Khương Tự chuẩn bị về nhà, cô đi vào phòng thay đồ thay bộ trang phục cưỡi ngựa ra, mặc sườn xám tơ tằm màu ngó sen, lười nhác khoác thêm áo choàng, đi ra.

Có một người đứng dựa trên hành lang.

Khương Tự híp mắt, Kỳ Tầm còn chưa đi? Cô lập tức đi lướt qua Kỳ Tầm, giống như không nhìn thấy anh ta.

Kỳ Tầm nhìn chằm chằm Khương Tự.

Hình như cô rất thích mặc sườn xám, hôm nay cô mặc một bộ sườn xám tơ tằm màu ngó sen, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết.

Cổ áo sườn xám và làn váy đều thêu chỉ vàng, mỗi bước đi tựa như ánh trăng sáng ngời rơi xuống.

Khương Tự bước đi rất nhẹ, rất chậm, đạp trên mặt đất như một con mèo lười biếng.

“Cô Khương.”

Kỳ Tầm bỗng nhiên gọi một tiếng, không biết từ khi nào, xưng hô của anh ta với Khương Tự đã thay đổi.

Bước chân của Khương Tự dừng lại, đối với một người ủng hộ Khương Cẩm Nguyệt, cô để ý tới anh ta mới là lạ. Cô cưỡi ngựa một ngày rồi nên giờ hơi buồn ngủ.

Cô nhíu mày: “Ồn quá.”

Kỳ Tầm đã không đếm nổi mình bị ghét bỏ bao nhiêu lần rồi: “…”

Thậm chí Khương Tự còn chẳng thèm nhìn Kỳ Tầm, cô chỉ cúi đầu, không kiên nhẫn mà nghịch chỉ vàng trên sườn xám.

Kỳ Tầm rũ mi, tốt tính mở miệng: “Không phải do tôi có chuyện muốn nói với cô Khương sao?”

“Nghe nói cô Khương thích trang phục cưỡi ngựa màu đỏ.” Kỳ Tầm nhìn Khương Tự, đôi mắt hơi nhếch lên: “Nhà họ Kỳ có thể thiết kế riêng cho cô…”

Khương Tự đã rất mệt, giọng của cô vừa mềm mại vừa ngang ngược: “Trang phục cưỡi ngựa của nhà họ Kỳ xứng với tôi sao?”

Kỳ Tầm hơi kinh ngạc.

“Muốn chảnh chọe với ai đấy?” Khương Tự bất mãn chu môi.

Cặp mắt đào hoa của Kỳ Tầm cứng đờ vài giây, anh ta bất đắc dĩ nói: “Cô Khương thật không khách khí chút nào.”

Cô Khương không chút khách khí căn bản không tính phản ứng lại.

Khương Tự chơi chán chỉ vàng rồi nên bắt đầu cúi đầu thưởng thức mái tóc dài đen nhánh của mình, cô nhàm chán quấn sợi tóc quanh đầu ngón tay, nhìn có vẻ mất kiên nhẫn cực kỳ.

“Được rồi.”

Kỳ Tầm cũng không thể nói rõ sự khác thường trong lòng mình từ đâu mà có, anh ta cười nhẹ: “Không cần thì không cần.”

Không biết vì sao, bị cô từ chối trắng trợn làm anh ta rất tiếc nuối.

Kỳ Tầm về đến nhà, nhận được video Khương Cẩm Nguyệt gửi cho mình, anh ta click mở video.

Khương Cẩm Nguyệt đứng ở đầu đường New York, xung quanh là cảnh tượng xa lạ. Mà cô ta, mặc bộ sườn xám màu trắng thêu thùa, nhẹ nhàng dạo quanh một vòng, sau đó nhìn anh ta cười.

Mỗi khi Kỳ Tầm nhìn Khương Cẩm Nguyệt mặc sườn xám thì trong lòng luôn mang theo rung động, nhưng hiện tại anh ta lại có phần mất tập trung.

Khương Cẩm Nguyệt nhắn một tin trên Wechat: [Sườn xám hôm nay em mới mua, anh cảm thấy sao?]

Cô ta biết sở thích của Kỳ Tầm nên thường xuyên gửi cho Kỳ Tầm ảnh mình mặc sườn xám.

Kỳ Tầm nhanh chóng trả lời: [Đẹp.]

Khương Cẩm Nguyệt cảm thấy câu trả lời của Kỳ Tầm quá ngắn, trước kia anh ta sẽ nhắn mấy câu khen ngợi mình. Cô ta lại gửi một video tới.

[Vậy cái này thế nào?]

Lần này là gửi video mặc sườn xám màu hồng hạnh nhạt.

Kỳ Tầm rũ mắt nhìn, suy nghĩ tiếp tục bay xa, trong đầu tự dưng hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nọ.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh ta lại gõ một câu.

[Anh cảm thấy không đẹp bằng sườn xám màu ngó sen kia…]

Vừa mới đánh xong câu này, Kỳ Tầm liền ngẩn người. Trong chớp mắt đó, anh ta cảm thấy mình thật hoang đường quá.


Anh ta dùng mu bàn tay đỡ trán, có chút ảo não.

Mình nghĩ gì vậy, người mặc sườn xám màu ngó sen là Khương Tự, không phải Khương Cẩm Nguyệt!

Nhất định do mình quá mệt mỏi nên mới có ảo giác như vậy.

Khương Cẩm Nguyệt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.

Cô ta thấy khung thoại của Kỳ Tầm biểu hiện đang gõ chữ, qua vài giây lại biến mất, cuối cùng chỉ hiện lên mấy từ ngắn gọn.

[Cũng đẹp.]

Khương Cẩm Nguyệt mím môi, trước kia cô ta nhắn câu nào là Kỳ Tầm sẽ lập tức trả lời câu đó, không để cô ta chờ nhiều thêm một giây.

Ban đầu, khi cô ta tiếp cận Kỳ Tầm đã biết Kỳ Tầm có cái nhìn khác với mỹ nhân mặc sườn xám.

Vì thế, cô cố ý hỏi thăm bộ sườn xám mà mẹ của Kỳ Tầm thường xuyên mặc nhất để đặt làm một bộ giống như đúc.

Cô mặc bộ sườn xám đó cùng Kỳ Tầm “vô tình” gặp nhau.

Bắt đầu từ ngày đó, Khương Cẩm Nguyệt cảm nhận rõ ràng thái độ của Kỳ Tầm với mình đã khác.

Người phong lưu như Kỳ Tầm cũng bị chiêu lúc xa lúc gần của Khương Cẩm Nguyệt tác động tới cảm xúc, cô ta rất thích cảm giác đấy.

Khương Cẩm Nguyệt không nghĩ nhiều, cô ta cực kỳ tri kỷ nhắn một tin: [Kỳ Tầm, có phải anh làm việc mệt mỏi quá không? Phải chú ý thân thể nhé.]

Còn gửi kèm một nhãn dán đáng thương.

Kỳ Tầm lấy lại tinh thần, khôi phục trạng thái, trả lời.

[Em ở nước ngoài cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân, đừng quá vất vả.]

***

Khương Tự về đến nhà, thư thả ngâm mình trong bồn tắm, sung sướng đến nỗi đôi mắt mèo híp lại. Tắm bồn xong, cô nằm trên giường, lướt xem điện thoại.

Hiện tại những chuyện lưu hành Khương Tự đều đã hiểu, có đôi khi cô cũng sẽ vào Weibo xem.

Có một hotsearch khiến cô chú ý.

#Dư Du Du giành được quyền phát ngôn cho ghim cài áo ngọc lục bảo của Châu báu Gaia#

Khương Tự nhướng mày, quản gia Trịnh từng nói với cô Lâm Nãi Văn là trùm châu báu, thì ra ở trại nuôi ngựa Dư Du Du lấy lòng Lâm Nãi Văn là vì điều này.

Nhưng mà… cô nhớ chủ tịch Lâm không hòa nhã với Dư Du Du lắm, Dư Du Du thật sự là người phát ngôn sao?

Sau khi Dư Du Du trở về thì cũng quên luôn việc cô ta lên lịch đăng bài thông báo, thổi phồng mình trở thành người phát ngôn.

Kết quả, bên cô ta chưa kịp nói với bên marketing rằng chuyện thất bại rồi thì bài thông báo chuẩn bị trước đã lên sóng, các fans của cô ta còn khoa trương khen ngợi cô ta.

[Quả nhiên là Du Du lợi hại, ngay cả Châu báu Gaia cũng chọn Du Du, tương lai thật đáng mong đợi!]

[Việc này đủ kiêu ngạo 1 năm rồi, ngay cả tiểu hoa cũng chưa có đãi ngộ này đâu.]

[Ai nói Du Du không nổi tiếng được? Vả mặt tới quá nhanh, bọn anti-fans mau ra xem.]

Đang lúc các fans mừng như điên thì Official Weibo của Châu báu Gaia đăng một bài thông báo.

“Về việc trên mạng lan truyền Dư Du Du là người phát ngôn của Châu báu Gaia chỉ là lời đồn, nếu có người tiếp tục tung tin đồn thì chúng tôi sẽ gửi thư mời luật sư.”

Bình luận lập tức quay ngược 360 độ, người mắng Dư Du Du tăng gấp bội, cười nhạo Dư Du Du bị Official Weibo vả mặt.

[Dư Du Du làm người đi, hừ, tôi còn thấy mất mặt thay cô ta đây.]

[Cười chết tôi, Dư Du Du muốn hot đến điên rồi, quả nhiên là mơ mộng hão huyền.]

[Nhanh chóng giảm cảm tình với Dư Du Du, quái ăn vạ từ đâu ra vậy, Châu báu Gaia là nhãn hiệu cô ta với tới được sao!]

Người đại diện của Dư Du Du còn mua hotsearch cho chuyện này nên tin tức không ngừng bay lên trong bảng xếp hạng hotsearch, người thảo luận cũng ngày càng nhiều.

Cô ta không muốn tiếp tục bị người ta bàn tán nữa, ekip liều mạng đè hotsearch xuống.


Bọn họ tốn nhiều công sức, cuối cùng chẳng những không vớt được danh hiệu người phát ngôn mà còn đập vào đó không ít tiền.

Dư Du Du chỉ có thể tạm thời yên lặng, ngay cả cửa cũng chẳng dám bước ra.

Khương Tự nhìn bình luận trên mạng, cảm thấy Dư Du Du thật là ngu ngốc, làm như vậy mà vẫn làm được.

Cô click mở hệ thống, chuẩn bị tra giá trị số mệnh.

Khi cô nhìn thấy giá trị số mệnh mới nhất được cung cấp thì có chút ngơ ngẩn.

Kỳ Tầm thế mà lại góp tới 150 ngàn.

Xem ra chuyện cô từ chối nhà họ Kỳ chế tác trang phục cưỡi ngựa cho cô, quả nhiên khiến Kỳ Tầm càng thêm ghét cô.

Ngày hôm sau, quản gia Trịnh nói với Khương Tự, gần trường Trung học Văn Lễ có một tiệm cà phê với chủ đề dân quốc mới mở, Khương Tự lập tức có hứng thú.

Đã lâu lắm rồi cô không ăn điểm tâm dân quốc, tuy rằng tay nghề của đầu bếp Michelin không tồi nhưng dù sao vẫn không có hương vị dân quốc.

Xe chạy thẳng tới hướng trường Trung học Văn Lễ, Khương Tự ngả người vào ghế sau của xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hôm nay Khương Vân Hạo trốn học, lúc Khương Cẩm Nguyệt ở nhà thì cậu sẽ nghe lời mà đi học, hiện tại Khương Cẩm Nguyệt xuất ngoại, cậu càng không có tâm tư đi học.

Hơn nữa, mấy ngày nay tâm trạng của cậu cứ bực bội mãi, chỉ cần nghĩ tới thái độ hôm đó ở trường của Khương Tự thì lòng cậu càng khó chịu.

Khương Vân Hạo không muốn về nhà nên đi lang thang không có mục tiêu ở trên đường.

Lúc này, một chiếc Bentley màu đen đi lướt qua người cậu, cậu ngước mắt, thoáng nhìn thấy một sườn mặt trắng nõn thon gọn.

Khương Vân Hạo trừng to hai mắt, sườn mặt ở mép cửa sổ xe kia cực kỳ quen thuộc.

Cậu tuyệt đối sẽ không nhận sai, người nọ là Khương Tự!

Ma xui quỷ khiến, Khương Vân Hạo đuổi theo đuôi xe chạy vài bước.

Khi xe chạy càng lúc càng cách xa thì Khương Vân Hạo mới lấy lại tinh thần, mày ngu à, sao mày có thể đuổi kịp xe hơi!

Khương Vân Hạo lập tức cản một chiếc taxi ở ven đường, chân dài bước một bước lên xe, cậu nôn nóng nói.

“Tài xế, đuổi kịp chiếc xe Bentley phía trước.”

“Phiền chú chạy nhanh chút.” Cậu hít sâu một hơi: “Tôi có thể thêm tiền.”

Xe taxi bám sát Bentley màu đen, Khương Vân Hạo nhìn chằm chằm phía trước, tay bất giác nắm thành quyền. Khương Tự muốn đi đâu?

Một lát sau, Khương Vân Hạo càng nhìn càng cảm thấy con đường này quen mắt, cậu phản ứng lại.

Đây không phải hướng đi tới Trung học Văn Lễ sao?

Khương Tự đi tới đó làm gì? Chẳng lẽ là đi thăm Lục Tinh Trầm?

“Oanh” một tiếng, đầu óc Khương Vân Hạo trở nên trống rỗng.

Từ khi nào mà quan hệ giữa Khương Tự và Lục Tinh Trầm trở nên tốt thế? Chị ta còn đặc biệt đến trường thăm cậu ấy.

Khương Tự có rõ rốt cuộc ai mới là em trai ruột của chị ta không!

Trong lòng Khương Vân Hạo nổi ý nghĩ nóng nảy, cậu cố gắng ổn định cảm xúc.

Xe vừa dừng lại, cậu lấy ra một tờ 100 tệ cho tài xế, nhanh chóng để lại một câu: “Không cần trả lại.”

Khương Vân Hạo bước nhanh theo, cậu cực kỳ khó chịu nhìn đằng trước, cho rằng Khương Tự đã đi vào trường học, sau đó, cậu nhìn thấy…

Khương Tự đứng cạnh quán cà phê mới mở, xung quanh là một đám vệ sĩ.

Còn chị ta đang đứng khoanh tay, ngửa đầu đánh giá tên quán.

Tâm trí của Khương Vân Hạo buông lỏng, thì ra không phải chị ta đi thăm Lục Tinh Trầm. Cậu suy nghĩ, tiến lên vài bước.

“Khương…” Khương Vân Hạo vừa mở miệng đã khựng lại, mình vẫn không thể gọi ra hai chữ chị gái được, mình chỉ gọi Khương Cẩm Nguyệt là chị thôi.


Cậu lạnh nhạt mở miệng: “Sao mấy ngày nay cô không về nhà lần nào?”

Giọng nói của Khương Vân Hạo lọt vào trong không khí, đám vệ sĩ cạn lời, nói: “Thưa cô chủ, lại có một tên ăn vạ tới!”

Bọn họ đã nhìn quen rồi, mấy ngày nay, chỉ cần cô chủ ra cửa, dù có bọn họ đi theo thì luôn có mấy tên có mắt không tròng tới gần.

Đám vệ sĩ nói nhỏ.

“Lại một tên há miệng chờ sung xông tới, chắc chắn lát nữa nó sẽ tự xưng là em trai cho xem.”

“Ăn vạ cái gì!” Khương Vân Hạo nổi giận: “Tao thật sự là em trai của chị ấy!”

Đám vệ sĩ giao lưu ánh mắt với nhau, xem đi, cô chủ thì như sắt thép, em trai thì như nước chảy.

Ngay sau đó, một trong số đám vệ sĩ không nhìn nổi nữa.

Anh ta căm phẫn mở miệng: “Em trai cái gì, tao thấy là mày không muốn tự phấn đấu, muốn ăn vạ thì đi tìm chị gái khác đi.”

“Nếu mày thật sự là em trai của cô chủ thì sao chưa thấy mày đến tìm cô chủ lần nào?”

“Ngày lễ ngày Tết sao mày không mua quà tặng cô chủ?”

Khương Vân Hạo há miệng thở dốc, muốn phản bác nhưng không cãi lại nổi một chữ.

Hình như cậu thật sự đã bỏ qua Khương Tự.

Từ lúc Khương Tự được tìm về nhà, bọn họ chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho Khương Tự, ngay đến bánh sinh nhật cũng là ké của Khương Cẩm Nguyệt.

Bố mẹ từng nói, Khương Cẩm Nguyệt thay đổi người nhà chỉ trong một đêm, bọn họ thua thiệt Khương Cẩm Nguyệt nhưng lại chẳng có ai suy nghĩ cho Khương Tự, chị ấy cũng mất đi quá nhiều.

Loại thiên vị tự cho là đúng ấy, có đôi khi còn càng làm người ta đau lòng hơn là lạnh nhạt.

Khương Tự thường xuyên gây gổ với bọn họ, chất vấn bọn họ, rốt cuộc có coi cô là người nhà hay không?

Rõ ràng Khương Vân Hạo cũng từng thấy Khương Tự bật khóc nức nở trong đêm khuya.

Ngay cả khóc cũng giấu bọn họ, nhưng cậu lại như chỉ nhìn thấy dáng vẻ âm trầm của chị ấy.

Đến người ngoài còn không cảm thấy cậu coi Khương Tự là chị gái thì sao Khương Tự sẽ cho rằng mình coi chị ấy là người nhà?

Những thứ luôn bị cậu cố tình xem nhẹ, hiện tại nhớ lại một lần nữa, lòng cậu ngày càng nôn nóng.

Khương Vân Hạo lén liếc nhìn Khương Tự một cái, chị ấy lại chẳng thèm cho cậu một ánh nhìn.

Khương Vân Hạo không thể nói rõ vì sao lúc này mình lại hơi mất mát, cậu nghiến răng nghiến lợi trút lửa giận lên người vệ sĩ.

“Tao với Khương…”

Nhắc tới Khương Tự, cậu tự dưng mềm giọng: “Tao với Khương Tự nói chuyện, liên quan gì tới chúng mày!”

Vệ sĩ ấm ức vài giây: “Cô chủ, thứ hàng giả này không tôn trọng cô.”

Khương Tự nghe xong, càng ngứa mắt Khương Vân Hạo.

Tính tình của cô không tốt thật, nhưng có một đặc điểm, mắng cô không được, mắng vệ sĩ của cô cũng không được, bởi vì đó là người của cô.

Hiện tại Khương Tự không vui nên bắt đầu nhìn cái gì cũng không vừa mắt. Cô nhẹ nhàng nâng mắt cá chân trắng như tuyết lên, liếc mắt, bĩu môi.

Hôm nay cô đi một đôi giày cao gót màu hồng cánh sen, đôi giày này rất cao cấp, bên trong giày rất mềm mại.

Nhưng cô đứng ở đây một lát rồi nên cảm thấy gót chân bị ma sát hơi đỏ.

Giày cao gót cao cấp tới đâu thì cũng không chịu nổi làn da của cô quá non mịn.

Khương Tự mặc kệ, dù sao hiện tại cô còn ngứa mắt cả cái giày cao gót, đều do tên Khương Vân Hạo không biết nhảy ra từ đâu này!

Cô ngẩng đầu, chán ghét trừng mắt, liếc Khương Vân Hạo một cái.

Giọng nói của Khương Tự vừa yêu kiều vừa giòn tan, ngữ điệu lại rất lạnh nhạt: “Cậu mà cũng được xem là em trai ruột?”

Khương Vân Hạo hoảng hốt.

Khương Tự khinh thường nói: “Cậu chỉ là không muốn tới nhà họ Lục thăm tôi? Hay là do suốt ngày vây quanh Khương Cẩm Nguyệt?”

“Hoặc là…” Giọng điệu của Khương Tự mang vẻ châm chọc: “Ngay cả sinh nhật của tôi vào ngày nào cậu cũng không nhớ rõ, một món quà cũng chưa từng tặng?”

“Chị gái tốt của cậu đang ở nước ngoài kìa.” Khương Tự ‘xùy’ một tiếng: “Cậu tới chỗ này tìm cảm giác tồn tại làm gì?”

Cô xoay người rời đi, nghiêng đầu nhìn đám vệ sĩ.

“Nếu nó dám theo…” Khương Tự nhẹ nhàng bỏ lại một câu: “Thì sau này các người gặp một lần, đánh một lần.”

Bị Khương Tự dồn dập mắng một trận, rõ ràng Khương Vân Hạo nên tức giận, nhưng trong lòng cậu lại chỉ có khủng hoảng khó hiểu.


Cậu có một loại cảm giác, hình như Khương Tự ngày càng cách bọn họ xa hơn.

Khương Vân Hạo mờ mịt rời đi, cậu kiềm chế cảm xúc, cố gắng nhớ lại từng lời nói vừa rồi của Khương Tự.

Một câu trong số đó bỗng hiện trên trong đầu cậu.

“Ngay cả sinh nhật của tôi vào ngày nào cậu cũng không nhớ rõ, một món quà cũng chưa từng tặng.”

Tâm trí Khương Vân Hạo thả lỏng, chẳng lẽ Khương Tự muốn mình mua quà sinh nhật cho chị ấy?

Đúng rồi, hình như sinh nhật của Khương Tự là vào tháng sau, mình chỉ cần chọn cho chị ấy một món quà vừa lòng thì thái độ của chị ấy sẽ thay đổi thôi.

Nghĩ tới đây, Khương Vân Hạo càng thả lỏng tâm trạng, cậu suy xét nên đi đâu mua quà thì tốt hơn. Đúng lúc này, Khương Cẩm Nguyệt gọi điện thoại tới.

Ở đầu bên kia điện thoại, Khương Cẩm Nguyệt nghe thấy tiếng còi xe hơi, cô ta thân thiết hỏi một câu: “Vân Hạo, em lại trốn học à?”

Khương Vân Hạo thất thần “ừ” một tiếng.

Rõ ràng là giọng điệu trách cứ nhưng giọng nói của Khương Cẩm Nguyệt lại ngọt ngào.

“Không phải chị đã nói với em là đừng thường xuyên trốn học rồi sao?”

Khương Vân Hạo đang nghĩ chuyện quà sinh nhật nên cậu ngắt lời Khương Cẩm Nguyệt luôn: “Chị quản em có trốn học hay không à?”

Khương Cẩm Nguyệt khiếp sợ.

“Em lại không hỏi chuyện chị ở New York…” Khương Vân Hạo bỗng thấy thật phiền phức: “Chị quản nhiều như thế làm gì!”

Khương Vân Hạo cúp máy.

Khương Cẩm Nguyệt khó tin, vậy mà vừa rồi Khương Vân Hạo dám quát mình! Rõ ràng nó để ý tới cảm nhận của mình nhất mà, tại sao lại như vậy?

Chuyện Khương Vân Hạo nổi giận với Khương Cẩm Nguyệt, Khương Tự không biết. Sau khi cô nhấm nháp xong điểm tâm ở tiệm cà phê dân quốc thì về nhà.

Khương Tự đang tự hỏi một việc.

Trước đó cô đầu tư trang viên rượu, không ngờ thời tiết thay đổi ngoài ý muốn, nho phát triển ngày càng tốt hơn, trang viên rượu rất có khả năng sẽ không lỗ tiền mà còn kiếm một khoản kếch xù.

Cô cắn chặt răng, lần này cô sẽ không đầu tư vào sản nghiệp có lợi nhuận nữa.

Khương Tự chống cằm, nghĩ thầm, không đầu tư vào loại có nhiều nhân tố có thể thay đổi.

Nếu không, mình đầu tư vào bộ phim truyền hình vừa xem đã thấy máu chó?

Tìm đạo diễn kém cỏi nhất, dùng kịch bản và diễn viên nát nhất kém nhất, quay ra bộ phim truyền hình khó xem nhất, tuyệt đối sẽ thua lỗ tiền.

Khương Tự gọi quản gia Trịnh tới: “Ông biết đạo diễn kém nhất giới giải trí là ai không?”

Quản gia Trịnh toàn năng chỉ suy nghĩ vài giây đã trả lời: “Chắc là đạo diễn Vệ Độ.”

Chỉ với một bộ phim truyền hình, người này từng kéo sụp một công ty giải trí, hiện tại còn đang bị người trong nghề điên cuồng phỉ nhổ.

“Vậy diễn viên kém nhất thì sao?” Khương Tự lại hỏi.

Quản gia Trịnh ngẫm nghĩ, thử thăm dò hỏi: “Ý cô là người giành được giải Nam diễn viên chính kém cỏi nhất của giải Mâm Xôi Vàng sao?”

Khương Tự khó hiểu: “Giải Mâm Xôi Vàng là gì?”

Quản gia Trịnh phổ cập khoa học cho Khương Tự về hàm nghĩa tượng trưng của giải Mâm Xôi Vàng.

Khương Tự thuận miệng hỏi một câu: “Có nam diễn viên nào đạt được giải thưởng này?”

Quản gia Trịnh hớn hở nói: “Tôi nhớ diễn viên đoạt giải gần đây nhất là Hàng Dĩ Thanh.”

Khương Tự:?

Sao ông kích động thế?

“Hàng Dĩ Thanh là bạn tốt của cậu Ba nhà mình!” Quản gia Trịnh nói đầy nhịp điệu: “Năm trước cậu Ba giúp cậu ấy tuyên truyền 1 tháng, kết quả lại cầm giải Mâm Xôi Vàng, làm cậu Ba tức lâu lắm.”

Mắt Khương Tự sáng ngời.

Hai nhân vật số mệnh một bước đúng chỗ, mỗi người mấy trăm triệu, không chỉ có thể chọc tức Lục Lẫm mà còn thuận tiện chọc tức cả Lục Tư Việt.

Khương Tự nghiêm túc nói: “Quản gia Trịnh, giúp tôi đăng ký một công ty điện ảnh, tôi muốn tiêu mấy trăm triệu tệ đầu tư phim ảnh, nam chính thì quyết định là Hàng Dĩ Thanh.”

Quản gia Trịnh ngơ ngẩn, sau đó nháy mắt, ông hiểu dụng ý của cô chủ.

Này đâu phải vì đầu tư phim ảnh? Cô chủ là muốn làm thân với cậu Ba!

Quản gia Trịnh không khỏi lệ nóng rưng rưng.

Mâm Xôi Vàng thì sao? Hàng Dĩ Thanh diễn kém thì thế nào? Hạng mục mấy trăm triệu lỗ thì lỗ đi! Gia đình hòa thuận mới quan trọng hơn hết thảy.