Nhưng Trương Song Bình lại rất sốt ruột: “Mẹ, mẹ cứ cho người đến nhà họ Trịnh cầu hôn đi.”Còn đợi thêm nữa, nói không chừng Trịnh Chí Minh lại nhìn trúng người khác.


Cô ta biết bản thân mình lớn lên bình thường, mà Trịnh Chí Minh thì lại là một tên háo sắc, mối hôn sự tốt như vậy không thể để bị người khác cướp được.Cát Phượng Liên thấy con gái nóng ruột, lại nghĩ đến điều kiện của nhà họ Trịnh quả thật tốt nên đành đồng ý: “Bây giờ mẹ sẽ đi tìm bà mai đến nhà họ Trịnh cầu hôn.”Lời này vừa nói ra, Trương Song Bình và Trương Xuân Đào đều thở phào nhẹ nhõm.Một lúc sau, Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc mới về nhà, những thứ nên mua đều đã mua hết.Vương Nguyệt Cúc lấy chìa khóa mở cái rương gỗ màu đỏ đặt ở đầu giường ra, sau đó lấy một bọc vải nhỏ màu đen ra.Bà ngồi trên giường cẩn thận mở cái bọc nhỏ màu đen, bên trong là một lớp vải màu xanh da trời, mở lớp vải màu xanh da trời này ra bên trong lại là một lớp vải màu đỏ nữa, mở tiếp lớp vải màu đỏ, bên trong lại thêm một tầng vải nhựa, mở tầng vải nhựa ra cuối cùng mới là một xấp tiền.“Cái hôm cầu hôn ấy nhà họ Trịnh cho sáu mươi sáu đồng tiền, hôm đính hôn là một trăm sáu mươi sáu đồng, tổng cộng là hai trăm ba mươi hai đồng.” Vương Nguyệt Cúc lẩm nhẩm, lấy ra hai trăm ba mươi hai đồng và đưa cho Cố Kiến Quốc, sau đó lại lần lượt bọc các tầng vải lại gói thật kỹ tiền đi.“Đến rồi cũng đừng nói quá nhiều với bọn họ, cứ trả đồ cho họ rồi về là được.” Vương Nguyệt Cúc sợ chồng xảy ra xung đột ở nhà họ Trịnh, ở trong thôn của người ta cho dù ông có đánh nhau giỏi đến đâu cũng không thể đánh lại được cả thôn người ta.“Anh biết rồi.” Cố Kiến Quốc tùy tiện nhét tiền vào trong túi áo rồi đứng dậy.Vương Nguyệt Cúc tiễn ông ra đến cửa lại có hơi lo lắng.Hôm qua làm căng như vậy, chỉ sợ người nhà họ Trịnh nhân lúc Cố Kiến Quốc qua đưa tiền mà tìm một đám người tới đánh ông.Cố Kiến Quốc dở khóc dở cười: “Bọn họ không sợ chuyện Trịnh Chí Minh vì chuyện từ hôn mà tự sát đồn ra ngoài thì cứ việc làm thế.”Nghe được câu này, Vương Nguyệt Cúc mới thấy yên tâm hơn một chút, bà cũng chỉ lo lắng quá mà hoảng loạn thôi.Trịnh Gia Trang cách thôn Thượng Thủy bọn họ rất xa, đạp xe phải gần nửa tiếng đồng hồ mới tới.

Đến nhà họ Trịnh mà trong sân lại chẳng có ai, Cố Kiến Quốc gọi một tiếng: “Có ai ở nhà không?”Chưa đến một lúc, cửa nhà chính đã mở ra, Trịnh Nhị Trụ nhăn mày đi ra ngoài, trông thấy ông, bản mặt già của ông ta nhăn lại như táo tàu: “Vào đi.”Cố Kiến Quốc đi theo ông ta vào nhà, vừa vào nhà đã nghe thấy tiếng rên rỉ, tiếng này còn mang theo tiết tấu giống như đang hát vậy, là giọng của Triệu Phụng Lan.“Hôm qua, sau khi từ nhà các anh về đây, mẹ của Chí Minh ngã bệnh luôn.” Trong giọng nói của Trịnh Nhị Trụ mang theo oán khí dày đặc.Cố Kiến Quốc làm như hoàn toàn không nghe thấy mà đặt đồ lên bàn, rồi lại lấy tiền từ trong túi áo ra đưa cho ông ta.“Hai trăm ba mươi hai đồng, một bộ quần áo và một tấm vải, còn cả ba cân thịt và canh thiếp của Trịnh Chí Minh, ông đếm đi.”Trịnh Nhị Trụ nhận lấy tiền và đếm, sau đó đi vào phòng ngủ lấy canh thiếp của Cố Nhất Mẫn ra.

Ông ta vừa đi vào, tiếng rên rỉ của Triệu Phụng Lan lại càng vang hơn.Cố Kiến Quốc ngồi trong phòng khách nghe tiếng rên rỉ có tiết tấu ở bên trong mà buồn cười nhưng vẫn nhịn lại.


Người nhà họ Trịnh đúng là lắm trò vượn, loại chuyện như từ hôn này nếu đồn ra ngoài thì ảnh hưởng đối với bên nữ luôn lớn hơn bên nam.Kết quả, nhà bọn họ làm gì thì làm giống như không có việc gì cả, còn nhà họ Trịnh thì sao?Cứ giống như có người chết vậy.Trịnh Nhị Trụ bước ra khỏi phòng ngủ và giao canh thiếp cho Cố Kiến Quốc.


Lúc này chỉ nghe thấy Triệu Phụng Lan ở bên trong nói: “Ngược lại tôi muốn xem xem nhà anh chị có thể tìm được một đối tượng tốt thế nào được nữa.”.