Tô Hàn trở lại màn sương mù màu trắng.

Trước mặt cô xuất hiện một giao diện trong suốt, trên đó viết —

Họ tên: Tô Hàn (chứng thực tên thật)

Cấp bậc: 7 (giá trị kinh nghiệm 20/30)

Nghề nghiệp 1: Chuyên gia dinh dưỡng (tất cả thiên phú cao cấp, không thể lại tăng cấp)

Nghề nghiệp 2: Thợ làm xà phòng (tất cả thiên phú cao cấp, không thể lại tăng cấp)

Độ chắc bụng: 860/860

Độ sạch sẽ: 860/860

Giá trị thể lực: 860/860

Âm thanh máy móc không thống kê số tích phân nhận được, cũng không tuyên bố người chơi nhận được phần thưởng bổ sung, mà trực tiếp thông báo, “Ngài thuận lợi lên cấp, mời đúng 8 giờ sáng ngày mai tham gia vòng thi đấu thứ 11.”

Vòng thi đấu thứ 11… Tô Hàn nhẹ giọng thở dài, cuối cùng quả nhiên vẫn phải xin nghỉ.

Tiếp theo, người chơi tự động rời khỏi trò chơi, khoang thuyền của trò chơi từ từ mở ra.

Tô Hàn đứng lên, không hề làm gì cả, trước gọi điện thoại cho công ty xin nghỉ.

Nhân sự hỏi nguyên nhân, Tô Hàn không thể không biết xấu hổ nói mình trầm mê chơi game không có tâm trạng đi làm, chỉ là mơ hồ nói, “Tạm thời có chút việc, không thể phân thân, cho nên xin nghỉ ba ngày. Hàng năm có 15 ngày nghỉ phép có lương mà, hình như em còn chưa dùng đến? Chị cứ trừ vào đó.”

Nhân sự không hỏi nhiều, rất nhanh đồng ý.

Điện thoại cắt đứt, Tô Hàn âm thầm nghĩ, “Ba ngày sẽ kết thúc so tài à!?”

Nhưng, có ai biết câu trả lời chính xác?

Tô Hàn lắc đầu, nhủ thầm ba ngày không đủ cứ tiếp tục xin nghỉ, chống đỡ đến khi cuộc thi kết thúc rồi nói. Lên tinh thần, cô mở ra diễn đàn trò chơi sinh tồn.

Vốn tưởng rằng lúc này các người chơi đã bắt đầu chửi má nó, sự thật lại không phải như vậy.

“…”

“… …”

“… … …”

Từ trên nhìn xuống, đội hình chỉnh tề gần như khiến người ta hoài nghi có phải có hacker xâm lấn diễn đàn khôn.

Nhưng mà Tô Hàn mở ra bài viết nhìn kỹ, lại phát hiện ID người mở topic không giống nhau. Hiển nhiên diễn đàn không phải là bị hacker tàn sát mà là bị người chơi tức giận công hãm.

Lật khoảng năm trang về phía sau, cô mới nhìn thấy tiêu đề có chữ–

“Chơi trò chơi muốn khóc. Táng gia bại sản để qua cửa, nhân sinh quá gian nan.”

“9 phó bản trước, tôi cẩn thận dự trữ vật tư, cho rằng cuối cùng mình đã lăn lộn thành một nhân vật, ai ngờ dĩ nhiên không chống đỡ nổi đến ngày thứ mười của phó bản thứ 10! Lòng tự trọng bị thương nặng.”

“Trò chơi bản thân rất khó, ai ngờ người chơi cùng server càng thêm phát rồ. Chính mình tích trữ hàng hóa không đủ, còn cướp bóc! Mẹ nó, ông đây bị năm người bao vây, chết thật oan.”

“Tồn kho đầy đủ, toàn tâm toàn ý ở trong phòng đợi đến ngày thứ 10 qua cửa, đặc biệt an phận thủ thường. Ai biết phòng cách vách có tên điên, trong lòng biết chính mình không qua cửa, vì vậy lấy ra thuốc nổ hẹn giờ trong kho hàng tùy thân.

Sau đó Cả! Một! Con phố! Nổ! Tung! Ông đây không may, ở sát vách với anh, xuống mồ luôn.

Trời ạ, đi đâu nói lí lẽ hả?!”

“Nhân loại mất đi trật tự thật là đáng sợ, quả thực không có nhân tính còn hơn dã thú.”

“Giá trị vũ lực siêu cao vô dụng, tích trữ hàng hóa sung túc cũng không dùng, phải chú ý cả giá trị vũ lực và tích trữ hàng hóa, mới có thể cười đến cuối cùng. Nói cách khác, bé con thiên khoa không chịu nổi, trừ phi thiên khoa đến siêu thần.”



“Tôi chỉ muốn hỏi một việc, có cao nhân nào không có kho hàng tùy thân, lại qua cửa vòng thứ 10 không? Thức ăn để trong không khí, lập tức bị nguyên tố phóng xạ điên cuồng sũng nước, chưa biết chừng có một anh hùng!?”

Tô Hàn dừng động tác, đi vào kiểm tra. Kết quả lầu thứ nhất chính là, “Có, chính là tôi.”

Dưới có người hỏi phương pháp qua cửa của lầu một, người nọ hùng hồn trả lời, “Đồng đội bao nuôi.”

Tất cả mọi người là, “…”

Chủ lầu không thể không thêm một miếng vá, “Tôi là nói người mạnh độc hành hiệp, có không?”

Thật lâu không người trả lời. Cũng không biết là không tồn tại người chơi như vậy, hay có tồn tại mà không thấy được bài viết, hoặc là vào bài viết mà lười trả lời.

Tô Hàn chọn tắt nó đi, tiếp tục lật xem.

Lật rất nhiều bài viết ở sau, một giả thuyết mới mẻ độc đáo xuất hiện, “Tôi cực kì không thích bọn người nói mất nhân tính, thích báo cáo, thất tâm phong gì gì đó.

Thật ra mọi chuyện rất đơn giản, phía chính phủ phát thưởng dựa theo thứ tự người chơi, cho nên biết rõ điều kiện tiên quyết chính mình bị loại, chú định nhóm người biết mìn bị loại tận khả năng tiêu diệt người chơi khác. Cứ như vậy, bọn họ có thể trình độ lớn nhất tăng cao thứ hạng của mình.

Bây giờ bị mắng, chỉ là bởi vì thực lực không đủ. Nếu như thực lực đủ, đồng tâm hiệp lực làm cho tất cả người chơi đều bị loại ở vòng này, một ít người trong bọn họ, thật ra có thể đứng đầu cuộc thi.

Dù sao bọn họ chỉ thua kém vật tư dự trữ, mà không phải kém thực lực vũ trang.”

Nhìn xong lầu chính, Tô Hàn chợt cảm thấy lông mao dựng đứng. Tất cả người chơi đều bị loại ở phó bản bức xạ hạt nhân gì gì đó, nghe thật đáng sợ.

Sau đó chính là một loạt bình luận, “Không lời nào để nói, chỉ có ‘…’ có thể biểu đạt tâm tình của tôi giờ khắc này.”

Tất nhiều người get đến rồi kỹ xảo mới, cùng nhau spam khắp diễn đàn.

Tô Hàn lật xong rất nhiều bài viết, trong đầu chỉ có một ý nghĩ – bài viết số liệu ở nơi nào? Hiện nay còn dư lại bao nhiêu người sống sót? Đáng tiếc, tìm tới tìm lui đều là nước máy.

Đột nhiên, cô phản ứng kịp. Bài viết số liệu sẽ được đính lên cao nhất, không có khả năng bao phủ ở giữa đống bài viết. Nếu như trang đầu không có, vậy đã nói rõ số liệu thống kê chưa ra lò.

Trong lòng Tô Hàn biết chính mình ra khỏi phó bản sớm, khả năng có người chơi khác ở lại phó bản trong tiếp tục chơi đùa, vì vậy kiên trì đợi. Ai ngờ vừa lật lại trang đầu, đã thấy bài viết xuất hiện được đính ở vị trí cao nhất.

Cô nhanh chóng mở ra, “Thông báo mới nhất, 106,000 người chơi tham gia vòng thứ mười, 29,700 người lên cấp, tỉ lệ qua cửa 28%. Trong đó 23,000 người sống sót rời khỏi phó bản ngày thứ 10, không người thông quan.”

Tô Hàn vô cùng hiếu kỳ, sau ngày thứ 10 sẽ biến thành tình cảnh gì.

Đứng dậy pha một ly mạch trà, nhẹ nhàng quấy đều, lại trở lại trước máy vi tính đổi mới bài viết, đã thấy có người chơi đi ra chia sẻ kinh nghiệm.

“# luyện ngục trở về #

Ngày thứ 11 ở trò chơi, hạn mức cao nhất giá trị thuộc tính giảm mạnh, căn nhà có thể để người ẩn nấp đã không còn mấy gian. NPC người sống sót không đủ ngàn người, nhao nhao đi vào dưới lòng đất tị nạn. Quảng trường trong lòng đất đóng cửa, cự tuyệt người lạ đi vào, có điều sẽ thu nhận NPC dân chạy nạn.

Nói cách khác, đến cuối cùng chỉ có người chơi hoạt động trên mặt đất. Vật tư không đủ, không còn cách nào giao dịch, không cướp được của NPC, muốn thông quan chỉ có thể chém giết người chơi.

Một bộ phận người có hàng tồn kho đầy đủ tùy là dựa vào vật chất có cơ hội thông quan, thế nhưng phải cẩn thận tách ra người chơi khác. Ở trong phó bản, ngủ một giấc đều lo lắng đề phòng, căn bản không phải thời gian cho người sống!”

“Nghề nghiệp bác sĩ, dựa vào thuốc sinh lực chống đỡ đến ngày thứ 16, cho rằng sắp thấy rực rỡ, ai biết hệ thống tuyên bố, trấn nhỏ lại phát sinh sự cố rò rỉ hạt nhân, nồng độ nguyên tố bức xạ hạt nhân trong không khí gia tăng mãnh liệt, tốc độ giá trị thể lực rơi xuống gấp bội. Tôi thật sự muốn quất chết cái hệ thống rách nát này, khuôn mặt đâu? Nói không cần là không cần rồi phải không!”

“Giùng giằng sống đến ngày thứ 13, trong lúc gặp phải vô số lần tập kích, nhiều lần suýt chút nữa mất mạng. Tôi một mực nghĩ, tại sao phải ở lại phó bản rách nát này phân thắng bại? Lần sau tái chiến không tốt à?

Vì vậy không nhịn được, rời khỏi phó bản. Sau đó… chẳng hề có cảm giác hối hận, lòng tràn đầy nhảy nhót!

Bối cảnh bức xạ hạt nhân không phải nơi bạn có thể sống nổi? Nên chạy sớm!”

“Tôi không nghĩ vậy, góc độ suy nghĩ vấn đề đặc biệt độc đáo — chẳng may nhóm người chơi cấp cao quyết định tử chiến trong phó bản, nhưng bất hạnh xảy ra bất trắc, chẳng phải đám người lựa chọn qua cửa tự dưng nhặt được của rơi? là (ví dụ 100 người chơi lựa chọn qua cửa, những người khác toàn bộ chết ở trong phó bản, vì vậy chỉ có 100 người chơi may mắn còn tồn tại) nghĩ vậy, tôi quả quyết rời khỏi phó bản, có điều sau đó phát hiện là tôi nghĩ nhiều rồi, người chơi may mắn còn tồn tại rất nhiều.”

Thấy bình luận cuối cùng, Tô Hàn nhủ thầm, cô cũng lo lắng sẽ có thảm kịch như vậy phát sinh, cho nên cố tình rời khỏi phó bản sớm. Dù sao đây là thi đấu sinh tồn, không phải thi đấu thông quan.

Còn dư lại không đến 30 nghìn người chơi… Tô Hàn âm thầm tỉnh ngủ, dựa theo mức độ khó khăn của phó bản trước mặt, lần sau, muộn nhất lần sau nữa, sẽ phân chia thắng bại. Nói cách khác, từ giờ trở đi, mỗi một bước đều cẩn thận từng li từng tí.

Liếc vài lần, xác định những bài viết khác đều phun nước máy, cô tắt máy vi tính, bắt đầu nghỉ ngơi — nghỉ ngơi dưỡng sức, mới có thể chào đón lần khiêu chiến sau tốt hơn.

Buổi sáng ngày hôm sau, Tô Hàn nằm vào khoang thuyền của trò chơi trước thời gian.

Đúng 8 giờ sáng, những người dự thi đúng giờ đăng nhập, bắt đầu vòng phó bản thứ 11.

Âm thanh máy móc của hệ thống không đề cập đến thương thành, mà trực tiếp đưa người chơi vào phó bản.

**

Không đợi Tô Hàn phản ứng, hệ thống tự nhiên giới thiệu, “Vòng chơi này là trò chơi sinh tồn bối cảnh tranh đấu, mời người chơi dùng hết sức lực để sống sót.”

“Chú ý 1: hoang đảo K44 (server của người chơi) có tất cả 120 người chơi.”

“Chú ý 2: Sau khi tỷ lệ người chơi sống sót dưới 50%, người sống sót đạt thành điều kiện qua cửa, có thể yêu cầu hệ thống rời khỏi phó bản bất cứ lúc nào. Tỷ lệ sống sót dưới 10% coi là người sống sót hoàn thành cực hạn khiêu chiến, sẽ được phần thưởng bổ sung. (tỷ lệ sống sót = người chơi còn bên trong phó bản/120, không đưa số người chơi ngày thứ mười rời khỏi phó bản vào)”

“Chú ý 3: Giá trị thể lực về không, nhân vật tử vong, người chơi mất đi tư cách tranh tài.”

“Chú ý 4: Số thứ tự của người chơi từ 1 đến 120. Trong đó, bạn là người chơi đánh số 90, thu được vũ khí — Kali cyanua. (mỗi người sẽ có vũ khí khác biệt)”

“Chú ý 5: Trong vòng chơi này, kho hàng tùy thân/vật phẩm tùy thân của người chơi bị đóng băng.”

“Chú ý 6: Bạn nhận được một cái túi bao tử, bên trong có thuốc độc bạn lấy được (Kali cyanua) và bản đồ hoang đảo. Trên bản đồ ghi chú tất cả vị trí điểm tài nguyên trên hoang đảo, đi trước có thể lấy thực phẩm, vật dụng hàng ngày, dược phẩm, vũ khí tiếp tế.”

“Chú ý 7: Có thể để vật phẩm cần thiết (không phải vũ khí) từ kho hàng tùy thân chuyển qua túi bao tử. Sau khi chuẩn bị xong, trò chơi chính thức bắt đầu.”

Tô Hàn quét mắt túi bao tử, phát hiện đó là cái túi bao tử bằng da treo bên hông, chỉ có một ngăn chính, buộc bên hông cũng không ảnh hưởng hành động, nhưng dung tích nhỏ thái quá.

Cô ngắm nghía một hồi, phát hiện túi bao tử rộng khoảng 20cm, cao khoảng 30cm, dày khoảng 10cm, thả hai chai nước suối là chật ních, chớ nhắc tới trong túi có một lọ Kali cyanua và một tấm bản đồ gấp gọn.

“Không gian có hạn, vũ khí không cho mang, chỉ có thể mang nhu yếu phẩm sinh hoạt. Thế nhưng phải chú ý nhiều phương diện thực phẩm, vật dụng hàng ngày, dược phẩm…” gần như trong nháy mắt, Tô Hàn nhớ lại viên con nhộng dinh dưỡng.

Viên con nhộng dinh dưỡng: thực phẩm cấp bậc trân quý. Sau khi dùng độ chắc bụng +60, độ sạch sẽ +60, giá trị thể lực +60.

Thuộc tính tốt, thể tích nhỏ, ở trong phó bản trước mặt quả thực là thần khí! Tô Hàn lúc này lấy ra tất cả viên con nhộng dinh dưỡng trong kho hàng tùy thân. Tỉ mỉ đếm, vừa vặn 15 hạt, có thể chống đỡ khoảng mấy ngày.

“Kỹ năng thiên phú có thể ổn định thu được thức ăn và vật dụng hàng ngày, không cần chuẩn bị nhiều, dược phẩm phải cầm nhiều một tí.” Tô Hàn một bên thu dọn túi bao tử, một bên nhẹ giọng lầm bầm.

Nhưng chủng loại dược phẩm quá nhiều, có thể trị liệu trạng thái xấu không giống nhau. Tô Hàn suy nghĩ một chút, đơn giản nhét vào túi 2 liều thuốc sinh lực.

Cuối cùng, cô muốn mang cả đồ hộ ngực thường dùng vào phó bản. Đáng tiếc nó quá lớn, không nhét vừa túi bao tử, chỉ có thể bất đắc dĩ thôi.

Chọn xong, hệ thống hỏi, “Chuẩn bị đã hoàn thành, có xác nhận hay không?”

Tô Hàn quyết đoán trả lời, “Xác nhận.”

Một giây kế tiếp, hệ thống tuyên bố, “Trò chơi chính thức bắt đầu, mong người chơi trò chơi vui vẻ.”