóc lại.

Trần Tiếu vội vàng nói: "Vậy thì can hệ gì tới cháu? Là do Tiểu Minh làm! Nó lợi dụng cháu, uy hiếp cháu. Cháu là người bị hại mà!"

Nói rồi, hắn nắm lấy khẩu súng trong tay Mỹ Tử, tiếp tục: "Cháu xem, khẩu súng này đã giết người, thế là lỗi của nó ư? Chắc chắn không phải! Là lỗi của người nổ súng, đúng chứ?"

Mỹ Tử gật đầu.

"Sau khi cháu chứng kiến Tiểu Minh phạm phải lỗi lầm to lớn nhường ấy, còn thay cậu ta chịu đựng sự lên án của lương tâm. Thậm chí, cháu còn dụng tâm tận lực đi bài trí cái gì mà phòng học này kia. Đây là cháu đang chuộc tội thay nó, hành động này rất thiêng liêng nha!" (Người biên: Đệch cụ, đẳng cấp ngụy biện thế này thì em phải kêu bằng thánh.)

Mỹ Tử có chút ngơ ngác, giống như nghe hiểu rồi, lại giống như không hiểu, nhưng vẫn gật đầu theo từng lời nói của hắn.

Cái gật đầu này khiến cho ba người kế bên như trút được gánh nặng.

"Như thế có được không? Dường như hắn đang làm việc gì đó xấu xa ấy?" - Bạch Hùng nói nhỏ.

Cổ Nhậm Lương e sợ gật đầu: "Nếu như năm đó tao có vài chiêu này của hắn thì tốt rồi!"

Lúc này, chỉ thấy Trần Tiếu nâng súng lên, nhe nanh múa vuốt mà huơ huơ súng, tiếp lời: "Đừng để ý mấy gã cảnh vệ nữa. Bọn họ được huấn luyện ra để giết người, là vì tiền, vì công việc mà giết người đó! Đáng sợ biết bao! Mà cháu thì lại chuộc tội cho kẻ gây tổn thương bản thân mình. So sánh với bọn họ, cháu còn lương thiện hơn không biết bao nhiêu mà kể…. Trong tình huống tệ nhất, cháu cũng có thể coi như là đang phòng vệ chính đáng thôi!" (Người biên: Em quỳ lạy anh Tiếu lần thứ hai.)

Ba gã còn lại đứng một bên nhìn Trần Tiếu đang dùng những lời giảo biện tẩy não cho tiểu loli, đã chực xông qua ngăn hắn lại.

"Tao không chịu nổi nữa rồi…." - Cuối cùng, Lưu Ích không nghe nổi nữa, xoay người bước ra khỏi phòng.

Sau đó, hai người còn lại cũng không được tự nhiên mà đi ra theo, chỉ còn lại Trần Tiếu tiếp tục rầm rầm rì rì nói chuyện với cô bé.

Cả ba gã đứng dựa cửa một lát, bỗng nhiên, thế mà nghe được Mỹ Tử ở trong phòng "khúc khích" cười ra tiếng.

"Này này này! Hắn làm gì trong đó thế? Hay là chúng ta đi ra gọi mấy kẻ bên ngoài vào bắt hắn lại đi!" - Cổ Nhậm Lương hét lên.

Lưu Ích và Bạch Hùng vân vê cằm, như đang suy tư. Xem ra bọn họ đang thật sự suy xét đề nghị này.

Không lâu sau, Trần Tiếu dắt tay Mỹ Tử đi ra. Tuy đôi mắt Mỹ Tử vẫn như lê hoa đới vũ (hoa lê ngậm mưa), nhưng hiển nhiên, tâm tình nó đã bình tĩnh không ít.

Ba gã đều tỏ vẻ không thể tin được.

"Thế mà ổn thật kìa? Nếu đây là một cuốn tiểu thuyết, viết được tới đây chính là điểm then chốt rồi!"- Trong lòng bọn họ không nhịn được chửi thề.

"Bây giờ thì sao?"- Bạch Hùng nhìn Mỹ Tử. Tuy gã có hơi quẫn bách bởi tiết tấu phát triển sự việc này, nhưng vẫn hỏi.

Mà Trần Tiếu thì bày ra nụ cười chiêu bài của hắn.

………………

Mười phút sau, bên ngoài cô nhi viện.

Mr. Trâu ngồi trong văn phòng dựng tạm phía bên ngoài cô nhi viện, nhíu chặt mày, nghiền ngẫm bệnh án của Trần Tiếu.

Đây là một bản bệnh án có hơi đặc biệt: chứng thần kinh phân liệt, dễ cáu, cố chấp, ngông cuồng, và còn có tiền án cắn người ta đến chết. Rất khó có thể tưởng tượng được, cùng một cơ thể mà lại xuất hiện nhiều bệnh chứng đến thế.

Bệnh nhân tâm thần kiểu này rất đáng sợ, song Mr. Trâu không hề quan tâm những điều này.

Ông ta nhìn vào tấm hình trong bệnh án của Trần Tiếu.

Đờ đẫn, mơ màng, ánh mắt không có giao điểm dồn về phía trước. Mr. Trâu nhỏ giọng tự lẩm bẩm: "Ánh mắt này… Không đúng nha…"

Ông ta nhớ lại thời điểm lúc hoàng hôn, Trần Tiếu bỗng điên điên khùng khùng, lại cả tiếng cười vừa nhức tai vừa như mắc chứng cuồng loạn. Điều này khiến ông ta bất giác liên tưởng tới một vài việc….. Song ông ta biết, đó là điều tuyệt đối không có khả năng.

Ba người đó thật sự rất đáng sợ. Nếu như……

Đột nhiên, hệ thống cảnh báo tại căn cứ tạm thời bỗng kêu vang, đèn khẩn cấp màu đỏ tươi nhanh chóng chớp nháy.

"Xảy ra chuyện gì?" - Mr. Trâu chạy như bay ra khỏi văn phòng.

Một nhân viên công tác vội vã chạy lại:

"Dị tượng cấp D đang phản ứng dữ dội! Bọn họ đi ra rồi… Hơn nữa…. còn đòi gặp ngài!"

Mr. Trâu sửng sốt, sau đó có chút đăm chiêu.

…………….

Rất nhanh sau đó, Mr. Trâu đã tới bên ngoài khuôn viên cô nhi viện. Giờ phút này, cánh cổng tòa nhà mở toang, một cô bé đứng bên ngoài cổng đang khóc thút thít, còn Trần Tiếu thì đứng bên trong cổng. Trên tay hắn cầm một khẩu súng ngắn chuyên trang bị cho cảnh vệ.

Trần Tiếu vừa nhìn thấy Mr. Trâu bước tới, vội nhiệt tình huơ huơ tay: "Này… Thật xin lỗi vì làm phiền ông nghỉ ngơi. Nhưng mà chúng tôi chắc là đã xử lý xong nó rồi!"

Mr. Trâu nhìn đứa bé gái, cách một khoảng sân hét qua: "Cậu đang nói cái gì? Đứa bé gái này là ai?"

Trần Tiếu tỏ ra rất bất đắc dĩ, nói: "Đủ rồi đấy. Nó vừa ra là cái chuông đã cảnh báo không ngừng rồi. Mọi người đều là người thông minh cả, đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa."

…………………

"Thôi được rồi, dẫn nó ra đây đi. Nhiệm vụ của các cậu đã hoàn thành, chúng tôi sẽ tuân thủ theo hợp đồng!"- Mr. Trâu nói.

Trần Tiếu giống như nghe được một câu chuyện cười khó tin: "Kêu tao đi qua? Đừng diễn trò, chỉ cần tao bước ra khỏi tòa nhà này nửa bước, cái đầu của tạo sẽ bị nổ tung như pháo hoa luôn."

Mr. Trâu không hề nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Trần Tiếu.

"Được rồi, đừng nghĩ nữa, bước qua đây! Bước đến chỗ tao này! Ngay bây giờ!" - Trần Tiếu hét lên.

"Được! Tao nghe theo mày!"- Mr. Trâu tỏ ra phẫn nộ lẫn bất đắc dĩ. Thế nhưng lão ta vẫn hỏi nhỏ nhân viên công tác kế bên: "Tay súng bắn tỉa hết cách rồi sao?"

Nhân viên công tác lắc đầu, nói nhỏ: "Góc độ không đạt!"

Mr. Trâu chỉ thở hắt ra. Biện pháp lôi tử tù ra làm chuột bạch kiểu này lão ta đã làm không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống thế này.

Lão giơ hai tay cao qua đầu, giống như quy tắc trao đổi con tin trong các bộ phim điện ảnh, chầm chậm tiến về phía tòa nhà!

"Đừng lề mề nữa, mau vào đi!" - Trần Tiếu nói xong bèn cùng Mỹ Tử từ từ lùi vào góc tối bên trong tòa nhà.

Mr. Trâu chẳng còn cách nào khác, đành đi vào theo.

……………

Trong cô nhi viện.

Mr. Trâu có chút kinh ngạc nhìn đám người trước mắt, rồi lại nhìn về phía cô bé đang yên lặng đứng bên Trần Tiếu, bỗng bừng tỉnh đại ngộ.

"Xem ra chúng mày không những hoàn thành nhiệm vụ, mà còn hoàn thành xuất sắc nữa." - Lão nói.

Trần Tiếu nhún vai, tỏ vẻ không phủ nhận.

Thế nhưng ngay sau đó, Mr. Trâu lại lắc đầu, nói: "Tao không biết bọn mày có kế hoạch gì, song bọn mày chắc cũng biết bản thân đang đối diện với cái gì."

Trần Tiếu bày ra bộ mặt rất không kiên nhẫn: "Đừng giảng đạo nữa, đã làm con tin thì cho ra dáng con tin chút đi có được không! Bây giờ tao hỏi, mày đáp!"

Nói đến đây, Trần Tiếu bèn nhíu mày. Hắn nhìn vào đôi mắt của Mr. Trâu, một suy nghĩ rất bất ổn lập tức xuất hiện trong não bộ hắn.

"Không phải chứ!" - Hắn nghĩ.

"Thứ nhất, tao sẽ không trả lời câu hỏi của mày." - Mr. Trâu ngẩng đầu lên, cặp kính phản xạ lại ánh sáng của đèn pin.

"Thứ hai, tao… không phải con tin!"

Lời vừa dứt, một cơn gió thổi qua. Mr. Trâu như thể biến mất vào hư không. Tiếp sau đó, chỉ nghe "lộp bộp", cơ thể rắn chắc của Bạch Hùng đổ ập xuống đất.

…………………

Không ai ngờ tới tình huống này. Ngay đến Trần Tiếu cũng phải ngây ra. Cơ thể gầy yếu của Mr. Trâu vừa mới thể hiện sức mạnh mà lão tuyệt đối không thể có. Cứ như trong nhà nuôi một con mèo mập đã mười năm tuổi, bỗng một ngày, nó xông ra ngoài đường cái, tông thủng một chiếc xe chở tiền có trang bị hệ thống chống bạo loạn đặc biệt vậy.

Tuy nhiên, ai cũng không biết Trần Tiếu làm cách nào. Tóm lại, ngay vào lúc hắn đang ngây ra, trong chớp mắt khi đồng tử co rút, dường như vẫn có một phần ý thức khác đang hoạt động.

Kéo chốt, lên đạn, một loạt động tác trôi chảy như nước. Theo lý mà nói, hẳn là hắn chưa từng tiếp xúc với những thứ như súng ống này. Vậy mà hắn lại không cần nghĩ ngợi mà làm ra những động tác ấy một cách thuần thục. Cứ như hắn đã có kinh nghiệm vô số lần rồi. Cùng lúc đó, trong mắt Trần Tiếu như có một loại điên cuồng khó kìm nén được muốn xông ra.

"Này, partner!" Hắn nhấc súng lên nhắm trúng Mr. Trâu hét: "Đừng cử động!"

Mr. Trâu nhàn nhạt nhìn Trần Tiếu. Chính vào lúc vừa rồi, Lưu Ích, Cổ Nhậm Lương và cả Mỹ Tử đều đã bị đánh ngất, ngã xuống nền đất.

Rất khó tưởng tượng ra được tốc độ của Mr. Trâu lại khủng khiếp đến thế. Song, Trần Tiếu không hề sợ hãi, mà hắn cảm thấy….. rất thú vị!

"Trong tay mình có súng, tại sao lão không đánh ngã mình trước?"- Trần Tiếu nghĩ, khóe miệng lại bất giác nhếch lên. Sự điên cuồng trong mắt bộc phát nồng đậm.

Hắn lại bắt đầu cười, tiếng cười bén nhọn đến nhức tai.

"Khà Khà khà khà…"

Mr. Trâu nhíu mày, ý nghĩ nảy sinh khi ngồi trong văn phòng ban nãy lại một lần nữa xuất hiện. Nhưng ngay sau đó, lão lại phủ định lại suy nghĩ ấy. Bởi vì… người chết rồi không thể sống lại được, bề ngoài cũng không giống! Điều quan trọng nhất là, xác của hắn ta được giữ gìn tại một nơi an toàn nhất của tổ chức nha!

"Nhưng khuôn mặt cười này….. Còn có ánh mắt này… Là do mình nghĩ quá nhiều ư?" - Mr. Trâu nghĩ.

Trong thời gian Mr. Trâu đang suy tư, đầu óc Trần Tiếu cũng trở nên hỗn độn.

Lão không sợ súng… Lão có thể tránh! Có bắn không? Bắn chân hay bắn đầu? Bên ngoài có tay súng bắn tỉa. Còn ba tiếng đồng hồ nữa là trời sáng. Hai ngày sau có mưa, Mỹ Tử, ear-phone, Bạch Hùng, cười, … Vô số thứ xuất hiện trong đầu hắn lộn nhào thành một nồi hồ tương. Hắn không biết bản thân nên làm gì, chỉ cảm thấy rất có hứng thú, rất muốn cười.

"Mình bắn một phát đi, bắn vỡ sọ lão, như vậy sẽ rất thú vị….

Không không không! Lão sẽ tránh thoát. Lão đang nhìn ngón tay mình. Nếu như lão né được thật… Ha ha ha, vậy thì mới thú vị!"

Trần Tiếu nghĩ thế. Song tất cả những điều ấy chỉ trong chớp mắt. Lúc này, Mr. Trâu còn đang nghĩ đến cái xác được phong ấn tại nơi an toàn nhất trên thế giới này.

"Pằng!"- Súng nổ, Trần Tiếu đã bóp cò súng, đồng thời, hắn phát ra giọng cười điên cuồng như kẻ tâm thần mắc chứng cuồng loạn. Sự điên cuồng trong mắt hắn dường như không thể kìm chế được, muốn lập tức tuôn trào.

Hắn biết bản thân không bắn trúng Mr. Trâu. Ngay khi hắn bóp cò, lão già đeo kính này đã tránh khỏi. Thế nhưng Trần Tiếu vẫn tiếp tục cười, cười một cách mất kiểm soát!

Thế này thật sự quá thú vị!

Sau đó, trước mắt hắn tối sầm lại, hoàn toàn mất đi tri giác.