Dưới cái nhìn soi mói của Tô Hàn, người đàn ông xoay người trèo lên cây, thuận lợi lấy thùng tiếp tế.

“Ném thùng xuống đất.” càng đến thời khắc mấu chốt, Tô Hàn càng tỉnh táo.

Trong nháy mắt, trong đầu người đàn ông hiện lên rất nhiều luồng suy nghĩ.

Anh có thể đánh cuộc một lần, mang theo cái thùng chạy trốn, nói không chừng có thể bình an thoát hiểm, cũng được tiếp tế. Chỉ là tiền lời lớn độ mạo hiểm cũng lớn, tay phải tê dại thời khắc nhắc nhở anh, trốn không thoát thì phải chết.

Anh có thể ngoan ngoãn nghe lời, gửi hy vọng vào đối phương tuân thủ hứa hẹn, giải quyết tranh chấp hòa bình.

Anh cũng có thể đập cái rương về phía đối phương, nhân lúc người ta không để ý, giành ra tay trước. Hoặc là giết chết đối phương, lấy thùng tiếp tế, hoặc là anh lừng lẫy bị nốc-ao.



Có rất nhiều lựa chọn, nhiều đến mức khiến người ta khó lựa chọn.

Bần thần gì đấy? Nhanh lên một chút.” dưới gốc cây, Tô Hàn liên tục thúc giục. Cô không hy vọng sự tình kéo dài quá lâu, bởi vì chốc lát nữa chưa biết chừng lại có người núp ở một bên, tùy thời chiếm tiện nghi. Một người tiếp một người, mãi không xong!

Ánh mắt của người đàn ông trở nên kiên nghị, hình như đã quyết định. Anh k nói, “Xuống ngay đây.”

Kết quả vừa dứt lời, anh ném thùng tiếp tế đập về phía Tô Hàn! Tiếp theo nhanh nhẹn leo xuống cây, bỏ chạy rời xa Tô Hàn.

Người đàn ông cân nhắc nửa ngày, cuối cùng cân nhắc — cái này đâu phải là thi săn đầu người, so sánh ai giết nhiều người hơn, hà tất cứ nhớ thương muốn loại bớt người chơi? Lại nói, tay phải anh còn tê dại, đối thủ thoạt nhìn cũng rất khó dây vào, không đánh lại nổi nói không chừng bị nốc-ao. Nghĩ tới nghĩ lui, anh đều cảm giác mình không cần thiết làm mấy việc phí công.

Tô Hàn tránh sang một bên, tùy ý thùng tiếp tế đập xuống đất, đồng thời giơ lên cung nỏ lần nữa nhắm bắn. Nhưng mà lúc này, cô mới phát hiện đối phương chỉ muốn thuận lợi thoát thân.

Nếu như truy kích, cô có cơ hội đuổi kịp. Chỉ là Tô Hàn hoàn toàn không có ý nghĩ đuổi tận giết tuyệt trong đầu. Dọn dẹp đồ vật trên mặt đất rồi nhanh chóng rời khỏi đất thị phi này.

Trên lưng một cái túi, trên vai một cái túi, trong tay ôm thùng tiếp tế, cung nỏ, gậy bóng chày, Tô Hàn cảm giác mình đơn giản là một điểm tài nguyên di động. Người chơi nhìn thấy, rất nguyện ý lâm thời hợp tác cướp bóc.

Càng chạy càng lo lắng, Tô Hàn tùy tiện tìm khối nham thạch ngồi xuống, dự định kiểm kê thu hoạch. Ai biết cô vừa thở ra một hơi, đã bị bốn người chơi nam tính bao vây.

Tô Hàn, “…”

Vào phó bản chưa đến một giờ! Đã đánh lộn mấy lần?

Ai biết bốn người bao vây cô trợn mắt nhìn lẫn nhau, giương cung bạt kiếm, bầu không khí cực kỳ nghiêm trọng. Trong nháy mắt Tô Hàn phản ứng kịp, thì ra bốn người này không phải một phe, mà là hai nhóm người.

Cô nhanh chóng mở ra thùng tiếp tế, lộ ra năm túi bánh mì gối và năm chai nước suối bên trong.

Tô Hàn cực nhanh lấy đi một chai nước suối, cũng cất cao giọng nói, “Những vật khác trong rương tôi từ bỏ, các người tự chơi.” Nói xong, cô tiện tay ném thùng tiếp tế cho hai người bên phải, sau đó nhanh chóng lui lại.

Hai người bên phải vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, cầm lấy cái thùng, không nói hai lời bắt đầu chạy trốn.

Hai người bên trái lập tức mù quáng. Bọn họ bất chấp đuổi theo Tô Hàn, đuổi theo hướng hai người khác.

Tô Hàn không đi xa. Mắt thấy bốn người trước sau rời khỏi, cô không tự chủ thở phào nhẹ nhõm. Sau đó ngồi trên chiếu, mở nắp chai nước suối, liên tiếp nhấp vài ngụm.

Cuối cùng là ưu tiên tấn công người chơi trước hay là ưu tiên sưu tầm vật tư, khoản tính toán này ai cũng biết tính.

Giết chết một người chơi, sau đó còn lại chừng trăm người. Tìm được đầy đủ vật tư, mình mới có thể sống lâu vài ngày. Hai bên so sánh với nhau, hiển nhiên tìm kiếm vật tư mới là ưu tiên hàng đầu.

Về phương diện khác, trò chơi vừa bắt đầu, đại bộ phận người chơi cũng không biết giả thiết sau khi người chết túi bao tử sẽ ở lại, chỉ chuyên tâm nhìn chằm chằm điểm tài nguyên và thùng tiếp tế. Cũng vì vậy, bọn họ không chút do dự bỏ qua Tô Hàn tay cầm 2 túi.

Mà Tô Hàn, tự có vật phẩm sung túc, lại nhặt được vật phẩm túi bao tử tiếp tế, bản thân không hề thiếu nhu yếu phẩm sinh hoạt. Thậm chí trình độ nào đó, cô nắm giữ quá nhiều cái gây chú ý, rất dễ dàng gây nên người khác mơ ước.

Cho nên sau khi lấy đi một chai nước suối, Tô Hàn bỏ qua thùng tiếp tế không chút do dự — ở vòng chơi này, vật tư không cần càng nhiều càng tốt. Cầm quá nhiều, ngược lại khả năng liên lụy người chơi. Càng gọn nhẹ, cô càng thoải mái.

Có lẽ là ngồi xuống đất, bóng người bị bụi cỏ che lại. Nói chung, Tô Hàn hiếm có thời gian nghỉ ngơi một lúc.

Qua khoảng hai mươi phút, âm thanh máy móc của hệ thống vang lên, “Ngày thứ 1 của trò chơi, người chơi may mắn còn tồn tại 112 người.”

Vừa vào phó bản chết 8 người, vòng chơi này hung tàn ở chỗ đó.

Vừa dứt lời, trước người của cô đổi mới một chai sữa bò, một miếng bánh mì đen cùng với hai bánh xà phòng thơm làm thủ công.

Tô Hàn cảm thấy đau đầu. Đồ đạc là đồ tốt, song túi quá nhỏ, không nhét vừa… Nếu như đồng đội nhỏ ở đây thì tốt rồi,… ít nhất … Có thể ăn uống phụ một tay.

Giờ khắc này, Tô Hàn tự đáy lòng nhớ đến Chung Duệ.

**

Lâm Cảnh đi xuyên qua rừng cây, thời khắc bảo trì cảnh giới, để ngừa trong góc đột nhiên vươn ra một con dao. Có điều vận may không tệ, chọn con đường rất an toàn, dọc đường không gặp phiền toái đã thuận thuận lợi lợi đi tới điểm tài nguyên.

Ngẩng đầu nhìn thùng tiếp tế màu xanh da trời ở trên cành cây, mặt Lâm Cảnh lộ vẻ vui mừng, nhanh chóng từ trong túi móc ra thuốc nổ hẹn giờ, buộc lên trên cây.

Anh tất cả thiên phú phá nổ cao cấp, hầu như mỗi ngày đều thu được thuốc nổ hẹn giờ. Chỉ cần thu được đầy đủ vật tư, qua cửa dễ dàng!

Vài giây sau, thuốc nổ hẹn giờ ầm ầm nổ tung, cây cổ thụ ngã xuống.

Lâm Cảnh vừa định đi nhặt thùng tiếp tế, “Ba –” một tiếng, một mũi tên xượt qua gò má của anh, tràn đầy ý uy hiếp.

Một gã thanh niên đeo khẩu trang y tế, che khuất hơn nửa mặt đi ra từ phía sau cây, cầm khẩu Crossbow trong tay, thanh âm nghe hơi nặng nề, “Tôi đang phát sầu thùng tiếp tế với không tới. Cảm ơn giúp đỡ, hiện tại anh có thể rời đi.”

Lâm Cảnh, “…”

Thì ra không phải điểm tài nguyên không ai muốn, mà là có người coi trọng mà không lấy được, cho nên cố ý chờ người đến phụ một tay. Anh cực cực khổ khổ vội vàng nửa ngày, tất cả đều là may áo cưới cho người khác.

Lâm Cảnh không cam lòng. Chỉ là, ngoại trừ lui lại thì không có cách nào.

Đi vào trò chơi anh lấy được vũ khí là dây thừng, không sử dụng đến; kỹ năng thiên phú lấy được thuốc nổ vừa rồi đã dùng hết. Hiện nay, anh không còn năng lực chiến đấu. Thậm chí không cần khách sáo mà nói, có thể nhặt về một cái mạng đã là vô cùng may mắn.

Suy nghĩ kỹ càng xong, anh không thể không cúi đầu với hiện thực, từng bước một, cẩn thận rời khỏi.

Thanh niên không truy kích. Anh nhặt lên thùng tiếp tế, lấy ra mười bánh xà phòng thơm bên trong. Sau đó anh ném xuống cái rương, nghênh ngang bỏ đi.

Đi tới một góc, thanh niên gỡ khẩu trang xuống, lộ ra mặt — người này chính là Chung Duệ.

**

Nắng gắt như lửa, Lữ Tinh Huy dần dần cảm thấy môi khô khốc, khát nước khó nhịn được. Theo bản năng, anh bắt đầu tìm kiếm các loại nguồn nước như suối nước, khe núi, hồ nước.

Không bao lâu sau, anh nghe gần đó truyền đến tiếng nước chảy róc rách.

Lữ Tinh Huy vui mừng, nhanh chóng men theo thanh âm đi tới. Đến nơi xem, quả nhiên là khe núi! Anh cúi người xuống, lấy tay vốc nước, thống thống khoái khoái uống vài ngụm.

Anh lau mép vừa định đứng lên, ai biết trong bụng truyền đến cơn đau quặn. Anh lảo đảo, trực tiếp té ngã xuống đất.

“Chuyện gì xảy ra? Lẽ nào nước này có độc?!” Lữ Tinh Huy quá sợ hãi.

Đúng lúc này, một người chậm rãi lắc lư đi đến trước người Lữ Tinh Huy, cầm loan đao trong tay, không chút do dự chém anh.

Lữ Tinh Huy ra sức giãy dụa, nhưng bởi vì trúng độc, thân thể không linh hoạt, bị chém trúng.

“Đừng uổng phí sức lực. Anh uống nhiều nước khe núi như vậy, tuyệt đối trốn không thoát đâu.” Nói xong, người nọ càng thêm phóng khoáng vung vẩy loan đao, chém về phía phần các khớp nối.

Chỉ chốc lát sau, Lữ Tinh Huy bị loại khỏi cuộc chơi.

Người nọ nhặt lên túi bao tử bị rơi xuống, rất cảm thán, “Đi điểm tài nguyên tranh cướp vật tư có ý gì? Còn không bằng tìm một nguồn nước bày sẵn bẫy, săn bắn người chơi, thế này mới thú vị.”

Nói xong, gã một lần nữa tìm nơi trốn ẩn nấp, kiên trì đợi con mồi tiếp theo đến.

**

Trên cỏ, Đới Tuệ chạy trốn, chung quy vẫn bị dồn vào một góc, không chỗ trốn.

Cô đành xoay người, tội nghiệp cầu xin tha thứ, “Nghề nghiệp của tôi là chủ tiệm tạp hóa, có thể thu được các loại vật tư sinh hoạt. Tôi cam đoan, sẽ đưa tất cả vật phẩm lấy được tặng cho anh, đừng giết tôi được không?”

Người truy đuổi cười gằn bày tỏ, “Nghe rất có sức hấp dẫn nhưng tôi ngại mang theo người phụ nữ vướng víu. Đừng nói nhảm! Mau giao túi bao tử ra đây!”

Anh không biết thiết lập cụ thể của trò chơi, còn tưởng rằng giống thường ngày, sau khi người chơi biến mất không còn gì để lại. Vì vậy lúc tấn công có chỗ cố kỵ, khiến mục tiêu chạy cả quãng đường. Chỉ là lúc này anh càng phát hiện môi khô nứt, sự kiên trì không nhiều đã tiêu hao gần hết, không tâm tư tiếp tục chơi đùa.

Trong mắt Đới Tuệ ngân ngấn nước mắt. Cô mím chặt môi, nghe lời ném túi bao tử xuống đất.

“Thế mới đúng.” người đuổi theo nhếch miệng cười, ánh mắt không có ý tốt. Túi bao tử đã đến tay, là thời điểm kết thúc trò chơi nhàm chán này.

Ai biết ánh mắt con mồi đột ngột biến đổi, âm thanh cũng biến thành hờ hững, “Nói bao nhiêu lần, đừng đuổi tôi mà không chịu nghe. Lão nương không muốn đánh lộn ở giai đoạn đầu, tiêu hao thực lực. Thế nhưng mày đã cố ý muốn chết, vậy hết cách.”

Người truy đuổi, “???”

Con mồi chủ động xông lên. Chẳng biết lúc nào, tay phải của cô có thêm một cây chủy thủ. Lưỡi dao lóe lên ánh sáng lạnh, vừa nhìn đã biết vô cùng sắc bén.

Trong lòng Người truy đuổi động đậy, không chút do dự vung cái rìu to bản trong tay phản kích

Hai người đánh nhau. Sau ba phút, Người truy đuổi bại trận, túi bao tử, rìu to bản rớt xuống đất.

Đới Tuệ còn lại 38% giá trị thể lực, gương mặt gắt gỏng, “Căn bản không muốn để ý đến mày, nằng nặc đuổi theo, chết đáng đời!”

Sau khi giết ngược lại thành công, cô không thèm liếc nhìn cái rìu to bản, nhặt lên hai cái túi bao tử, lập tức xoay người bỏ đi.

**

Có người chơi cho rằng, căn bản không cần đi tìm vật tư, chỉ cần nhanh loại quần thể thế yếu ra khỏi cuộc chơi, những người may mắn còn sống sót có thể rời khỏi phó bản bất cứ lúc nào.

Có người chơi cảm thấy, không cần tranh đấu, chỉ cần tìm địa phương trốn đi, ngồi đợi những người khác tự giết lẫn nhau, mình có thể ung dung vượt qua.

Có người chơi thì ôm thái độ thờ ơ, làm việc tùy theo hoàn cảnh. Gặp phải kẻ dễ bắt nạt thì bắt nạt, gặp phải khó dây dưa thì trốn đi, bàn bạc hợp tác, liều mạng chạy trốn. Nói chung, sống sót là được, sống như thế nào thì không quan trọng.

Dưới sự cố gắng của cộng đồng người chơi, số lượng người sống sót bên trong phó bản vững bước giảm bớt.

Lúc xế chiều, Tô Hàn vui mừng canh me giá trị độ chắc bụng, độ sạch sẽ liên tục rơi xuống, sau đó không kịp chờ đợi gặm bánh mì đen, thuận tiện cầm xà phòng thơm dùng hết một khối.

Cứ như vậy, cuối cùng hai cái túi bao tử miễn cưỡng nhét được tất cả sinh hoạt vật tư.

Về phương diện khác, Tô Hàn thử rất nhiều biện pháp, ý đồ mang cả cung nỏ và gậy bóng chày theo người. Nhưng sau nửa ngày, cô không thể không thừa nhận, đồng thời cầm hai vũ khí sẽ khiến hành động bất tiện, phải bỏ qua một món trong đó.

Trầm tư một lúc, cô lựa chọn vứt bỏ cung nỏ, phi châm gây tê nhét vào túi, cuối cùng nắm gậy bóng chày ở trong tay.