Editor: DiiHy

—-------------o0o—----------

Khu rừng rậm âm u, vầng trăng cô độc treo trên bầu trời đen.

Gió lạnh thổi qua làm lá cây xào xạc.

Không gian yên tĩnh đột nhiên bị những tiếng bước chân hỗn loạn phá vỡ.

Phó Ti Cẩn không biết mình đang chạy đi đâu, lại càng không nhìn rõ con đường phía trước, hắn mất rất nhiều máu, hắn có thể cảm nhận được máu đang chảy ra theo mỗi bước chân của mình.

Phải chăng máu tươi đã rải khắp con đường hắn đi?

May là trời tối, bọn bắt cóc không thể nhìn thấy vết máu trên mặt đất.

"A Cẩn." Giọng Tinh Tinh nghẹn ngào vang lên từ trong ngực Phó Ti Cẩn, hắn xoa đầu cô trấn an, nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, Tinh Tinh cố gắng chịu đựng một lát nữa, chúng ta sẽ bình an thôi. . ."

Rầm. Không biết Phó Ti Cẩn vấp phải cái gì khiến cơ thể mất thăng bằng, ôm theo Tinh Tinh trong lòng ngã xuống đất.

Nơi này là một sườn dốc nhỏ, hai người cùng nhau lăn xuống một đoạn đường dài, cuối cùng khi lưng Phó Ti Cẩn đụng phải một gốc cây mới dừng lại.

Phó Ti Cẩn nhận thấy mình không thể đứng dậy được nữa.

Hắn đã. . . đã kiệt sức rồi.

Nhưng, nhưng còn Tinh Tinh thì phải làm sao bây giờ?

Tinh Tinh vẫn chưa thực sự an toàn.

Hai tay Phó Ti Cẩn lần mò cởi trói cho Tinh Tinh, sau đó nhặt một hòn đó sắc nhọn nhét vào tay Tinh Tinh.

"Chạy. . ." Giống như tiếng dã thú gầm rú: "Chạy đi đâu cũng được, chạy nhanh lên rồi tìm một chỗ trốn thật kỹ, chờ bố và mọi người đến cứu."

"Mẹ không đi. . ." Nước mắt nước mũi Tinh Tinh giàn giụa.

Cô biết nếu bỏ Phó Ti Cẩn lại đây một mình, hắn sẽ bị mấy người kia bắt được, bọn người kia sẽ giết hắn mất!

"Mau chạy đi!" Phó Ti cẩn không còn sức, cũng không có thời gian để khuyên bảo Tinh Tinh, hắn chỉ có thể bày ra tư thế xấu xa nhất của mình.

"Mẹ là người hại tôi khổ sở như thế này, bây giờ mẹ còn muốn tiếp tục liên lụy đến tôi khi nào nữa? Mau cút đi. Tôi nghỉ ngơi ở đây một lát lấy sức rồi sẽ chạy. Một mình tôi chạy trốn còn dễ dàng hơn phải dẫn theo mẹ. Nhanh cút khỏi đây cho tôi!"

Phó Ti Cẩn gào lên làm Tinh Tinh vô thức lùi lại hai bước.

Sau khi phản ứng lại, cô vươn tay muốn chạm vào Phó Ti Cẩn, nhưng bị hắn thô bạo đẩy ra.

"Cút!"


Cú đẩy này vô tình đập trúng vết thương trên cổ tay Tinh Tinh. Vết thương này là do vừa nãy cô cố gắng vùng vẫy để cứu Phó Ti Cẩn.

Tinh Tinh đau đớn nhíu mày, cô hơi do dự rồi quay người bỏ chạy.

Phó Ti Cẩn mỉm cười nhẹ nhõm nhìn thân ảnh nhỏ bé biến mất khỏi tầm mắt, và từ từ nằm xuống đất.

Được rồi, chấm dứt tại đây đi.

"Oa a a a . . ."

Cuối cùng, Tinh Tinh cũng không chịu được nữa, vừa chạy vừa khóc.

"Chim nhỏ!" Tinh Tinh suy sụp hét lên: "Ra đây, làm ơn ra đây đi, chim nhỏ! Bạn mau ra đây!"

Giọng trẻ con lanh lảnh vang vọng cả khu rừng, kinh động đến mấy con chim làm tổ ở gần đó nháo nhác bay đi.

Tinh Tinh lảo đảo ngã xuống đất, cô không đứng dậy nổi, ngồi dưới đất khóc to: "Bạn làm ơn ra đây đi!"

"Chiếp chiếp chiếp. . ." Tiếng chim hót lảnh lót vang lên, Tinh Tinh bỗng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn con chim trước mặt.

"Mau lên!" Cô lao tới giữ chặt con chim, liên tục cầu xin: "Mau cứu nó , cứu con tôi đi, cầu xin bạn, xin bạn đấy. . ."

Con chim nghiêng đầu, há miệng phát ra tiếng người: "Bạn đã chắc chắn chưa? Thực ra không thể thay đổi nguyện vọng giữa chừng."

"Tôi cầu xin bạn, cầu xin bạn, cứ để Tinh Tinh chết đi, xin bạn hãy cứu lấy A Cẩn!"

Tinh Tinh liên tục dập đầu với con chim, sức lực rất mạnh đến nỗi trán cô cũng chảy máu.

"Dừng lại." Một lực nhẹ nhàng đỡ lấy Tinh Tinh, ngăn cô tự hành hạ mình.

"Vì bạn đã cứu tôi nên tôi sẽ phá lệ giúp bạn lần này. Nhưng việc thay đổi điều ước sẽ phải trả giá rất lớn. Nếu bạn cứu Phó Ti Cẩn thì điều ước hiện tại của bạn sẽ mất hiệu lực và tất cả những đau khổ trong quá khứ sẽ lặp lại, bạn không thể quên chúng. Bạn có nguyện ý không?"

"Tôi nguyện ý, tôi nguyện ý, bất cứ giá nào nào cũng nguyện ý." Tinh Tinh không thể chờ được nữa.

"Vậy thì tốt." Con chim bay lên, lượn ba vòng trên đầu Tinh Tinh và đột nhiên đâm vào mi tâm cô.

Những chấn động vô hình dâng lên, và một cảnh tượng kỳ diệu đã xảy ra.

Tinh Tinh như bị ném vào lò lửa, một làn sóng nhiệt khủng khiếp xuất hiện trên người cô như muốn thiếu đốt cô.

"A a a. . ."

***

"Đại ca, ở đây."

Hổ Tử nhìn thấy vết máu trên mặt đất, và nhanh chóng kéo lấy Hàn Đại Dư đang định đi về một hướng khác.


"Đuổi theo!" Hàn Đại Vũ không nói nhảm, lập tức cùng Hổ Tử lần theo vết máu tìm kiếm.

Hai người cách chỗ của Phó Ti Cẩn không xa, đèn pin chiếu rọi khắp nơi nên nhanh chóng phát hiện ra Phó Ti Cẩn người đầy máu nằm trên đất.

Hắn chưa vất tỉnh, nhưng hơi thở rất yếu.

Phó Ti Cẩn buông xuôi tất cả, dù sao hắn cũng không thể chờ đến khi cứu viện tới, hay nói cách khác, nếu bây giờ cứu hộ lập tức đến đây cũng không thể cứu được hắn.

Kết cục của hắn đã định trước là sẽ chết.

"Ồ, xem tao tìm thấy thứ gì này? Một con chuột chạy trốn."

Hàn Đại Dư và Hổ Tử đi tới gần Phó Ti Cẩn, tất nhiên bọn hắn nhìn thấy tình trạng hiện giờ của Phó Ti Cẩn, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc báo thù của bọn hắn.

"Thật tội nghiệp. Mày sắp chết rồi con ạ."

Hàn Đại Dư giơ dao lên giả vờ thở dài: "Nhìn mày đáng thương thế này, hay để tao rủ lòng tốt tiễn mày một đoạn đường nhé, chờ chết là một quá trình thống khổ biết chừng nào."

Lưỡi dao sắc bén lao xuống.

Lần này, nó thực sự đâm vào da thịt.

Nhưng. . .

Người bị đâm không phải là Phó Ti Cẩn.

Mặt Phó Ti Cẩn cứng ngắc, chậm rãi mở to đôi mắt.

Mặc dù xung quanh tối đen, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ hơi ấm của máu tươi phả vào mặt mình.

Một thân ảnh cao gầy mảnh khảnh vô lực ngã xuống, nằm đè trên người hắn.

Bàn tay trắng nõn run run vuốt ve khuôn mặt hắn, giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mi mắt hắn.

Phó Ti Cẩn vô thức nhắm mắt lại, và khi hắn mở mắt ra lần nữa vẫn không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.

Mẹ hắn, người mẹ trưởng thành, đã. . . đã đỡ thay hắnhắn một dao.

"Mẹ—!" Tiếng hét thấu tận tim gan vang vọng cả khu rừng.

"Không sao. . ." Tinh Tinh mở miệng, máu tươi chảy dọc theo khóe môi, nhưng vẫn cố hết sức cười trấn an.

Từ khi trưởng thành, cô đã dần quên đi cách mỉm cười, vì thế nụ cười của cô hơi cứng nhắc.


"Không sao đâu." Cô cố hết sức trấn an con: "Con sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, vậy nên. . ."

Mẹ có chết cũng không sao.

"Hừ, tự nhiên chạy đến tìm chết!"

Nhát dao vừa rồi không đâm vào chỗ hiểm, vì vậy Hàn Đại Dư thô bạo rút con dao trên dưng Tinh Tinh ra, chuẩn bị đâm thêm một nhát nữa.

Tia sáng lạnh lẽo lóe lên từ mũi dao, đồng thời một tiếng nổ súng vang lên.

"Đứng im, cảnh sát đây!"

Cứu viện đã đến!

Nhìn thấy cảnh sát, Hàn Đại Dư và Hổ Tử quay đầu bỏ chạy, cảnh sát lập tức đuổi theo.

Phó Hành đi bên cạnh cảnh sát, nhìn thấy vợ và con trai đều gục xuống, đồng tử anh co rút, lập tức chạy đến.

"Tinh Tinh! A Cẩn! Gọi xe cứu thương! Mau gọi xe cứu thương! . . ."

Cảnh sát đã lường trước được tình huống này nên đã bố trí cho mỗi đội tìm kiếm một bác sĩ trẻ có năng lực.

Bác sĩ rất nhanh được gọi đến, hắn chỉ đạo Phó Hành và mọi người tách hai nạn nhân ra trước, sau đó kiểm tra vết thương của từng người.

"Hai người này bị thương nặng mất máu rất nhiều, lập tức đưa lên cáng, phải đưa đến bệnh viện truyền máu!"

Bác sĩ muốn cầm máu cho hai người trước, dưới sự sơ cứu chuyên nghiệp của hắn, vết thương trên lưng Tinh Tinh đã nhanh chóng cầm máu, nhưng trên người Phó Ti Cẩn thì. . .

"Quái lạ, tại sao không tìm thấy vết thương nào?"

Rõ ràng trên quần áo người thanh niên này có rất nhiều vết máu ở phần bụng, nhưng lại không tìm thấy bất kỳ vết thương nào.

Bác sĩ cảm thấy rất kỳ lạ, hắn kiểm tra lại hai lần. Cho đến khi Phó Hành lo lắng cho rằng con trai đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm, không nhịn được hỏi thăm thì bác sĩ mới bảo khiêng cáng của Phó Ti Cẩn đi trong sự nghi ngờ.

Có thể là do máu của bệnh nhân nữ kia dính lên người cậu thanh niên này.

Cuối cùng bác sĩ chỉ có thể lấy lí do này để tự an ủi mình.

Nhà máy bỏ hoang nơi Tinh Tinh bị bắt cóc nằm ở vùng ngoại ô, xung quanh đây cây cối rậm rạp, nhưng giao thông cũng coi như dễ dàng.

Chưa đến năm phút để đi bộ ra khỏi rừng cây là có thể thấy một lượng lớn xe cảnh sát và xe cấp cứu tập trung ở một chỗ.

Sau khi nhận được thông báo, Cố lan và những người còn lại đã lo lắng chờ ở đó.

Bọn họ sử dụng vệ tinh giám sát để xác định đại khái nơi Tinh Tinh và những người khác bị đưa đến, sau đó chia nhau ra tìm kiếm từng ngóc ngách, người nào tìm được trước sẽ lập tức thông báo cho những người còn lại.

Phó Hành may mắn hơn đã tìm thấy bọn Tinh Tinh trước.

Nhưng anh bị tình trạng thương tích đầy mình của vợ con làm cho hoảng loạn, không còn tâm trí thông báo cho người khác.

May là cảnh sát đã gửi tin thông báo cho những đồng nghiệp của họ đang đi tìm theo các hướng khác ngừng quá trình tìm kiếm.

Nên Cố lan và mọi người cũng biết tin.

Tinh Tinh và Phó Ti Cẩn bị thương tránh xóc nảy nên nhóm người Phó Hành không đi quá nhanh.


Vì thế khi đến nơi, nhóm Cố Lan đã đợi ở đó và khu nha xưởng đã bị cảnh sát phong tỏa.

"Bọn họ kia rồi!" Phó Ti Thận trẻ tuổi thị lực tốt, hắn nhìn thấy nhóm người Phó hành từ đằng xa.

Hắn hét lên một câu rồi lao về phía người nhà.

Bách Kỳ Ngọc và Cố Lan cũng lập tức theo sau.

Khi ba người đàn ông đến gần nhìn thấy Tinh Tinh và Phó Ti Cẩn máu me bê bết, khóe mắt lập tức đỏ lên.

"Sao. . . sao lại chảy nhiều máu thế này!"

Hai tay Phó Ti Thận run lên, hắn được gia đình bao bọc rất cẩn thận, đây là lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng kinh khủng thế này.

Đặc biệt là hai người đang nằm trên băng ca, lại là người thân huyết mạch tương liên của hắn.

"Mọi người đừng cản đường, người bệnh phải nhanh chóng đến bệnh viện chữa trị."

Bác sĩ đẩy Phó Ti Thận và những người khác ra, nhanh chóng mở đường cho cáng cứu thương chạy qua.

Giây phút này thời gian như ngừng trôi, Phó Ti Thận ngơ ngác cúi đầu nhìn người mẹ đang hôn mê bất tỉnh trên cáng, trong lòng nhất thời dâng lên một nỗi sợ hãi.

"Con sẽ không. . . trở thành một đứa trẻ không có mẹ đâu đúng không?"

"Bốp!" An Nhiên vừa chạy tới đã nghe được những lời này của Phó Ti Thận, lập tức nổi giận cho hắn một cái tát.

"Anh im ngay, lúc này mà còn nói những lời xúi quẩy như thế hả!"

Phó Ti Thận ôm mặt.

Hắn đứng trước mặt An Nhiên, bất ngờ ôm chầm lấy cô và òa khóc như một đứa trẻ lạc đường.

"An Nhiên, anh phải làm sao đây? Anh rất sợ, sợ lắm. . . Anh không muốn trở thành một đứa bé không có mẹ!"

Một người đàn ông to cao hơn một mét tám khóc lóc ôm một cô gái mảnh mai cao hơn một mét sáu, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Hình tượng này muốn bao nhiêu xấu hổ thì có bấy nhiêu.

Nhưng những người ở đây đều biết nội tình, vì thế không có ai cười, mà còn nhìn Phó Ti Thận với ánh mắt thông cảm.

Mẹ và anh trai đang trọng thương, sống chết chưa rõ, ai gặp tình huống này tâm trạng cũng đều sụp đổ.

Phó Hành và Cố Lan đi theo hai người bị thương vào xe cấp cứu, Bách Kỳ Ngọc đứng ngoài cửa không có ý định lên theo.

"Anh không đi cùng sao?" Cố Lan nghi hoặc nhìn Bách Kỳ Ngọc.

"Không đi, có mấy anh đi cùng là được rồi."

Bách Kỳ Ngọc nghiêm mặt đóng cửa xe.

Còn chưa bắt được hung thủ, sao hắn có thể bỏ đi được?

—-------------Hết Chương 100—-------------

06/07/2023