“Cô ấy nói thật sao?” Khi nghe thấy câu “chúng ta cùng nhau đi hết quãng đời còn lại”, Thanh Phong tai giật giật, trong lòng run lên, nhưng anh không thể tin được vì sợ rằng đó chỉ là sự an ủi.

"Thiếu gia, tiểu thư, chúng ta tới rồi." Tào Tâm còn chưa đợi Thanh Phong phản ứng, xe ngựa đã dừng lại, người đánh xe trầm tư nhắc nhở bọn họ.

"Trước tiên trở về tiểu viện của chúng ta đã." Tào Tâm xuống xe trước, đi phía trước.

Thanh Phong lau nước mắt trên mặt, xuống xe như không có chuyện gì xảy ra, đi theo cô từng bước một.

Hai người im lặng suốt quãng đường quay trở lại sân.

"Thật ra ta chưa từng hẹn hò với ai, ta cũng không biết phải ứng xử thế nào.

Nếu việc ta coi huynh như bạn bè khiến huynh cảm thấy bất an, ta sẽ cố gắng thân mật với huynh hơn." Sau khi vào phòng, Tào Tâm thầm nghĩ.

“Nàng thực sự có ý định yêu đương với ta à?” Đôi mắt vốn mờ mịt của Thanh Phong cuối cùng cũng sáng lên.

"Ta đã nghĩ kỹ, có thể ta không thể ở bên huynh cả đời, nhưng ít nhất chúng ta có thể ở bên nhau.

Chỉ cần huynh đồng ý, chúng ta có thể là phu thê thật sự." Tào Tâm nói với nụ cười và giọng nói dịu dàng. "Phu Thê thực sự muốn viên mãn cuộc hôn nhân của mình.

Nàng có thực sự sẵn lòng không?" Thanh Phong nói xong, vành tai nàng đỏ lên, trên mặt hiện lên một tia ửng hồng nhàn nhạt.

"Như vậy không được, ta không thể dùng thân thể của người khác sinh ra hài tử, lỡ như mang thai, ta sẽ gặp rắc rối." Tào Tâm vẫn không thể thực hiện được bước này.


"Ồ."  Thanh Phong cúi đầu, giả vờ chán nản để che đi khuôn mặt đỏ bừng.

"Điều ta có thể chấp nhận nhất là nắm tay ta, ôm ta, chỉ đơn giản là ngủ cùng nhau và hôn nhau, ít nhất là lúc này.

Nếu huynh không thể chấp nhận thì chúng ta hãy làm bạn nhé." Tào Tâm phải nói rõ trước với anh ta để tránh những điều khó chịu về sau.

"Ồ."  Thanh Phong không dám ngẩng đầu lên, bởi vì trên mặt còn nóng bừng, trên mặt đỏ bừng có lẽ còn chưa biến mất.

"Vậy thì giải quyết đi." Tào Tâm cho rằng mình đã chấp nhận mọi điều kiện và rời khỏi phòng sau khi nói.

…  Đêm đó, Thanh Phong không trải chăn dưới sàn mà trực tiếp ngủ trên giường với Tào Tâm.

"Ta có thể ôm nàng được không?" Thanh Phong quay đầu nhìn Tào Tâm, ngập ngừng nói.

Tào Tâm không trả lời trực tiếp vì cô đang chờ kích hoạt nhiệm vụ.

Quả nhiên, hệ thống nhắc nhở rất nhanh hiện lên: Trong đêm dài gió muốn ôm bạn vào giấc ngủ, lựa chọn của bạn là:  Phương án 1: Đồng ý và chủ động hợp tác với anh ấy trong việc ôm.

Phương án 2: Không đồng ý và yêu cầu anh ấy giữ khoảng cách.

Lựa chọn thứ ba: Đừng bày tỏ ý kiến của bạn và để anh ấy tự tìm hiểu.

"Tôi biết nó sẽ như thế này mà." Tào Tâm cuối cùng đã tìm ra nó.

Vì Thanh Phong được xác định là nam chính nên các nhiệm vụ ngẫu nhiên do cô kích hoạt đều xoay quanh Thanh Phong và không liên quan gì đến cốt truyện chính ban đầu.

Nhưng Tào Tâm lần này đã chọn phương án thứ nhất, dù sao cô cũng vừa quyết định yêu Thanh Phong, không thể yêu cầu anh giữ khoảng cách.

“huynh có thể ôm, nhưng chỉ có thể ôm như thế này, ngoài ra huynh không thể làm gì khác.” Tào Tâm xoay người, quay lưng về phía Thanh Phong, để anh có thể dễ dàng ôm cô từ phía sau.

"Chỉ cần có thể ôm nàng, ta liền hài lòng." Thanh Phong cẩn thận ôm eo cô, áp vào tai và thái dương cô, nhẹ nhàng thì thầm.

“Đừng nói vào tai ta.” Tào Tâm cảm thấy tai ngứa, tim cũng ngứa, điều này khiến cô cảm thấy có chút xấu hổ.

"Được rồi, ta không nói gì nữa, cứ để ta ôm nàng ngủ như vậy đi." Thanh Phong nói xong, xoa xoa vai cô rồi yên tâm nhắm mắt lạiTào Tâm có chút choáng ngợp trước hành động nhỏ của Thanh Phong, may mắn thay anh chỉ xoa vai cô, không làm gì quá đáng, nếu không cô có lẽ sẽ hối hận.

Từ đó trở đi, Thanh Phong mỗi đêm đều ôm cô ngủ, mặc dù điều đó dễ khiến cánh tay anh tê dại nhưng anh vẫn không bỏ cuộc.

Họ đã sống cuộc sống nhỏ bé của mình một cách ngọt ngào cho đến khi Phong Cảnh Minh, Chu Xuân Tuyết và Tào Giang Lâm thay nhau hỏi khi nào họ dự định có con, cuộc sống ngọt ngào và yên bình của họ đã hoàn toàn tan vỡ.

Hai người họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng các biện pháp đối phó mà họ đã chuẩn bị.


Sau khi biết đó là vấn đề của Thanh Phong, cả Phong Cảnh Minh và Chu Xuân Tuyết đều cảm thấy như trời sập.

Nhưng họ không tin và gọi nhiều đại phu đến gặp Thanh Phong để xem thực sự có vấn đề gì không.

Thanh Phong kỳ thực không sao, nhưng đại phu sẽ không nói như vậy, bởi vì tất cả đại phu trong thành đều bị hắn mua chuộc.

Anh ta không những tốn nhiều tiền mà còn thực hiện “bắt cóc đạo đức”, nếu đại phu không chịu hợp tác thì anh ta sẽ phải hoà ly với vợ, đây là việc không thể.

Anh không muốn tách khỏi cô.

Tục ngữ nói, thà hủy diệt Một ngôi chùa còn hơn phá vỡ hôn nhân hạnh phúc.

Những đại phu này đều rất nhạy cảm, cuối cùng họ cũng giấu Phong Cảnh Minh và Chu Xuân Tuyết.

Khi con trai họ xảy ra chuyện, họ không thể để anh ta hoà ly với Tào Tâm chứ đừng nói đến việc lấy vợ lẽ, họ chỉ hy vọng Tào Tâm sẽ không hoà ly với con mình.

Tất nhiên Tào Tâm không phản đối điều này, nhưng Tào Giang Lâm lại phản đối lớn.

“Tâm Lan, tại sao con không hoà ly với hắn?”  Tào Giang Lâm có chút hận ý nói: "Tào Thuỷ Nhu lấy chồng muộn hơn ngươi, hài tử cũng gần một tuổi.

Nếu không phải chuyện của ngươi, vì sao còn phải lưu lại Phong gia bọn họ?"“Việc con có con hay không có quan trọng với cha không?” Tào Tâm không biết liệu ông quan tâm đ ến cô hay đứa cháu trai chưa tồn tại của ông.

"Cha không phải lo cho con sao.

Ta đã gần năm mươi rồi, có thể sống được bao lâu? Ta chỉ hy vọng sau này con có người để nương tựa, có con cái chăm sóc khi về già." Lời nói của Tào Giang Lâm rất chân thành  "Ta có Phong Thanh, hắn sẽ chiếu cố ta." Tào Tâm không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo.

"Hắn lớn hơn con rất nhiều.

Biết đâu hắn không ở bên con đến cuối cùng? Hơn nữa, khi con già đi, hắn cũng sẽ già, lỡ như nó bệnh tật thì sao?" Tào Giang Lâm vẫn cảm thấy có con sẽ yên tâm hơn.


"Chúng ta có tiền có thể thuê người chăm sóc." Tào Tâm hoàn toàn không nghĩ rằng đây sẽ là một vấn đề.

"Làm sao con có thể yên tâm khi người khác chăm sóc mình? Lỡ như người ta lợi dụng lúc con đang bệnh trộm hết tiền của con thì sao?" Tào Giang Lâm không khỏi nhíu mày.

"Việc này sẽ không xảy ra, người phải tin tưởng, trên thế giới vẫn còn rất nhiều người tốt."  Tào Tâm nghiêm túc nói.

"Tốt……"  Tào Giang Lâm không khỏi thở dài.

Con gái không nghe lời,ông cũng không có biện pháp.

"Cha thực sự không cần phải lo lắng quá nhiều.

Phong Thanh và con đã quyết định tìm một gia đình phù hợp từ những người họ hàng xa của huynh ấy nhận nuôi một bé trai và một bé gái.

Đến lúc đó chúng ta sẽ có cả con trai và con gái, sẽ không hối hận."  Tào Tâm cảm thấy Tào Giang Lâm bây giờ thực sự quan tâm đ ến mình nên đã an ủi ông  "Không sao đâu.

Tuy rằng con nuôi không bằng con ruột, nhưng hai đứa đã quyết định rồi, cha cũng không còn gì để nói, chỉ c ần sau này con có thể sống hạnh phúc là được." Nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, Tào Giang Lâm cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Chỉ cần "Tâm Lan" cảm thấy vui vẻ là được.

Với suy nghĩ này, anh quyết định không can thiệp vào chuyện của Tào Tâm và Thanh Phong..