Ngày hôm sau, phóng viên chụp được Lục Lẫm xuất hiện ở sân bay nước Mỹ.

Trong ảnh, người đàn ông mặc bộ âu phục được cắt may riêng, khuôn mặt lạnh lùng, anh bước nhanh đi vào sân bay. Bởi vì khí thế của anh quá mạnh mẽ nên đã khiến mọi thứ xung quanh như đều ảm đạm không có ánh sáng.

Tin tức vừa ra, nháy mắt oanh tạc mạng xã hội.

Ai cũng cho rằng Khương Tự không biết tự lượng sức mình, dám tranh nổi bật với Khương Cẩm Nguyệt, xem xem, hiện tại chồng cô ta về nước vả mặt cô ta rồi kia.

[Lục tổng về nước! Khách quý thần bí mà Khương Cẩm Nguyệt nói không phải là anh ấy chứ!]

[Có thể mời được nhân vật lớn như thế tới cuộc họp báo, Cẩm Nguyệt đúng là rất có mặt mũi nha. Tôi không ghép CP, chỉ đơn thuần cho rằng thanh mai trúc mã tới ủng hộ nhau thôi!]

[Cẩm Nguyệt không thể trở thành cô chủ Lục nhưng hai người vẫn là bạn tốt, tình hữu nghị dài thiên trường địa cửu!]

[Trong buổi ra mắt phim lần này, Cẩm Nguyệt đã đồng ý với fans sẽ mặc sườn xám tới tham dự, Khương Tự cũng mặc sườn xám tại buổi họp báo sao? Bắt chước thì cũng phải có mức độ chứ?]

[Đừng đừng đừng! Hãy để Khương Tự mặc! Ngày đó vừa khéo so xem ai mới là mỹ nhân sườn xám chân chính!]

[Khương Tự ở yên trong hào môn không được sao? Đừng ra ngoài làm chuyện mất mặt xấu hổ nữa, có phim mới của Cẩm Nguyệt, ai sẽ tới cuộc họp báo của cô ta?]

[Nghe nói Khương Tự cũng muốn phát sóng trực tiếp, cô ta muốn bị công khai “xử tội” đây mà ha ha ha ha ha.]

Blogger cũng đăng bài viết, nơi nào có nhiệt độ thì ké nơi đó.

Thậm chí, có blogger còn tạo một cuộc thăm dò bỏ phiếu trên Weibo: Lục Lẫm sẽ đến cuộc họp báo của Khương Tự hay Khương Cẩm Nguyệt?

1. Khương Tự

2. Khương Cẩm Nguyệt

3. Đều không đi

Tham gia bỏ phiếu có gần một trăm nghìn cư dân mạng.

Có 98% người bỏ phiếu cho Khương Cẩm Nguyệt, 2% còn lại là “Không đi”, chỉ có mấy phiếu ít ỏi cho Khương Tự.

Từ fans của Khương Cẩm Nguyệt đến quần chúng ăn dưa, cư dân mạng ở khắp nơi trên đất nước đều đang chờ đợi ngày kia tới.

Sườn xám, cuộc họp báo, số người tham gia phòng phát sóng trực tiếp, thái độ của Lục Lẫm…

Nói vậy, trận này Khương Tự sẽ thua thảm lắm đây.

***

Ngày tổ chức họp báo.

Sau khi quản gia Trịnh nhận mệnh lệnh, đã sớm bố trí ổn thỏa nơi tổ chức họp báo theo yêu cầu của Khương Tự.

Khương Tự chọn bộ sườn xám xinh đẹp cô thích nhất, ngồi trên xe, đến nơi diễn ra họp báo trước.

Đội ngũ siêu xe xếp thành từng hàng ngay ngắn trật tự xuất phát từ Lục gia, xe của Khương Tự được bao bọc ở giữa.

Bên trong xe mở chế độ sưởi, Khương Tự khép áo choàng lông nhung lại, ngồi ở ghế sau của xe.

“Cô chủ, xe của cậu út chạy phía sau, nhìn có vẻ như cậu ấy chuẩn bị đến cuộc họp báo của cô Khương Cẩm Nguyệt, chắc sẽ xuất hiện với tư cách khách mời thần bí.”

Quản gia Trịnh thở dài, cậu út vẫn luôn thích Khương Cẩm Nguyệt hơn, có vẻ lúc này sẽ giữ thể diện cho cô ta.

Khương Tự chống cằm, nhìn thoáng qua gương xe.

Quả nhiên, Lục Tinh Trầm lái con xe máy trị giá mấy trăm vạn của mình, một thân áo da màu đen, đang đi bên cạnh đoàn xe.


Phản ứng đầu tiên của Khương Tự căn bản không phải bực bội tức giận như quản gia Trịnh nghĩ. Ngược lại, cô cười khẽ.

Ngày mùa đông còn chơi ngầu lái xe máy, chắc chắn Lục Tinh Trầm rất lạnh.

Dù sao trước khi ra cửa, Khương Tự mới xem dự báo thời tiết, nhiệt độ hôm nay là thấp nhất từ khi mùa đông bắt đầu, nhiệt độ đã âm lại còn có gió lạnh.

Xem ra, cậu út Lục gia phải chịu khổ một chút rồi.

Khương Tự liếc mắt một cái rồi thu lại.

Quản gia Trịnh vẫn luôn chú ý động tĩnh phía sau.

Ông hận rèn sắt không thành thép, mắt thấy Lục Tinh Trầm chuẩn bị đi ngang qua địa điểm họp báo của Khương Cẩm Nguyệt: “Haiz, cậu út sắp dừng xe, muốn tới Khương Cẩm Nguyệt…”

“Ơ, sao không dừng?”

“…Xe của cậu út vẫn đi theo chúng ta!”

Khương Tự nhìn theo tầm mắt của quản gia Trịnh, thiếu niên lái xe máy kia không giảm tốc độ, sắp đi quá nơi Khương Cẩm Nguyệt tổ chức họp báo rồi.

Khương Tự đột nhiên nhanh trí, chớp chớp đôi mắt.

Lục Tinh Trầm muốn ngăn cản cô, giúp Khương Cẩm Nguyệt?

Khương Tự nhìn phía trước: “Quản gia Trịnh, hôm nay mang đủ vệ sĩ không?”

“Đương nhiên, chắc chắn đủ người.”

Đoàn xe Lục gia chậm rãi dừng ở cửa hội trường, thảm đỏ trải từ nơi tổ chức tới cạnh xe Bentley.

Cửa xe mở ra, Khương Tự ngửa đầu nhìn lên.

Một bông tuyết vừa khéo đậu trên chóp mũi nhỏ nhắn xinh đẹp của cô.

“Ồ, tuyết rơi.”

Hơi Khương Tự mới thở ra lập tức biến thành sương trắng, bao trùm gương mặt tinh xảo diễm lệ của cô.

Đây là trận tuyết đầu mùa của năm nay.

Dưới màn đêm đen nhánh là bông tuyết li ti bay lả tả.

Bên ngoài nơi họp báo đã bật đèn sáng trưng, bông tuyết lơ lửng giữa không trung cũng bị nhiễm sắc thái rực rỡ.

Xe máy của Lục Tinh Trầm đến ngay sau đoàn xe Lục gia.

Khương Tự đoán không sai, cậu thật sự tới để ngăn cản Khương Tự. Cậu vừa mới dẫm phanh lại đã thấy cảnh tượng như vậy.

Vào đêm đông lạnh thấu xương, một cô gái mặc bộ sườn xám lụa màu bạc đang ngửa đầu ngắm tuyết, tuyết lặng lẽ rơi xuống, yên tĩnh đến nỗi tưởng như đây chỉ là một bức họa.

Bước chân của Lục Tinh Trầm hơi chậm lại, suýt chút nữa đã quên mục đích chuyến này mình tới. Cậu cắn chặt răng, đi lên trước.

Mới đi được một đoạn, Lục Tinh Trầm đã nghe thấy tiếng chửi rủa đinh tai nhức óc.

“Khương Tự cút đi, không cho phép mày phá hỏng họp báo của Cẩm Nguyệt! Mỹ nhân sườn xám chỉ có một!”

Giọng nói này vừa dứt, hình như có thứ gì đó vụt bay tới.

“Cô chủ cẩn thận!”

Lục Tinh Trầm không muốn làm tấm chắn thịt người nhưng thân thể lại xuất phát từ bản năng, bước lên trước một bước.


Có thứ gì đó nện vào vai cậu.

Vốn dĩ vệ sĩ có thể cản thành công, nhưng không ngờ động tác của Lục Tinh Trầm còn nhanh hơn mình, thân cao 1m85 che Khương Tự kín mít.

Đập sai người rồi, hình như bọn họ đập vào cậu út Lục gia?

Nhất thời, hiện trường yên tĩnh lại, ngay cả giọng nói vừa ra mặt vì Khương Cẩm Nguyệt cũng im bặt.

Khương Tự khoác bộ sườn xám màu bạc, mặt không đổi sắc đứng yên tại chỗ.

Càng làm nổi bật Lục Tinh Trầm chật vật đứng cạnh.

Thuốc màu vừa rồi bị fans đập vỡ tung trên bờ vai của cậu, phần nhỏ bột màu lam dính trên mặt cậu.

Khương Tự nhăn mày.

Tấm chắn thịt Lục Tinh Trầm không phải lúc nào cũng ở cạnh cô, nếu lần sau không đập lên người Lục Tinh Trầm mà đập trúng người cô thì phải làm sao!

Khương Tự không nhìn Lục Tinh Trầm mà đi tới chỗ fan nam vừa ném đồ.

Lục Tinh Trầm hiểu sai ý, cho rằng Khương Tự muốn lấy lại công bằng cho mình, muốn cản cô nhưng Khương Tự lại nhanh hơn cậu một bước.

Vệ sĩ Lục gia đều được huấn luyện chuyên nghiệp nên nhanh chóng vây xung quanh Khương Tự.

Khương Tự như ngôi sao sáng rực được mọi người vây quanh, ngước nhìn, cô dẫm từng bước nhưng bước chân rất khẽ.

Cuối cùng, đứng yên trước mặt người nọ.

“Câu muốn ra mặt vì Khương Cẩm Nguyệt?”

Ngữ điệu ngọt nhẹ, thấm vào trong gió đông lạnh giá, như rót hơi ấm vào trong gió lạnh.

Người ngoài giới chỉ nghe đồn chứ chưa bao giờ được nhìn Khương Tự ở khoảng cách gần.

Trên mặt Khương Tự đeo khẩu trang đặc biệt được làm từ trân châu, che nửa khuôn mặt nhỏ, để lộ đôi mắt có thần của cô ra ngoài.

Nửa che nửa hở, khiến người ta nhìn mà mơ màng.

Mỹ nhân khuynh thành.

Trong đầu đột nhiên xuất hiện cụm từ đó. Vậy mà Khương Tự lại hoàn toàn khác với lời đồn.

“Tôi…tôi…”

Fan nam cúi gằm mặt, nói chuyện lắp bắp, một câu hoàn chỉnh cũng nói không rõ.

Hiện trường đều là fans của Khương Cẩm Nguyệt, đối với bọn họ, hành động khiêu khích công khai của Khương Tự thật quá phận, đây rõ ràng là muốn phá hỏng buổi tuyên truyền cho phim điện ảnh mới của Khương Cẩm Nguyệt.

Bọn họ tự phát thành một đội “phản Khương Tự” loại nhỏ, muốn làm cho Khương Tự biết khó mà lui.

Mà lúc này, đội trưởng là cậu ta đã đầu hàng chỉ trong một giây.

Khương Tự thu lại nụ cười, cao cao tại thượng nhìn cậu ta.

“Vệ sĩ, dẫn người này đi, không cho phép cậu ta xuất hiện trong tầm nhìn của tôi lần nào nữa.”

Vệ sĩ không chút lưu tình mang fan nam nọ đi, Khương Tự nhìn đám fans cùng tới đây nằm vùng.

“Các người cũng muốn?”


Các fan đồng loạt lắc đầu, cảnh tượng người vừa rồi bị kéo đi còn rõ ràng trước mắt, bọn họ không có dũng khí trở thành người tiếp theo.

Lúc này, hệ thống có nhắc nhở.

Khương Tự túy ý liếc một cái.

Trong mấy phút ngắn ngủi, giá trị số mệnh tăng mạnh, cô thu hoạch được 1 vạn giá trị số mệnh từ các fans khuynh tình của Khương Cẩm Nguyệt.

“Chị…chị, chị đẹp quá.” Đột nhiên bên cạnh vang lên giọng nữ ấp úng.

Giây tiếp theo, fan nữ đó nhận ra mình vừa nói gì, mặt bỗng ửng hồng, đỏ từ đầu xuống chân.

Mình là fans của Khương Cẩm Nguyệt mà…

Nhưng các fans ở đây đều không có ai lên tiếng phản bác, bởi vì giá trị nhan sắc của Khương Tự có lực công kích quá lớn, bọn họ đã không nói nên lời chê bai rồi.

Khương Tự chỉ cười cười, xoay người rời đi.

Đương nhiên cô biết mình rất đẹp.

Lục Tinh Trầm lạnh mặt do dự vài giây, sau đó chật vật đi theo sau Khương Tự.

Fans của Khương Cẩm Nguyệt vất vả lắm mới thoát khỏi mỹ mạo của Khương Tự, nhanh chóng nhận ra một vấn đề mới.

Từ từ, cậu út Lục không phải là khách mời thần bí số 1 của Khương Cẩm Nguyệt sao?

Sao lại đi theo Khương Tự rồi?

Bởi vì hai cuộc họp báo đều chọn tổ chức ở địa điểm gần nhau nên giao thông quanh đó đã bắt đầu tắc nghẽn.

Khương Vân Hạo ngồi trên xe của nhà họ Khương, giờ cậu mới tới.

Ít nhiều Khương Vân Hạo cũng đoán được mục đích của Khương Tự, cậu không nói với bố mẹ suy đoán của mình mà an ủi bố Khương mẹ Khương đang phẫn nộ, còn mình thì tự đến ngăn cản Khương Tự.

“Cậu không thể vào.”

Vừa đến cửa, Khương Vân Hạo đã bị người ngăn cản, cậu khó hiểu.

Nhân viên kiểm tra an ninh tận chức tận trách giải thích: “Cô chủ Lục nói người không liên quan thì đều cần phải chịu kiểm tra an ninh.”

Khương Vân Hạo giận sôi máu: “Sao Lục Tinh Trầm có thể đi thẳng vào?”

“Đương nhiên là khác, cậu út là người cô chủ chúng tôi tự mang vào.”

Nhìn đi nhìn đi, Khương Tự đúng là phân biệt đối xử.

Chờ Khương Vân Hạo có tư cách đi vào hợp tiêu chuẩn thì trên thảm đỏ đã không còn bóng người, cậu tùy tiện chọn một nơi đông người, hỏi:

“Khương Tự đâu? Còn có Lục Tinh Trầm đâu?”

Các fans của Khương Cẩm Nguyệt ngơ ngác chỉ về một phía, Khương Vân Hạo nói cảm ơn rồi hấp tấp chạy tới.

Người vừa rồi bắt chuyện với bọn họ rõ ràng là em trai ruột của Khương Cẩm Nguyệt!

Khương Cẩm Nguyệt từng công khai ảnh chụp của Khương Vân Hạo trên mạng xã hội, bọn họ tuyệt đối không thể nhận sai!

Sao cậu ấy cũng không tới cuộc họp báo? Vậy cuộc họp báo của Khương Cẩm Nguyệt phải làm sao đây?

Tuy nói Khương Vân Hạo chậm một bước nhưng cậu vẫn đuổi kịp bước chân Khương Tự.

Lúc này, bọn họ đang đi vào trong hội trường, ánh đèn rực rỡ lung linh chiếu xuống, hơi thở ấm áp phả vào mặt.

Chờ thấy rõ trang trí bên trong, Khương Vân Hạo không khỏi thầm cảm thán.

Khương Tự thật là… ngay cả họp báo cũng trang trí theo phong cách dân quốc.

Lúc này, Khương Tự đi ở phía trước đột nhiên dừng bước.

Cô thong thả dung dung xoay người, ưu nhã nắm nhẹ hai tay trước người, nghiêng đầu mỉm cười với bọn họ.


“Ầm”, một cơn gió thổi qua.

Cánh cửa lớn phía sau bọn họ đóng sầm lại.

Đang lúc đám người Lục Tinh Trầm khó hiểu thì chỉ thấy Khương Tự vươn hai ngón tay mảnh khảnh, trắng nõn lên, ra hiệu về phía Lục Tinh Trầm và Khương Vân Hạo.

“Người tới, bắt hai tên này lại.”

***

Tin tức của cánh phóng viên cực kỳ nhanh nhạy, chuyện vừa xảy ra, bọn họ đã nhận được tiếng gió.

Các phóng viên vốn đã ngồi ổn định tại cuộc họp báo của Khương Cẩm Nguyệt sôi nổi liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó cầm camera của mình, đứng lên.

Cách thởi điểm cuộc họp báo phim điện ảnh bắt đầu càng lúc càng gần, 5 phút trước khi lên sân khấu, Khương Cẩm Nguyệt đang ngồi trong phòng hóa trang để dặm lại lớp makeup, làm bước chuẩn bị cuối cùng.

Trong gương, khí chất dịu dàng và ấm áp của Khương Cẩm Nguyệt đều hiện ra hết.

Bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, trợ lý không gõ cửa đã mở cửa đi vào: “Chị Cẩm Nguyệt, không hay rồi, các phóng viên đi một nửa rồi.”

Khương Cẩm Nguyệt lập tức có dự cảm bất ổn.

“Đi đâu?”

“Cuộc họp báo của Khương Tự ở bên cạnh!”

Giây tiếp theo, trán Khương Cẩm Nguyệt truyền đến đau đớn. Cô ta kêu “a” một tiếng, tay che trán, khí chất dịu dàng ấm áp không còn sót lại tí gì.

“Cô có biết trang điểm không đấy!”

“Vô… vô cùng xin lỗi, chị Cẩm Nguyệt.” Chuyên viên trang điểm hoảng sợ, giải thích: “Bởi vì trên trán chị đột nhiên có thêm cái mụn cơm nhỏ.”

Khương Cẩm Nguyệt lập tức nhìn vào gương, chuyên viên trang điểm không nói dối, vầng trán và thái dương vốn trơn bóng của cô ta đột nhiên mọc lên mụn cơm nhỏ màu hồng.

Ngay cả trang điểm cũng không che được.

Rốt cuộc bên Khương Tự đã xảy ra chuyện gì?

***

Cùng lúc đó, Khương Tự đã ngồi ngay ngắn tại vị trí được chuẩn bị sẵn trên sân khấu, thậm chí chiếc ghế cô ngồi còn nạm thêm lớp đệm dựa thật dày.

Nhìn qua, không giống tới mở họp báo chút nào.

Khương Tự đeo khẩu trang, khuôn mặt tinh xảo chỉ để lộ một nửa.

Dù vậy, các phóng viên nghe tin mà tới cũng đủ kinh ngạc, cảm thán trước vẻ đẹp xuất chúng của Khương Tự.

Những người ở đây đều không hẹn mà cùng có một nghi hoặc.

Gương mặt dưới lớp khẩu trang kia thật sự xấu hơn chị gái Khương Cẩm Nguyệt của cô ấy sao?

Trong lúc mọi người đang hoảng hốt thì âm thanh mềm mại của Khương Tự vang lên.

“Hôm nay tôi muốn tuyên bố một chuyện có liên quan tới Khương Cẩm Nguyệt.”

Phóng viên giơ camera, ánh đèn flash điên cuồng chớp lóe, tiếng tách tách vang lên liên tục, chờ đợi tin tức hot từ Khương Tự.

Khương Tự chớp chớp mắt, lại đột nhiên khép miệng lại, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ ghét bỏ.

Trợ lý bên cạnh nhanh chóng hiểu được ý của Khương Tự: “Không được dùng đèn flash chiếu vào cô chủ, nếu không hủy bỏ tư cách phỏng vấn.”

Hiện trường lập tức im lặng, đèn flash cũng ngừng.

Cư dân mạng theo dõi toàn bộ hành trình của cuộc họp báo qua phát sóng trực tiếp đều sôi nổi chỉ trích tính cách kiêu ngạo của Khương Tự, đồng thời, một câu nói nhẹ bẫng của Khương Tự thành công làm dậy sóng to gió lớn.

“Khương Cẩm Nguyệt là con gái nuôi sau khi tôi bị thất lạc, mà tôi, chính là cô chủ thật duy nhất của nhà họ Khương.”

Vừa dứt lời, Khương Tự nhìn giao diện hệ thống, giá trị số mệnh từ các nơi trên cả nước ào ào bay tài khoản.

Giá trị số mệnh bắt đầu tăng mạnh!