Editor: DiiHy

---------------------o0o------------------

Nửa tiếng sau, Cố Lan và Bách Kỳ Ngọc cũng đến bệnh viện.

Hai người gặp nhau ở cổng viện như thể đã hẹn trước, hay nói đúng hơn là tình cờ gặp.

Hai người nhìn nhau, sau đó đột nhiên tăng tốc lao thẳng đến phòng bệnh của Tinh Tinh.

Nếu đã không thể là người đầu tiên Tinh Tinh nhìn thấy sau khi tỉnh lại, thì cũng không thể lưu lạc đến kẻ cuối cùng chứ?

Bách Kỳ Ngọc chạy đến thang máy trước bằng tốc độ báo săn.

Cố Lan vội vàng chạy theo nhưng vẫn không kịp vào thang máy, hắn tức giận đấm vào tường, quay đầu chạy vào cầu thang bộ.

Tinh Tinh ở tầng 9, chạy bộ từ tầng một lên tầng chín là việc rất tốn thể lực.

Cố Lan bị buộc phải chạy bộ lên quả thực mệt như cún, kết quả vừa ra khỏi cầu thang bộ, hắn đã thấy bóng lưng tiêu sái của Bách Kỳ Ngọc biến mất sau cánh cửa phòng bệnh của Tinh Tinh.

Cố Lan: ". . ."

Mẹ kiếp!

Cho đến khi Cố Lan lê đôi chân bủn rủn đi vào phòng bệnh của Tinh Tinh, còn chưa kịp thở phào đã bị tiếng reo hò làm cho giật mình: "Em trai!"

Không phải giọng nói non nớt ngây thơ của con nít, mà là chất giọng nhẹ nhàng quyến rũ vốn chỉ có ở phụ nữ trưởng thành được cất lên, âm điệu hoạt bát hơn, càng thể hiện sự gần gũi.

Cố Lan sững sờ tại chỗ, đầu óc mù mịt nghĩ đến trước kia Tinh Tinh gọi hắn là gì?

Cười lạnh trào phúng: "Cố Lan".

Chế giễu ác liệt: "Cố Tiểu Lan".

Không khách khí: "Này".

Hoặc là lạnh lùng bình tĩnh gọi hắn: "Chủ tịch Cố".

Cho dù là gọi kiểu gì, cũng không dùng giọng điệu thân thiết sôi nổi như bây giờ: "Em trai?"

Đây không phải. . . không phải chỉ có tiểu Tinh Tinh mới. . .

Ánh mắt tối sầm lại, Cố Lan cuối cùng cũng nhận ra điểm không đúng.


Bởi vì hiện tại Tinh Tinh đang dựa vào ngực Phó Hành, hơn nữa tư thế rất thân cận thoải mái. Cố Tinh Tinh có ý định ly hôn với Phó Hành sẽ không làm ra hành động này.

Người trước mắt này, người này. . .

"Em có muốn ăn kẹo không?"

Tinh Tinh nhận ra Cố Lan đang nhìn kẹo trong tay mình, hơi do dự nhưng vẫn đưa ra.

Kẹo ăn rất ngon, nhưng em trai vẫn quan trọng hơn.

Tinh Tinh vừa tỉnh dậy đã đòi ăn kẹo, sau khi An Nhiên hỏi ý kiến bác sĩ đã mua cho cô một cây kẹo bông.

Dì Tinh vừa tỉnh dậy nên dạ dày yếu, không thể ăn kẹo quá cứng, kẹo bông đưa vào miệng là tan, hàm lượng đường cũng không cao, rất phù hợp.

Tinh Tinh cầm kẹo ăn ngon lành, sắc mặt vốn tái nhợt cũng hồng hào hơn, khiến mọi người cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Phó Ti Thận nhìn cậu mình với ánh mắt ghen tỵ, hắn vừa nói đùa xin kẹo của Tinh Tinh nhưng mẹ nhất quyết không cho, ai ngờ cậu vừa đến mẹ đã lập tức mời.

Quá bất công!

An Nhiên cạn lời nhìn Phó Ti Thận.

Nếu bây giờ cho anh chàng này và dì Tinh cùng làm bài kiểm tra độ tuổi tinh thần, không chừng sẽ ngang nhau đấy?

Cô ấy không có ý châm chọc, cô chỉ muốn trần thuật sự thật mà thôi.

Cố Lan không buồn để ý đến tâm trạng của mấy đứa cháu, hắn đi nhanh đến chỗ chị gái, không khách khí chen vào chỗ Bách Kỳ Ngọc, chiếm lấy bàn tay còn lại của Tinh Tinh.

"Chị biết tôi là ai không?"

Tiếng gọi chị này rất tự nhiên, nếu Cố Tinh Tinh đã khoi phục trí nhớ nghe được, chắc có lẽ phản ứng của cô cũng giống như Cố Lan vừa rồi.

"Biết chứ, em trai."

Tinh Tinh chỉ vào Cố Lan trước, sau đó nhân tiện nhận diện hết những người có mặt ở trong phòng.

"Chú." Phó Hành.

"Chú Bách." Bách Kỳ Ngọc.

"A Cẩn." Phó Ti Cẩn.


"Tiểu Thận." Phó Ti Thận.

"Nhiên Nhiên." An Nhiên.

"Chị Ngư Du." Ngư Du.

Không sai, nhưng đây không phải là những xưng hô Cố Tinh Tinh trưởng thành biết.

Phó Hành, người đã biết nguyên do, nắm lấy bàn tay đang giơ lên của Tinh Tinh nhẹ nhàng bỏ vào trong chăn, tiện thể tường thuật lại những lời bác sĩ vừa nói.

"Nếu cả đời này mẹ vẫn không khôi phục ký ức thì sao?" Vẻ mặt Phó Ti Thận đầy lo lắng.

"Bố nuôi cô ấy cả đời." Phó Hành rất bình tĩnh.

Kết cục này anh đã suy nghĩ đến rất nhiều lần kể từ khi Tinh Tinh rơi vào tình huống này.

"Tôi cũng có thể nuôi chị gái tôi cả đời." Cố Lan lập tức tỏ thái độ theo.

Bách Kỳ Ngọc trầm mặc không nói gì.

Nếu Tinh Tinh vẫn còn là dáng vẻ của một đứa bé, hắn có thể nói ra những lời này mà không hề có gánh nặng, nhưng bây giờ cô đã trở về hình dáng ban đầu, đồng thời thân phận vốn có của cô cũng trở lại.

Vợ Phó Hành. . . không đến lượt người ngoài như hắn nuôi.

Hai anh em Phó gia cũng lập tức bày tỏ lòng hiếu thuận, tất cả khúc mắc giữa bọn hắn và mẹ đã được gỡ bỏ.

Đặc biệt là Phó Ti Cẩn, sau khi biết nguyên nhân thực sự của những chuyện thời thơ ấu, nút thắt duy nhất trong tim hắn đã hoàn toàn được mở.

Sau khi tỉnh lại, hắn trò chuyện với bác sĩ tâm lý qua video, ngay cả bác sĩ cũng cảm thán tốc độ khôi phục nhanh chóng của hắn, không lâu nữa hắn có thể sinh hoạt như một người bình thường.

Vị bác sĩ tâm lý từng hỏi liều thuốc tốt nào đã giúp hắn khôi phục nhanh như vậy.

Lúc đó Phó Ti Cẩn chỉ cười nhẹ: "Chính sự thiện lương và chính nghĩa của người đó đã đả động tôi."

Thật ra khúc mắc trong lòng hắn không phải bạo lực thời thơ ấu, mà là sai lầm của mẹ.

Hắn từng rất quấn mẹ. Trong lòng hắn, mẹ chính là sự tồn tại đẹp đẽ nhất trên đời, giống như thần tiên trên trời không thể dính bẩn, dù chủ là một chút nhơ bẩn cũng không thể tha thứ.

Vì vậy, khi những người đó lặp đi lặp lại bên tai hắn rằng mẹ hắn là người xấu hại hắn lưu lạc đến tình cảnh này, bọn chúng liên tục đả kích khiến hắn suy sụp, tạo thành chướng ngại tâm lý.


Nhưng bây giờ hiểu lầm đã được gỡ bỏ, Phó Ti Cẩn biết mẹ mình không phải người xấu, ngược lại, mẹ xứng đáng là một anh hùng được mọi người kính nể. Nút thắt trong lòng Phó Ti Cẩn được gỡ.

Và. . .  con dao kia.

Phó Ti Cẩn không muốn nhớ lại, nhưng không thể phủ nhận rằng chính sự việc này làm hắn nhận ra tình yêu của mẹ dành cho mình thậm chí còn vượt qua cả tính mạng của bà.

Thế là đủ rồi. Phó Ti Cẩn cười rất tươi với bác sĩ ở trong màn hình, làm cho bác sĩ cũng bị lây nhiễm mỉm cười theo.

Bệnh tâm lý vốn là như vậy, nay gốc rễ của vấn đề đã không còn thì bệnh tình sẽ tốt lên thôi.

"Vậy chúc mừng Phó tiên sinh, anh đã hoàn toàn bình phục."

Chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân là niềm hạnh phúc của tất cả bác sĩ, bác sĩ tâm lý cũng không ngoại lệ.

"Cảm ơn."

Sau khi ăn kẹo xong, Tinh Tinh lại buồn ngủ.

Vừa nãy cô đã ngủ được một lúc, nhưng nửa đường lại bị mùi kẹo bông ngọt ngào dụ hoặc đánh thức, bây giờ ăn xong lại cảm thấy buồn ngủ, giống như một con heo con.

Nhưng lần này Phó Hành không để cô ngủ nhanh như vậy: "Ăn cháo đi rồi ngủ tiếp."

Bảy ngày qua cô không ăn gì, thân thể duy trì nhờ truyền dịch dinh dưỡng. Bây giờ tỉnh lại nhất định phải ăn cái gì trước rồi mới được ngủ, nếu không sẽ đau dạ dày.

Tinh Tinh mơ màng dựa vào ngực Phó Hành, để anh đút từng thìa cháo.

Cháo hầm nhuyễn, trên cùng có một lớp dầu gạo nổi lên, nói là uống cháo thì đúng hơn.

Ăn từng miếng một, dù không nêm gia vị gì nhưng cũng đủ làm ấm cái bụng đang đói cồn cào.

Sau khi ăn xong, sắc mặt Tinh Tinh cải thiện hơn rất nhiều.

Phó Hành cẩn thận đặt cô lên giường bệnh, đắp chăn để cô nghỉ ngơi.

Những người khác ở lại một lúc rồi lần lượt rời đi, chỉ còn lại Phó Hành và Cố Lan trông chừng, ngay cả Bách Kỳ Ngọc cũng kiếm cớ đi rồi.

Dù sao ở phòng bệnh không nên có quá nhiều người.

Hai người đàn ông cao to ở bên cạnh giường bệnh của Tinh Tinh như vệ sĩ, im lặng nhìn nhau.

Mãi lúc lâu sau, Cố Lan mở lời trước: "Sau này anh với chị tôi định thế nào?"

Dừng một chút, hắn nói thêm: "Tôi nói trước, cho dù quan hệ của chúng ta không tệ, nhưng nếu chị tôi vẫn muốn ly hôn với anh, tôi sẽ không giúp anh đâu."

Tinh Tinh đã trở lại dáng vẻ ban đầu, chuyện khôi phục ký ức không phải là không thể xảy ra, vì vậy suy nghĩ của Cố Lan khá lạc quan.

Bây giờ bọn họ nên nghĩ xem sẽ đối mặt với Cố Tinh Tinh khôi phục trí nhớ như thế nào?

Dù sao Cố Lan cũng hạ quyết tâm, đến lúc đó hắn mặt dày mày dạn bám lấy chị gái là được.


Bây giờ hắn đã biết chị gái mình là người có trái tim mềm như đậu hũ. Không phải có câu Liệt nữ sợ triền lang sao? Chỉ cần hắn liên tục bám lấy thì chắc chắn chị ấy sẽ không thể ngó lơ hắn.

"Chuyện của tôi và cô ấy, tôi sẽ tự giải quyết." Phó Hành ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Không có tên em vợ này làm kỳ đà thì đường theo đuổi Tinh Tinh của anh sẽ càng thêm thông thuận. Trải qua những chuyện này, Cố Lan nhìn rõ bản chất thật của Tinh Tinh thì anh cũng nhìn thấy.

Nhưng cũng chính vì thế, Phó Hành mới càng lo lắng bị người khác ngăn cản.

Bởi vì cô rất quan tâm bọn họ, nhất định sẽ cẩn thận cân nhắc ý kiến cỷa một số người.

Biết đâu có ai đó giữa đường gây chuyện, càng củng cố thêm quyết tâm muốn rời đi của cô?

"Thay thuốc." Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra làm gián đoạn suy nghĩ của Phó Hành, anh và Cố Lan tự giác đứng dậy tránh khỏi giường bệnh chừa không gian cho y tá đổi bình thuốc truyền cho Tinh Tinh.

"Lần sau đổi tay cho cô ấy được không, tay này sưng lên rồi."

Sau khi truyền quá nhiều nước, một bên tay của Tinh Tinh sưng tấy như tay của một người đàn ông béo nặng hai trăm cân.

"Được." Y tá đáp ứng, dứt khoát rút kim tiêm trên tay Tinh Tinh ra, đổi sang tay còn lại.

Toàn bộ quá trình, Phó Hành và Cố Lan lo lắng theo dõi động tác của y tá. Động tác của y tá rất nhanh, hai ba thao tác đã sửa xong mà không đánh thức Tinh Tinh.

"Khi hết thuốc nhớ báo cho y tá để thay thuốc mới." Trước khi đi, y tá còn tỉ mỉ nhắc nhở.

"Vâng, cảm ơn." Cố Lan gật đầu nói cảm ơn.

Cô y tá nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, vẻ mặt không đổi, chỉ khách khí gật đầu: "Không cần cảm ơn."

Sau khi y tá rời đi, Cố Lan hơi thất thần.

"Cậu sao vậy?" Hắn cứ ngơ ngác nãy giờ, khiến Phó Hành chỉ một lòng chú ý đến Tinh Tinh trên giường bệnh phải hỏi thăm.

Cố Lan sờ sờ mặt, cầm điện thoại lên soi hình bóng phản chiếu của khuôn mặt: "Do dạo này tôi thức khuya quá nên nhan sắc sa sút hả?"

". . . Không phải."

"Vậy tại sao cô y tá nhỏ đó không bị tôi mê hoặc chứ?" Cố Lan vô cùng khó hiểu.

Phó Hành cẩn thận quan sát Cố Lan, phát hiện đây là suy nghĩ thật lòng của hắn, thì khoé môi hơi giật giật, bất đắc dĩ nói: "Có lẽ cậu không phải gu của cô ta."

Tên này lây bệnh của Tiểu Thận hồi nào thế?

À không, phải là tính tình của Tiểu Thận di truyền từ cậu nó.

---------------Hết Chương 103-----------------

06/08/2023