: Lạm Phát (9)
Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Một lúc sau, Tô Hàn lôi người vào phòng đặt trên sàn nhà, cô cầm dao phẫu thuật lên nghiêm túc nói: "Nói trước là tôi không có kinh nghiệm y khoa đâu."
"Động tác nhanh một chút là được." Chung Duệ cắn răng chống đỡ.

Vì vậy Tô Hàn nhanh chóng dùng dao phẫu thuật rạch vết thương ra, mắt không chớp lấy một cái.

Chung Duệ nhíu mày, quả thực muốn khiếu nại trò chơi sinh tồn vô hạn này, cảm giác đau đớn quá mức chân thực.

"Tại sao lại bị thương do súng bắn?" Tô Hàn vừa phẫu thuật vừa lấy thù lao.

"Hôm nay bày sạp ngày cuối, có người không nhịn được." Chung Duệ cố gắng dời sự chú ý của mình "Cứ tưởng rằng mấy cảnh vệ trước siêu thị sẽ giúp đỡ, ai dè bọn họ không thèm nhúc nhích, chỉ đứng bên cạnh nhìn.

Shhhh---"
Tô Hàn thuận lợi lấy viên đạn ra, tiếp tục hỏi "Ý anh là cái tên cướp của anh có súng?"
"Đúng." Chung Duệ từ trong kẻ răng nặn ra một chữ.

Tô Hàn cau mày, chuyện này thật phiền phức.

Chẳng qua nghĩ thì nghĩ cũng không dừng tay, rắc bột thuốc cầm máu xong, cầm băng y tế lên bắt đầu băng bó.

Chung Duệ thở hổn hển hỏi "Muốn thù lao gì?"
Tô Hàn nghĩ, nếu cô nói không muốn cái gì cả, thì không phải lộ ra cô rất giàu sao? Suy nghĩ một chút, cô hỏi: "Có thuốc chống viêm nào không?"
Chung Duệ nhìn cô gái trước mặt thật sâu, đột nhiên hỏi: "Người chơi?"
" Ừ." Tô Hàn đáp một tiếng.

"Tên?"
"Tô Hàn."
"Có kho tuỳ thân, không thiếu thứ gì?"
Tô Hàn quay đầu đi, thấm thía nói "Cứ tiếp tục tra hỏi người khác như vậy thì ngày anh bị diệt khẩu không xa đâu."

Chung Duệ á khẩu không nói nên lời.

Nếu người này sẵn sàng giúp đỡ thì khả năng đạo đức tồi tệ là rất thấp.

Nói cái gì mà diệt khẩu, chỉ là không muốn trả lời vấn đề đó thôi.

Chung Duệ biết điều im lặng, lấy từ trong kho hàng ra ba hộp thuốc chống viêm "Cho cô."
Tô Hàn sắc mặt khác thường.

Có trời mới biết cô chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi, không ngờ người này thật sự có, còn chịu cho nữa.

Chẳng lẽ đi trộm tiệm thuốc à?
Rũ mắt, cuối cùng cô không hỏi cái gì nữa.

"Giúp đỡ xong, đã trả thù lao, tiền trao cháo múc không ai nợ ai, tiếp theo anh tự xem mà làm đi." Nói xong Tô Hàn không chút do dự lựa chọn rời đi.

Trước khi đi, cô thuận tay đóng cửa lại.

Chung Duệ nằm trên mặt đất như một cái xác chết, hồi lâu mới cười khổ nói: "Sơ suất thật."
Ai ngờ được bọn cướp hắn không thèm để vào mắt như vậy, đánh không lại thì lập tức rút súng ra chứ? Nếu biết sớm hắn dứt khoát kiếm đường chạy, tuyệt đối sẽ không đánh nhau với đối phương.

**
Ngày thứ 14, mặt bằng giá cả tăng 100%, nhà dân mất điện 4 tiếng mỗi ngày, sau 8h tối mất điện hoàn toàn.

Vào ngày thứ 15, mặt bằng giá cả tăng 100%, toàn thị trấn bị mất điện, đồng thời cắt nước hoàn toàn.

Liên tục ba ngày, Tô Hàn làm tổ trong phòng không bước ra ngoài một bước.

Đói thì nấu mì gói ăn, khát thì uống sữa.

Sáu giờ tối, trời vừa nhá nhem tối bắt đầu đi ngủ, cô thỉnh thoảng bị tiếng súng đánh thức vào ban đêm.

Nhưng dần dần đã thành thói quen, nghe thấy tiếng súng nổ xem như nghe tiếng pháo nổ vậy.

Dĩ nhiên mỗi ngày muốn ra ngoài đổi gió hít thở nhưng thường chọn thời gian là vào ban đêm.

Bởi vì khi màn đêm buông xuống, xung quanh tối đen như mực, không thể nhìn thấy những gì đang xảy ra xung quanh.

Thậm chí có thể ngửi thấy mùi mì gói, những người khác cũng không thể tìm ra nó đến từ đâu.

Tuy nhiên, vào ngày thứ 16, tình hình trở nên tồi tệ hơn, mặt bằng giá cả tăng 100%, nguồn cung cấp khí gas không còn nữa.

Nói cách khác, muốn nấu mì thì phải tìm nguyên liệu bắt lửa.

Tô Hàn đi một vòng trong phòng, rất may gia đình giàu có, không chỉ có ghế làm bằng gỗ thô, còn có ghế sofa, có thể dùng làm củi đốt mấy ngày.

Tuy nhiên vào lúc này, cô chợt nhận ra có điều gì đó không ổn - Tại sao lại có khói đen ở tầng dưới??
Cửa bị gõ, Tô Hàn nhìn qua mắt mèo thấy là Chung Duệ, vì vậy mở ra một kẽ hở hỏi: "Làm sao vậy?"
Sắc mặt Chung Duệ nghiêm trọng "Lầu ba có một tên đồng đội heo, ban ngày đốt gỗ nấu mì, khói đen bốc lên đầy ra.

Tôi định bỏ đi, vì thấy cô đã giúp đỡ tôi nên tôi qua thông báo với cô một tiếng trước khi đi."
"Cảm ơn." Trong lòng Tô Hàn cảm thấy thật bất lực, không biết là ai, sao có thể ngu đến độ làm ra động tĩnh lớn như vậy? Sợ không thu hút được sự chú ý của người khác hay gì?
"Việc nên làm." Chung Duệ cũng không ở lại lâu, nói xong liền vội vàng xoay người rời đi.

Đồ đạc đều được xếp vào kho tuỳ thân cũng không cần dọn dẹp, Tô Hàn vội vàng đi ra ngoài.

Tình cờ cô vừa mới chân trước rời đi, chân sau đã có gần 30 người hùng hổ xông tới căn hộ kia, rõ ràng người đến không tốt lành gì.

"Vất vả mới kiếm được chỗ ở vậy mà không còn nữa rồi." Vừa vui mừng vì đã thoát nạn, Tô Hàn buồn rầu than thở.

Suy nghĩ một chút, cô đi bộ bốn mươi phút, tuỳ tiện tìm được một khu chung cư ở xa để đi vào, dự định lại tìm một căn nhà trống.

Nhưng mà vừa đi đến lầu ba, cô nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ dưới lầu, số lượng hình như không ít.

Trong lòng Tô Hàn căng thẳng, mơ hồ dâng lên linh cảm không ổn.


Cô cố gắng che giấu thân mình, lén lút nhìn xuống.

Chỉ thấy năm người đàn ông trẻ tuổi tụ tập lại với nhau, một người đàn ông thô lỗ đập cửa, trong miệng hét lên "Mở cửa ra!"
Một người cầm rìu trên tay thiếu kiên nhẫn chờ bên cạnh.

Đợi vài giây không thấy ai trả lời liền nhổ nước bọt vào tay rồi dùng rìu đập cửa.

Mí mắt của Tô Hàn giật giật mạnh, đám người này là cường đạo sao!
Một người đập cửa, bốn người khác ở bên cạnh thoải mái tán gẫu "Đừng nhìn nhiều người chưa ăn uống, một số ít tích trữ hàng sớm, ở nhà thoải mái chứ đâu!"
"Lục soát từng phòng một đi, không bỏ sót cái nào hết! Chờ lục soát ở đây xong xuôi chúng ta đi qua khu nhà trọ khác."
"Tôi thấy thằng nhóc Hoàng Mao đó đưa anh trai đến khu chung cư bên cạnh, chúng ta nên nhanh tay hơn đi! Đến trễ không còn cái để húp bây giờ!"
Tô Hàn thầm kinh hãi, cô đoán nhà dân bây giờ đã không còn an toàn rồi.

Không chỉ có một nhóm người bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, có tận mấy nhóm người thay phiên nhau đập cướp! Căn bản không có biện pháp tiếp tục ở lại!
Cơ mà....Bây giờ làm sao cô thoát thân đây?
Sớm biết vậy mình đã không vào đây rồi, Tô Hàn ảo não.

Hiện tại thang máy đã ngừng hoạt động, bây giờ muốn đi xuống dưới chỉ còn cách leo cầu thang bộ, nhưng phía dưới lại có người chặn đường.

Mà trong lòng cô biết rõ tiếng bước chân vừa rồi rất hỗn loạn, ít nhất cũng có hơn chục người.

Bên kia sợ rằng là chia nhóm năm người hành động, tách ra để nâng cao hiệu quả tìm kiếm.

Làm thế nào đây?
Tô Hàn trầm tư một lát, sau đó hai mắt sáng lên.

Cô không có cố chấp tìm đường đột phá vòng vây mà thay vào đó đi tìm kiếm trên lầu ba.

Khoảng một nửa số phòng ở tầng này đều bị bỏ trống.

Cô bước nhanh vào nhà rồi vào phòng ngủ kiểm tra, sau vài phút cuối cùng cô cũng tìm thấy tấm rèm cửa sổ chấm đất ở góc phòng!
Tô Hàn mừng rỡ, vội vàng đóng cửa lại, kê bàn ghế chắn cửa.

Sau đó cô gỡ hết rèm cửa xuống, xé hết thành đoạn dây, để hết vào một chỗ.

"Mở cửa! Mở cửa!" Bên ngoài vang lên một tiếng gào dữ dội.

Tô Hàn không thèm để ý, nhưng động tác lại nhanh hơn một chút.

"Rầm! Rầm!" Tiếng đập cửa vang lên.

Tô Hàn bớt thì giờ liếc mắt một cái, bất đắc dĩ không biết sao.

Nhà này không được trang bị cửa chống trộm, bị rìu chém một cái dăm gỗ bắn tung tóe, hiển nhiên không chống đỡ được bao lâu.

May mà rèm cửa đã cột thành dây thừng.

Cô buộc chặt một đầu sợi dây dài vào khung sắt của bệ cửa sổ, ném đầu còn lại xuống đất, rồi bám sợi dây dài trèo xuống.

Rốt cuộc sợi dây dài vẫn ngắn một chút, không chạm được tới mặt đất, chỉ cách mặt đất chừng một hai mét.

Tô Hàn liền thả tay nhảy xuống, đứng dậy hai chân bỗng tê rần.

Cô nhìn lướt qua thuộc tính liền thở phào nhẹ nhõm --- Thể lực của cô chỉ bị trừ 16, cũng không quá nhiều, chỉ cần có thể thoát thân là được
"Đi xuống tầng 1 chặn lại! Có người bỏ chạy!" Cuối cùng bọn cướp cuối cùng cũng vào cửa, nhìn thấy sợi dây thừng dài trên cửa sổ.

Tô Hàn quay đầu bỏ chạy, chạy như điên.

Vì vậy khi nhóm cường đạo chạy xuống tầng một thì người đã sớm biến mất.

**
"Hộc——Hộc——"Tô Hàn chạy hồi lâu không dám quay đầu lại, cảm thấy đã chạy đủ xa cô mới dựa lưng vào tường thở hồng hộc, ngồi một bên nghỉ ngơi.

Tô Hàn nghiêm túc kiểm điểm, lơ là quá! Sau mấy ngày yên ổn trong căn hộ, hoàn toàn không biết rằng bên ngoài có một băng đảng tội phạm như vậy.


Không chỉ lấy đàn ông thanh niên trai tráng làm chủ lực mà còn được trang bị vũ khí, tùy tiện hai ba mươi người tụ tập lại với nhau, một người căn bản không thể đối phó được.

Cô thầm nghĩ không hổ là sau 20 ngày tự động thông quan.

Đến mấy ngày cuối này độ khó lại tăng lên gấp bội, không thể nào so sánh với giai đoạn trước.

Bây giờ mình nên đi đâu đây? Tô Hàn trong nháy mắt mờ mịt.

"Này, đi một mình à?" Đột nhiên có người lại gần bắt chuyện.

Tô Hàn âm thầm cảnh giác, vô cùng phòng bị.

Người đến là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, bụng bia, đầu hói.

Ánh mắt...!Đặc biệt làm người khác khó chịu.

"Đừng căng thẳng, tôi không phải người xấu." Tên đó ưỡn bụng đứng thẳng dậy, cố nở một nụ cười hiền lành "Em có phải là rất đói bụng đúng không? Theo tôi một đêm, tôi cho em chút đồ ăn được không?"
Rốt cuộc cô cũng hiểu cảm giác khó chịu đến từ đâu.

Giờ phút này Tô Hàn rất lười cho tên này ăn chút ngon ngọt rồi thống khoái đánh tên này một trận.

"Cút ra, không cần." Tô Hàn lạnh mặt từ chối.

"Đừng có xấu hổ mà." Tên đàn ông đó vừa nói chuyện vừa đi sang một bên khoác bả vai Tô Hàn, nghiễm nhiên là định cưỡng ép phải giao dịch với hắn.

Tô Hàn đột nhiên đá chân phải ra, không khách khí nhắm ngay khớp xương của đối tượng.

Cô đá mạnh một cái, gắt gỏng nói: "Xấu hổ? Tôi xấu hổ nên không muốn đánh ông! Được voi đòi tiên hả? Cho ông biến mà còn không chịu biến!"
"Oái oái, đau." Tên đàn ông ngã xuống đất lăn lộn qua lại, đau đến phát khóc.

Lo lắng ồn ào quá lớn sẽ thu hút người khác, Tô Hàn lại đá một cước, sau đó vội vàng rời đi.

Tùy tiện đi dạo một lát, Tô Hàn rất có cảm giác "Bản đồ phó bản mặc dù lớn nhưng lại không có chỗ dung thân".

Ngoài đường có một nhóm côn đồ hễ gặp ai là chúng lao vào tống tiền, đòi tiền bảo kê, không lấy được thì bị đánh một trận.

Nhưng nếu lấy được thì sẽ bị chặn lại đòi lấy thêm, ép khô mới chịu thả người cho đi.

Trong ngõ có hai nhóm người đang sống mái với nhau.

Tiếng súng "Pằng pằng pằng" không ngừng vang lên, đạn bay tứ tung, Tô Hàn không để ý liền bị một viên đạn lạc làm xước cánh tay.

Thậm chí còn có một đám người lớn gan, ỷ dựa vào tụ tập được nhiều người, trong tay lại có súng, bọn họ còn dám nhắm vào siêu thị bách hóa! Cảnh vệ rút súng ra, lấy dùi cui, sau đó đánh nhau hỗn chiến loạn thành một đoàn.

Tô Hàn phát hiện đi đâu cũng có đánh nhau, căn bản không có chỗ ở.

Chẳng lẽ chỉ có thể truyền tống rời đi?
Cô vô tình thoáng nhìn thấy vết thương trên cánh tay, mắt cô chợt lóe lên một tia sáng.

=====================
Tác giả có lời muốn nói:
Luôn luôn có một số yêu tinh nhỏ thèm muốn lưu trữ bản thảo quân đội (☆_☆)
Từ bỏ đi, mấy người không phải là người cùng một thế giới đâu (Ý vị sâu xa.ipg).