Sau khi con người ch/ết sẽ đi đến đâu?

Thiên đường? Địa ngục hay là địa phủ?

Trong nháy mắt khi Thẩm Tiêu tử vong, cô đã nghĩ tới rất nhiều chuyện, nhưng cô hoàn toàn không nghĩ đến, lúc cô mở mắt ra lần nữa, bản thân đã xuất hiện trên một hòn đảo.

Dưới bầu trời xanh thẳm là mặt biển sâu xanh biếc mênh mông, từng cơn sóng trắng vỗ vào bờ cát, phía sau là rặng cây dừa, đây chính là hải đảo không thể nghi ngờ.

Thẩm Tiêu không kìm được được bèn cúi đầu nhìn qua cơ thể của mình, không có vết máu, xương cốt hoàn hảo, thậm chí lúc véo vào còn cảm thấy đau.

Cô có tri giác, có khứu giác, không khác gì lúc còn sống, dường như trải nghiệm tử vong vừa rồi chỉ là một giấc mộng của cô mà thôi. Chỉ có trái tim và thần kinh của cô là còn đang đắm chìm trong sự sợ hãi khi vừa mới bị xe đâm chết.

“Đây là chuyện gì thế?” Bên cạnh có người nói ra tiếng lòng của Thẩm Tiêu, cô đột nhiên quay đầu lại, đã thấy cách cô không xa còn có bốn người. Bốn người kia, tất cả đều là phụ nữ, tuổi tác cũng không quá lớn, lúc này cũng lộ ra ánh mắt nghi ngờ.

“Tôi không chết ư?” Trong đó có một người phụ nữ sờ lên ngực mình, giống như đang tìm kiếm vết thương.

“Tôi nhớ rõ trước đó mình đã rơi xuống nước…” Một người phụ nữ khác trong đó lên tiếng, trong mắt cô ta đều là sợ hãi còn sót lại, ngạt thở mà chết, quả thật rất khó quên.

Trong lúc bọn họ còn đang mờ mịt không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đúng lúc này, từ rặng dừa phía sau có một người đàn ông đi tới.

Người đàn ông kia khoảng 20 tuổi, dáng dấp anh tuấn, anh ta nhìn thấy mọi người đã tỉnh thì ném dừa trong ngực mình xuống trước mặt mọi người: “Xem ra các cô đã tỉnh hết rồi, xin tự giới thiệu qua về mình, tôi tên Dương Hoằng.”

Thấy không ai đáp lại mình, Dương Hoằng cũng chẳng nổi giận, anh ta tiếp tục nói: “Tôi biết hiện tại chắc hẳn các cô đang cảm thấy rất hoang mang, rõ ràng bản thân các cô đã chết, vì sao lại xuất hiện ở nơi này? Không cần nghi ngờ làm gì, các cô quả thật đã chết, chẳng qua là có một số người chết rồi nhưng tương đối may mắn, bọn họ sẽ nhận được cơ hội sống lại, giống như chúng ta ở đây.”

Đám người Thẩm Tiêu vẫn không nói gì, chẳng qua lúc này ánh mắt bọn họ nhìn về phía Dương Hoằng đều nhiều thêm sự nghi hoặc, giống như đang chờ anh ta giải thích xem đó là có ý gì.

Dương Hoằng cũng không vòng vo, anh ta đi thẳng vào vấn đề: “Những người có được cơ hội sống lại sẽ tiến vào các loại địa đồ, từ đó tìm ra các nguồn tài nguyên có thể đổi thành tích phân, giống như vị trí hòn đảo mà chúng ta đang đứng bây giờ cũng chính là địa đồ lần này.”

Sau khi nói xong, anh ta lôi ra một viên ngọc trai từ trong túi quần: “Mà ở trên hòn đảo này, tìm được ngọc trai cũng chính là một trong những tài nguyên cá nhân có thể đổi lấy tích phân. Đổi lấy tích phân rồi, các cô có thể đổi lấy bất kỳ thứ đồ gì mà mình muốn trong cửa hàng mua sắm ảo, còn về phần cửa hàng mua sắm ảo ở đâu, chỉ cần các cô nhắm mắt lại thì nó sẽ xuất hiện.”

Mặc dù Thẩm Tiêu vẫn còn chưa hiểu rõ lắm lời anh ta vừa nói, nhưng cô vẫn nghe theo lời anh ta nhắm mắt lại, sau khi nhắm mắt lại, cô chỉ thấy trước mắt xuất hiện một cửa sổ lơ lửng, trên đó viết “Cửa hàng mua sắm ảo”. Cô thử mở mắt ra, cửa hàng này lập tức biến mất, lại nhắm mắt tiếp, cửa hàng lại xuất hiện trước mặt cô.

Cứ như thế lặp đi lặp lại mấy lần, xác định đây không phải ảo giác, lúc Thẩm Tiêu nghe được Dương Hoằng ở bên cạnh nói: “Dùng ý niệm có thể mở cửa hàng ra.”

Cô theo đó thử một lần, quả nhiên cửa hàng mua sắm ảo xảy ra biến hóa, bên trong xuất hiện rất nhiều thứ, muốn mua được chúng cần có tích phân.

Trong cửa hàng mua sắm ảo này có rất nhiều thứ, bắt mắt nhất chính là vừa mở cửa hàng ra là có thể nhìn thấy “Phục sinh đan”.

Đan dược được giới thiệu vắn tắt: giúp người ta sống lại.

Thẩm Tiêu nhìn qua tích phân cần dùng để mua, đập vào mắt là chuỗi con số 0, đếm qua, có tận 7 con số 0.

10.000.000 tích phân….

Còn chưa lấy lại được tinh thần từ con số tích phân khổng lồ này, Thẩm Tiêu đã nghe bên cạnh có người hỏi Dương Hoằng: “Chuyện đó… Viên ngọc trai ở trong tay anh vừa rồi có thể đổi được bao nhiêu tích phân?”

“1 tích phân.” Đối với sự keo kiệt của cửa hàng, Dương Hoằng cũng chỉ có thể cười khổ: “Hơn nữa muốn rời khỏi địa đồ này còn phải trừ đi 100 tích phân.”

“?”

“Nói cách khác, nếu như các cô chưa tích lũy đủ 100 tích phân mà muốn rời khỏi đây là chuyện không thể nào.” Dương Hoằng giải thích xong thì tiếp tục nói: “Tôi tiếp tục đi tìm thứ gì đó để ăn, tôi đề nghị mấy người cũng nên nhanh chóng hành động. Hiện giờ nhiệt độ chưa cao, việc mất nước không tính là nghiêm trọng, chờ một lát nữa nhiệt độ lên cao, chỉ cần mấy người hơi hoạt động là có thể bị mất nước.”

Sau khi nói xong, anh ta đi về phía bờ biển.

Dương Hoằng vừa đi thì bốn người khác đưa mắt nhìn nhau, đầu tiên bọn họ nhắm mắt lại, nhưng sau đó rất nhanh cũng đi theo Dương Hoằng.

Mặc dù bây giờ tất cả mọi người đều có chút mơ hồ không rõ, thậm chí còn đang hoài nghi không biết có phải mình đang nằm mơ không, thế nhưng trước mắt bọn họ chỉ có thể lựa chọn đi làm chút gì đó để làm dịu đi tâm trạng của mình.

Thẩm Tiêu không vội vã đi theo, cô lại mở cửa hàng mua sắm ảo ra, đồ vật bên trong có đủ loại, biểu tượng của phục sinh đan trên cùng nhìn giống như một tấm áp phích tuyên truyền game online lậu, dễ thấy lại di động, mà cửa sổ dùng ý niệm để thao tác này càng vượt ra khỏi phạm vi nhận biết của cô.

Một lần nữa mở mắt ra, trước mắt là mặt biển xanh thẳm vô tận, gió biển thổi đến, ánh nắng nóng rực từ kẽ lá cây chiếu xuống, đủ để mang đến cho người ta cảm giác còn sống, cùng với cửa hàng mua sắm ảo này đủ để Thẩm Tiêu tin tưởng hơn vào lời nói của người đàn ông tên Dương Hoằng kia.

Trên thế giới này có rất nhiều chuyện không thể nào lý giải được, có lẽ người đã chết thật sự có một cơ hội sống lại lần nữa?

Bỏ lại tất cả hoài nghi và không xác thực ra phía sau, trước mắt cho dù cô có nghĩ cũng không tài nào hiểu được những chuyện này, còn chẳng bằng không nghĩ nữa, ít nhất lúc này đây, cô còn sống, còn có thể hít thở.

Mấy người Dương Hoằng đều đi đến bãi đá ngầm ở bờ biển để tìm đồ ăn, Thẩm Tiêu cũng đi theo đến đó. Mặc dù nói trong rừng cây phía sau lưng cô có khả năng tìm được thức ăn hơn, nhưng không ai biết được liệu trong rừng cây đó sẽ có thứ gì xuất hiện, cân nhắc đến sự an toàn, tốt nhất cô vẫn nên đi theo mọi người thì tốt hơn.

Hòn đảo này có bãi đá ngầm rất lớn với những hòn đá hình dạng kỳ lạ cao chót vót, đá vụn lởm chởm. Không ít những sinh vật nhỏ bám vào những tảng đá này, tìm đồ ăn ở đây quả thực dễ dàng hơn một chút. Thế nhưng tương tự, so với bãi cát mềm kia mà nói, nơi này chỉ cần hơi sơ ý một xíu là sẽ bị quẹt trầy xước, hoặc là bị ngã.

Ví dụ ngay vào lúc cô tới đã nghe thấy một người phụ nữ đau đớn kêu lên: “Đau quá!”

Thì ra cô ta cởi giày đi đến, lúc này không cẩn thận giẫm phải một hòn đá sắc bén, hiện tại đang tựa vào trên một tảng đá ngầm, giơ chân lên kiểm tra.

“Cô không sao chứ?” Bên cạnh có cô gái quan tâm hỏi.

“Hình như không sao, chỉ hơi bị trầy da thôi.” Cô gái cho chân vào trong nước, lúc đi ngang qua thì nghe thấy Thẩm Tiêu nói với mình: “Tôi cảm thấy cô vẫn lên đi giày vào thì sẽ tốt hơn, sau khi bị trầy da sẽ rất dễ bị nhiễm trùng, trên đảo này cũng không có bệnh viện.”

Sau khi cô gái kia nghe xong thì vẻ mặt nghiêm túc hơn, cô ta nói một câu cảm ơn với Thẩm Tiêu, sau đó quay lại đi giày xuống nước.

Thẩm Tiêu thấy thế thì cúi đầu nhìn giày của mình, hiện tại cách ăn mặc của cô giống như lúc còn sống, giày thể thao, trên người là bộ đồ thể thao mùa thu, chỉ mong những quần áo này có thể đủ dùng sinh tồn trên hoang đảo.

Tìm đồ ăn ở bãi đá ngầm một lúc, Thẩm Tiêu phát hiện chỉ dùng tay thôi là chưa đủ, cô dứt khoát đến bên cạnh bẻ một lá chuối tây xuống, lá chuối tây này rất to, hơi cuộn vào thì có thể làm thành vật chứa hình nón, sau đó cô gập qua mép ngoài, dùng tay túm lại chỗ đã gấp là có thể tạm thời dùng làm vật chứa.

Thứ có nhiều nhất ở khu đá ngầm này chính là vẹm vỏ xanh và ốc, vẹm vỏ xanh lớn hơn một chút, nhưng cũng chỉ to chừng ngón tay cái, còn ốc ở đây cũng chẳng lớn hơn loại ốc xào bán ở chợ đêm là bao, trong một đám, thỉnh thoảng chỉ có mấy con béo hơn một ít, thế nhưng cũng chỉ là một ít mà thôi.

Những thứ này nhìn thì có vẻ nhỏ nhưng Thẩm Tiêu không chê một chút nào, góp gió thành bão, đây đều là những thứ cung cấp protein cho cô.

Tốn rất nhiều công sức, rốt cuộc Thẩm Tiêu cũng kiếm được ba mươi con vẹm vỏ xanh và ốc bỏ vào trong túi, lúc Thẩm Tiêu dự định chuyển sang chỗ khác để tiếp tục tìm kiếm thì may mắn tìm được một con ốc giác rất to ở chỗ râm mát ngay tảng đá ngầm này.

Lúc cô nhặt con giác lớn này lên, bên cạnh vang lên giọng nói của Dương Hoằng: “Xem ra vận may của cô khá tốt.”

Thẩm Tiêu chỉ cười khách sáo.