"Sao sáng nay chị lại bỏ chạy?" Con bé thầm thì.

"M kể cho em nghe chị ấy nhìn thấy chị bước ra từ xe cảnh sát trong giờ chủ nhiệm."Emma cứng người.

"Chị định cúp tiết," cô nói thầm.

"Nhưng lại bị một cảnh sát bắt gặp.

Ổng nói nếu chị không quay lại trường thì ổng sẽ tăng mức phạt tạm giam xe chị.""Tệ thật." Một sợi tóc màu vàng mật ong rũ xuống mắt Laurel.Cuộc trò chuyện bị cắt ngang khi bà Mercer đặt vội lên bàn những đĩa thức ăn nóng hổi.

Bà chia bít tết, rau bina và khoai tây nướng thành từng phần đủ cho tất cả mọi người.

Ông Mercer quăng cho Drake một miếng bánh sừng trâu, nó nuốt thẳng vào bụng mà không cần nhai.Khi mọi người đều đã có phần, bà Mercer ngồi xuống và trải tấm khăn ăn lên đùi.

"Mẹ vừa nhận được điện thoại của huấn luyện viên Maggie.

Cô nói hôm nay con chơi dở tệ.""Ồ." Emma xắn một miếng khoai nướng bằng nĩa.


Môn tennis chẳng thể khá hơn ngay cả khi cô không phải mặc bộ đầm của chú lùn.

Cô Maggie đã hứa với Emma sẽ giải quyết vụ bộ đầm đồng phục cho cô ngay ngày mai.Trong suốt buổi tập cô có đánh trả được vài cú – nhờ ơn trò thực tế ảo – nhưng mấy cú giao banh toàn trượt ra sau đầu, và trong một lần đuổi theo banh cô đã quất thẳng vợt vào hông Charlotte khi chơi đánh đôi.

"Vâng, chắc là con bị lục nghề rồi," cô nói.

Chưa kể đến việc cô bị phân tâm suốt cả buổi.Ông Mercer tặc lưỡi.

"Chắc có lẽ do con đã không tập tành gì suốt cả mùa hè.""Tối nay con nên dành chút thời gian ra sân tennis tập luyện đi." Bà Mercer chùi miệng bằng tấm khăn ăn in hình trái thơm."Có lẽ chị Sutton chơi dở là do hôm nay Nisha Banerjee đã ức hiếp chị ấy quá đáng," Laurel nhảy vào.Emma nhìn con bé vẻ biết ơn.

Thật tốt khi Laurel đứng về phía cô.Ý Emma là, đứng về phía tôi.

Nhưng tôi đồng ý với Emma.

Laurel thật tốt khi chống lưng cho tôi.Một ánh nhìn đăm chiêu nhẹ nhàng xuất hiện trên mặt bà Mercer.

"Nisha làm sao? Mẹ mới gặp bố con bé ở câu lạc bộ cuối tuần vừa rồi.

Suốt mùa hè Nisha đã đi trại hè quần vợt và tham dự chương trình dự bị đại học ở Stanford.

Con bé đã rất mạnh mẽ, đặc biệt từ sau chuyện xảy ra với mẹ nó."Emma khịt mũi.

Nếu mạnh mẽ đồng nghĩa với khó ưa thì bà Mercer nói hoàn toàn chính xác.

"Nisha khá là hiểm ác đó mẹ.""Quá đúng luôn," Laurel thêm vào."Còn Madeline và Charlotte thì không hả?" Bà Mercer cắn một miếng bít tết."Madeline và Charlotte rất tuyệt," Laurel nói to.

"Và tốt bụng nữa."Bà Mercer hớp một ngụm rượu.

"Các con biết mẹ cảm thấy thế nào về việc các con cứ chơi bời với hai con bé đó.

Bọn chúng lúc nào cũng gây rắc rối."Emma nuốt một miếng bít tết, nghĩ về tập hồ sơ thám tử Quinlan đã cho cô xem ở đồn cảnh sát sáng nay.

Madeline và Charlotte không phải là những người duy nhất gây rắc rối."Ngay cả ba mẹ chúng cũng rất...!kỳ lạ," bà Mercer tiếp tục, miệng vẫn nhai đầy rau bina.


Sau khi nuốt xong, bà nói thêm, "Mẹ luôn cảm thấy bà Vega quá tự cao.

Bà ta lúc nào cũng bị ám ảnh bởi cô con gái Madeline và khiêu vũ.

Còn ông Vega thì quá...nóng nảy.

Ông ta suốt ngày cãi nhau với Thayer, ngay cả ở nơi công cộng..." Bà nói nhỏ dần và liếc nhìn Laurel đầy thâm ý.

Laurel đang bôi một lớp bơ dày lên bánh sừng trâu trong dĩa.Emma nghiêng người về phía trước, hy vọng bà sẽ nói thêm về Thayer Vega.

"Còn mẹ của Charlotte," bà Mercer nhăn mũi lại khi nói.

"Mỗi lần mẹ giở báo ra là lại thấy bà ta mặc một bộ váy mới, làm lễ đặt tên cho một con tàu mới trên hồ Havasu bằng một chai sâm banh."Ông Mercer ghim một miếng bít tết.

"Mấy bộ đầm của bà Chamberlain cũng rất...!thú vị.""Thú vị kiểu không đứng đắn?" Bà Mercer vội đưa tay lên che miệng.

"Xin lỗi các con.

Nói về người khác như vậy là không hay.

Phải không, James?""Đúng vậy," ông Mercer lầm bầm.

Nói rồi ông hướng mắt về phía Emma, ánh mắt sắc bén như tia laze.


Một vẻ lo lắng vụt qua trên mặt ông.

Emma nghiêng đầu căng thẳng.

Tim cô bắt đầu đập mạnh.

Đột nhiên ông nhìn thẳng vào cô như thể ông biết cô nghĩ gì, rồi ông lại quay đi.Emma cắt lát củ khoai tây nướng rồi nghiền nát bột khoai bên trong, như cô vẫn thường làm khi còn nhỏ.

"Có lẽ Madeline và Charlotte thường gây rắc rối bởi vì bố mẹ họ luôn mải mê với những chuyện khác."Bà Mercer tựa người vào ghế.

"Chà! Sâu sắc quá đấy, triết gia Oprah."Emma thờ ơ nhún vai.

Đó gần như là bài học đầu tiên trong cuốn 101 Vấn Đề Về Tâm Lý Của Trẻ Mồ Côi – Hầu hết những đứa trẻ sẽ cư xử tệ khi chúng không được quan tâm và chăm sóc đầy đủ.

Chúng không có cha mẹ giúp đỡ khi làm bài tập hoặc chơi thể thao, hay ủng hộ chúng tham dự các hội chợ khoa học.

Không ai đọc truyện dỗ chúng ngủ mỗi tối và hôn chúc ngủ ngon, hay cùng chúng ăn một bữa cơm gia đình.Đột nhiên Emma nhận ra, theo một lẽ nào đó, đây là bữa cơm gia đình đầu tiên trong cuộc đời cô..