Ngày thứ 5 ở trò chơi, nhân phẩm Tô Hàn bùng nổ. Chẳng những nhận 4 chai sữa bò, 1 miếng bánh mì đen, 1 miếng bánh mì bơ ruốc, 1 miếng bánh kem chocolate, còn đạt được 2 bánh xà phòng thơm làm thủ công.

Nhưng dù vậy, nước khoáng, vật dụng hàng ngày ở kho hàng tùy thân vẫn giảm bớt bằng tốc độ thong thả như cũ.

Có điều Tô Hàn không sốt ruột. Hàng hóa trong kho hàng tùy thân dư thừa, đủ để chống đỡ cô thông quan phó bản sa mạc. Mặt khác theo trò chơi không ngừng tiến hành, tỉ lệ hàng hóa cất giữ cũng nên đưa ra điều chỉnh thích hợp.

Lúc đầu trò chơi, kỹ năng thiên phú hơi thấp, bởi vậy cần thiết dự trữ lượng lớn vật tư, để để phòng phát sinh ngoài ý muốn. Hiện giờ thiên phú chuyên gia dinh dưỡng đã đỉnh cấp, cô lại có nghề thứ hai “Thợ làm xà phòng”, tự cấp tự túc không thành vấn đề.

Cho nên Tô Hàn cố ý tiêu hao đồ ăn và vật dụng hàng ngày, để chưa ra không gian, mua sắm dược phẩm và vũ khí.

Đương nhiên, đa số người chơi không có loại phiền não hạnh phúc này. Trong tình cảnh vật chất không dư thừa, có thể nhét tất cả đồ vật hữu dụng vào kho hàng tùy thân, căn bản không cần lo lắng vấn đề không đủ không gian.

Tô Hàn đang tiến thêm một bước tự hỏi phân chia không gian kho hàng tùy thân như thế nào cho hợp lý, đúng lúc này, từ rất xa cô nhìn thấy ốc đảo!

Ốc đảo, cây cối sum xuê, mặt cỏ xanh lục. Thỉnh thoảng có người đi qua đi lại, cảnh tượng phồn hoa.

Tô Hàn đứng bật dậy, tâm tình không nhịn được kích động.

Mặc dù sa mạc khô hạn thiếu mưa, nhưng cũng có tỷ lệ nhất định hình thành ốc đảo. Ở nơi đó, thổ nhưỡng phì nhiêu, điều kiện tưới tiêu tiện lợi, hơn 50% xung quanh có con sông hoặc suối, giếng.

Nhưng mà lúc này mặt trời chói chang trên cao, ánh mặt trời rất độc ác.

Nghĩ kĩ, Tô Hàn cuối cùng cố gắng miễn cưỡng kiềm chế, kiên nhẫn chờ đợi đến hoàng hôn.

Trời tối đen, nhiệt độ giảm xuống, Tô Hàn vội vàng xuất phát đi đến ốc đảo. Vừa đi đường cô vừa tính toán, chờ tới đích, cô sẽ ở lì đó không đi nữa.

Mỗi ngày không lo ăn, không lo uống, tốt nhất lại thuê gian nhà gỗ, thoải mái dễ chịu nằm ở bên trong tránh nóng. Chờ tới hậu kỳ trò chơi, cũng có thể yên tâm lấy khối băng tích trữ ra dùng.

Nước khoáng ướp lạnh, uống hết một lời, tuyệt đối là sảng khoái nói không nên lời!

Trong lòng có mang chờ mong tốt đẹp, trong đầu có sức tưởng tượng rộng lớn, Tô Hàn cầm lòng không đậu bước nhanh hơn. Chỉ là đi mãi đi mãi, đều không tìm thấy ốc đảo ban nãy.

Hồi lâu sau, Tô Hàn ngồi xuống nghỉ ngơi, sắc mặt đen như đáy nồi. Nếu ốc đảo thật sự tồn tại, với tốc độ của cô đã đến đích từ lâu!

Đi gần một giờ, vẫn như cũ chỉ có thể thấy hạt cát đầy trời, như vậy đáp án chính xác chỉ có một —— ốc đảo ban nãy là ảo giác!

Ảo giác hay còn gọi là ảo ảnh, bản chất là hiện tượng quang học, vì vật thể phản xạ ánh sáng hình thành ảnh ảo.

Trong sa mạc thật sự có ốc đảo tồn tại, nhưng cái cô thấy chỉ là ảnh ảo, ốc đảo không ở hướng đó!

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tô Hàn lập tức sinh ra cảm giác bất lực. Cô ngồi ở đồi cát nghỉ ngơi, lười đứng lên.

# thế giới thật tàn nhẫn với cô #

# cảm nhận được hệ thống ác ý với cô #

# hưng phấn đi một giờ, cho cô xem cái này? #

Tô Hàn gào thét sâu trong nội tâm.

Bỗng nhiên, ánh mắt cô cứng đờ. Những dấu chân trên mặt đất …… Hình như là dấu chân lạc đà?

Tô Hàn cẩn thận đánh giá, phát hiện dấu chân cực kỳ rõ ràng, hơn nữa số lượng lớn.

Có đội lạc đà đi qua! Cô lập tức tỉnh táo tinh thần.

Tô Hàn cho rằng, đội lạc đà này có khả năng cao là NPC người dân của hệ thống, đặc biệt đi kinh doanh, biết rõ địa hình. Nói cách khác, dọc theo phương hướng dấu chân chắc hẳn có thể tìm ra nơi cư trú của người dân.

Nghĩ vậy, cô vực lại tinh thần, tiến lên theo dấu chân.

**

Sáng sớm ngày thứ 6, trời tờ mờ sáng, Tô Hàn gặp hai người một nam một nữ, cũng đi về cùng một hướng.

Tô Hàn nhìn thấy đối phương đồng thời, đối phương cũng phát hiện cô.

Người phụ nữ thả nhẹ tiếng nói, chậm rãi nói, “Tôi tên Hạ Y, anh ấy tên Vạn Hòa, tên cô là gì?”

“Tô Hàn.” Tô Hàn thuận miệng trả lời.

“Cô định đi dọc theo dấu chân đội lạc đà để đến ốc đảo à?”

“Có.”

“Đi cùng nhé?” Hạ Y không chút do dự đưa ra mời, trong ánh mắt mơ hồ mang theo chờ đợi.

Tô Hàn hơi có chút ngạc nhiên. Trong suy nghĩ của cô, hai người này là đồng đội, hẳn là không chào đón người ngoài gia nhập. Nhưng Hạ Y lại chủ động mời cô……

Tô Hàn âm thầm đánh giá, lại phát hiện mặc dù hai người quen biết, khi ngồi lại cách nhau một khoảng cách rất lớn. Cô lập tức vỡ lẽ —— hai người này không phải đồng đội! Trên thực tế, không ít người đi vào trò chơi không tìm thấy đồng đội, vì an toàn sẽ tạo thành tiểu đội tạm thời.

Ba người kiềm chế lẫn nhau, có phần thắng cao hơn một người phụ nữ chống lại một người đàn ông, cho nên Hạ Y tìm tới cô.

Nhưng cô không muốn lẫn lộn vào, vì thế từ chối, “Tôi sức khỏe yếu, đi chậm, đi cùng nhau sẽ kéo chậm tốc độ tiến lên của đội ngũ. Hai người đi trước đi.”

Hạ Y than nhẹ một tiếng, biểu cảm không có cách nào khác.

Sắc mặt Vạn Hòa hơi buông lỏng, hình như rất hài lòng khi Tô Hàn biết điều.

Mặt trời mới mọc lên ở phương đông, không trung trở nên sáng ngời, nhiệt độ không khí bốn phía dần dần lên cao.

Vạn Hòa lập tức đứng lên, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Đi thôi.”

Hạ Y đỡ trán, có vẻ đau đầu.

Vẻ mặt Tô Hàn phức tạp. Cô muốn hai người đi trước, nhưng không ngờ khi mặt trời chói chang trên cao con người này đã định đi.

Hạ Y chợt trở nên yếu đuối, lúc nói không có sức lực, “Lại nghỉ một lát, tôi tạm thời đi không nổi.”

“Phụ nữ chính là phiền toái.” Nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, Vạn Hòa dõi mắt trông về phía xa. Qua một lát, anh bỗng nhiên nhíu mày, “Hình như bên kia có cái gì đó, tôi qua xem.”

Dứt lời, không đợi Hạ Y phản ứng, anh ta đi thẳng.

“Giúp, giúp tôi với!” Vạn Hòa mới đi, Hạ Y nhào tới, trên mặt mang theo sự nôn nóng nói không nên lời.

Có ý gì?” Tô Hàn khó hiểu.

Hạ Y nói vừa vội vừa nhanh, rất nhanh nói hết chuyện đã xảy ra.

Tiến vào trò chơi hai ngày, cô không ngừng đi lại giữa cát vàng đầy trời, không gặp một ai. Vì thế ngày thứ ba, nhìn thấy Vạn Hòa, cô lập tức kích động.

Thái độ Vạn Hòa ôn hòa, mời Hạ Y tạo thành đoàn đội tạm thời.

Hạ Y cảm thấy con người này rất đáng tin cậy, vì thế đồng ý, cũng thỉnh thoảng để lộ át chủ bài. Ai ngờ khi quen thân mới phát hiện, anh chàng này đặc biệt tự cho là đúng, mọi việc đều cần thiết do anh ta quyết định.

Hạ Y có biểu cảm sắp phát điên, lôi kéo Tô Hàn phun nước đắng, “Tôi nói với anh ta buổi tối hành động, ban ngày nghỉ ngơi, như vậy có thể tiết kiệm thể lực tiết kiệm nước. Anh ta không chịu nghe, nằng nặc đòi hành động ban ngày.”

“Tôi nói anh ta đừng dựng lều gần cây hồng liễu, cây dương vàng, bởi vì trong thân cây thường có con sâu nhỏ ký sinh, khả năng mang theo virus, nhưng anh ta không nghe tôi, tự quyết định hành động.”

“Đi dọc theo dấu chân đội lạc đà để đến ốc đảo, anh ta chết sống không tin! Nằng nặc đòi tôi nghe theo ý kiến của anh, cố tình anh ta chẳng biết gì cả, đưa ra quyết sách rất buồn cười.”

“Lúc trước mắt tôi bị mù, mới đồng ý tổ đội với anh ta! Nếu không thoát khỏi anh ta, tôi thà rằng không chơi trò chơi rác rưởi này!”

Tô Hàn, “……”

Lúc này, tâm tình của cô vô cùng hỗn loạn. Cô hơi đồng tình việc Hạ Y gặp phải, nhưng lại rất bực mình. Loại đồng đội rác rưởi này, cô cô này còn muốn mời cô gia nhập đội? Một người chịu tội không đủ, còn muốn kéo người khác xuống nước phải không?!

“Giúp giúp tôi đi! Hai ta liên thủ, là có thể đối phó anh ta.” Hạ Y thấp giọng cầu xin.

Mặt Tô Hàn không biểu cảm, đột nhiên ném ra Hạ Y, lạnh lùng nói, “Nếu không muốn, đường ai nấy đi không phải được rồi à! Hà tất tổ đội tạm thời còn làm tổn thương lẫn nhau? Vừa nãy thiếu chút nữa hố tôi, tôi còn chưa tính sổ với cô.”

Hạ Y khẽ cắn môi, đơn giản thẳng thắn nói thật, “Chỉ trách tôi không đủ cẩn thận, bị vẻ bề ngoài che giấu. Tôi nói với anh ta, tôi có kho hàng tùy thân, hơn nữa mỗi ô bên trong đựng 100 thùng nước khoáng, cho nên anh không chịu thả tôi đi.”

Tô Hàn hạn hán lời. Kho hàng tùy thân có 100 thùng nước khoáng, lời này có thể tùy tiện nói với người xa lạ vừa quen biết? Tại sao cô cô này sống đến bây giờ? Mặt khác……

“Không phải anh ta đi dò đường à? Người không ở đây, cô nhân cơ hội chạy trốn là xong?” vẻ mặt Tô Hàn không thể hiểu được.

Hạ Y ngơ ngác xuất thần, đột nhiên như tỉnh lại từ trong mộng, rảo bước chạy như điên về hướng ngược lại. Cô thậm chí không tính toán đi ốc đảo, chỉ muốn cách Vạn Hòa rất xa.

“Loại người gì chứ!” Tô Hàn cảm nhận sâu sắc rằng có được một đồng đội đáng tin cậy như Chung Duệ là việc cực kì không dễ dàng.

Lắc lắc đầu, cô tính toán tiếp tục lên đường. Mặc dù đội ánh mặt trời chói chang đi lại rất tốn thể lực, nhưng cô không muốn ở lại chạm mặt với Vạn Hòa. Ai biết tên kia trở về không nhìn thấy Hạ Y, có thể phát bệnh động kinh không?

Nhưng mà Tô Hàn vừa đứng lên, lại thấy Vạn Hòa mặt âm trầm quay về, mở miệng chính là, “Hạ Y đâu? Cô ta đi đâu?”

Tô Hàn chớp chớp mắt, không chút do dự vươn ra ngón tay, “Phía đông.”

Trên thực tế, Vạn Hòa quay về từ phía bắc, Hạ Y đi phía nam. Nhưng, Tô Hàn nói dối cực kì bình tĩnh, giống như trần thuật sự thật.

Nhưng vừa nói xong cô hoàn hồn —— người đã chạy, nhưng dấu chân có để lại a! Hai người bọn họ hiển nhiên một người biết rõ cố hỏi, một người trợn mắt nói dối.

Tô Hàn phát hiện, ở lâu với hai tên ngốc, cô cũng bị lây bệnh ngốc theo……

Vạn Hòa không vội vã đuổi theo người, mà cong khóe miệng, cười lạnh lùng, “Tôi cảm thấy rất kỳ quái, ban nãy tôi từng đi dò đường vài lần, cô ta đều ở nguyên tại chỗ. Tại sao chỉ có hôm nay, cô ta lại bỏ đi?”

Ban đầu, anh không dám đi xa, rất sợ Hạ Y nhân cơ hội chạy trốn. Nhưng dần dần, anh phát hiện Hạ Y thành thật ở nguyên tại chỗ, vì thế anh yên lòng, thong dong tìm ra cách nhặt tài nguyên mới —— một cái túi da bị cát vàng che giấu một nửa.

Có đôi khi bên trong đựng thức ăn nước uống, có đôi khi bên trong là hương liệu và muối tinh, có lúc là châu báu, thỏi vàng. Bất kể đựng cái gì, đều rất hữu ích với việc vượt qua phó bản sa mạc. Bởi vậy, Vạn Hòa thật sự luyến tiếc không cần, mỗi lần thấy đều sẽ đi nhặt.

“Có khả năng nhìn gương mặt anh lâu thấy chán?” Tô Hàn nghiêm túc nói hươu nói vượn.

Vạn Hòa ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt này, rất ngoài ý muốn, “Cô thật không sợ chết.”

Tô Hàn khẽ a một tiếng, vẻ mặt hờ hững —— thật sự đánh nhau, không biết người chết là ai. Cô không nghĩ gây chuyện, nhưng cũng không sợ hãi.

Nhưng mà, Vạn Hòa lại bị chọc giận. Trong ánh mắt anh ta, Tô Hàn cười tràn ngập khinh miệt và trào phúng, giống như mỉa mai anh vô dụng, để Hạ Y chạy mất.

Vạn Hòa móc ra một khẩu súng K54, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, vẻ mặt đắc ý —— người chơi có súng không nhiều.

Ai ngờ Tô Hàn không hề sợ hãi. Giây tiếp theo, cô móc ra Desert Eagle, bắt đầu chơi thương tổn lẫn nhau.

Nụ cười Vạn Hòa cứng đờ trên mặt. Cảnh này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.

Sau vài tiếng súng vang, Vạn Hòa té ngã trên đất, ngay sau đó hóa thành một ánh sáng trắng.

Tô Hàn lại ngồi xuống nghỉ ngơi, thuận tiện xử lý, băng bó miệng vết thương, cũng thì thầm, “Giá trị thể lực 500 còn không chơi chết anh? Nghĩ tôi chơi trò chơi vô ích hử!”