Editor: DiiHy

---------------------o0o-----------------

An Nguyên đã thông báo với bộ phận lễ tân từ trước nên khi An Nhiên đi vào công ty thì không ai ngăn cản, còn có người đặc biệt đưa cô lên.

Sợ đại tiểu thư An thị lần đầu tiên tới công ty không biết văn phòng tổng giám đốc ở đâu.

"Mời An tiểu thư đi lối này."

Người tiếp đón An Nhiên là trợ lý riêng của An Nguyên, họ Chương.

Trước đó An Nhiên từng gặp anh ta vài lần ở bên cạnh An Nguyên, biết An Nguyên cố ý phái người này đến đây để đánh tiếng cho cô.

Tránh cho nhân viên An thị chỉ biết An Nhiễm tiểu thư mà không biết An Nhiên tiểu thư.

Đúng vậy, đến nay thân phận của hai người các cô vẫn chưa công bố rõ ràng.

Ngoài thái độ không rõ ràng của An tiên sinh và An phu nhân, cũng bởi vì An Nhiễm đã đến công ty làm việc được hai năm, điều này để lại ấn tượng đầu tiên trong lòng mọi người rằng cô ta là đại tiểu thư nhà họ An.

Ấn tượng đầu tiên rất khó loại bỏ, trừ khi An Nhiên có thể tiến vào An thị bằng một phong thái mạnh mẽ hơn An Nhiễm.

Nếu không trong mắt nhân viên An thụ, đại tiểu thư nhà họ An vẫn luôn là An Nhiễm.

"Tổng giám đốc vừa có cuộc họp đột xuất, giờ vẫn đang trong phòng họp, tiểu thư chờ một chút, tôi lập tức đi thông báo."

Trợ lý Chương dẫn An Nhiên đến thẳng văn phòng An Nguyên, sau khi bưng cho cô một tách trà liền đứng dậy định ra ngoài.

"Không cần." An Nhiên mở miệng ngăn cản: "Tôi đợi một chút cũng không sao, đừng quấy rầy anh ấy."

Đương nhiên cô biết trợ lý Chương có ý gì.

Đại tiểu thư chân chính của nhà họ An đến công ty, còn gọi cả tổng giám đốc đi.

Danh hiệu này nghe có vẻ không hay, nhưng tuyệt đối sẽ khiến cho toàn bộ lãnh đạo cao cấp của công ty hiểu rõ: An Nhiên mới là con gái ruột nhà họ An, là em gái người cầm quyền đương nhiệm An gia thương yêu nhất.

Nhưng điều này không cần thiết.

An Nhiên không có tình cảm gì với nhà họ An, càng không có dã tâm với An thị, mọi cảm xúc của cô với An Nhiễm đã biến mất trong tình yêu thương của dì Tinh và sự sủng ái của bạn trai rồi.

Cô có thứ mà mình quan tâm, cũng có gia đình và người yêu, nên không cần thiết phải lãng phí tâm tư cho người ngoài.


Không phải là cô khinh thường, cô chỉ đơn thuần cảm thấy làm thế rất mất thời gian.

"Vâng, phòng làm việc của tôi ở bên cạnh, nếu tiểu thư cần gì có thể gọi cho tôi theo số điện thoại nội bộ ở trên bàn."

Trợ lý Chương nghiêng người trả lời, thái độ thay đổi so với lúc trước, trở nên cung kính hơn nhiều.

Không phải trước đó trợ lý Chương không tôn trọng An Nhiên, dù sao cũng là em gái của sếp, nên thái độ của anh ta không thể tệ.

Nhưng không thật tâm.

Nếu trước đó trợ lý Chương chỉ tỏ ra tôn trọng An Nhiên, thì bây giờ anh ta thực sự tán thưởng vị đại tiểu thư này từ tận đáy lòng.

Thông minh hào phòng, không hổ danh là em gái ruột của sếp.

Vừa ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, trở lại ban thư ký, một nhóm đồng nghiệp đã vây quanh anh ta hiếu kì hỏi thăm.

"Thế nào? Tính tình đại tiểu thư hàng thật giá thật thế nào, có xinh không?" Trong đám người hóng chuyện trợ lý Lý tò mò hỏi trợ lý Chương.

Quan hệ của anh ta và trợ lý Chương không tồi, nếu mà là người khác hỏi thì đã bị ánh mắt lạnh lùng của trợ lý Chương bắn chết tại chỗ.

"Cậu là đàn ông sao mà nhiều chuyện thế. Đại tiểu thư có xinh hay không không phải cậu vừa mới nhìn thấy rồi sao?" Trợ lý Chương lớn tuổi hơn, tính cách trầm ổn hơn vỗ vào đầu trợ lý Lý.

"Cút, trộm sờ đầu chó!" Trợ lý Lý tức giận gạt tay trợ lý Chương ra.

Hắn hơi hoạt bát, nói thẳng ra là ngây thơ, lớn lên trắng trẻo có chút dễ thương, nên đồng nghiệp trong công ty luôn thích trêu chọc hắn.

Tuy nhiên hiệu suất làm việc của trợ lý Lý rất cao, kỹ năng giao tiếp cũng tốt, nên ai cũng có thể kết bạn được.

Hơn nữa người trẻ tuổi tinh lực tràn đầy, theo chân tổng giám đốc đi công tác khắp trời nam đất bắc cũng khiing thấy mệt, nên rất được An Nguyên coi trọng.

"Cậu bị ấm đầu hả? Tự chửi mình là chó."

Trợ Lý Chương bị trợ lý Lý chọc cười, hắn đưa tập văn kiện cho trợ lý Hướng, thuận miệng nói: "Tính tình đại tiểu thư rất tốt, hào phóng thẳng thắn, không tự làm theo ý mình, cũng rất hiền hoà."

Không tự làm theo ý mình này rõ ràng đang ám chỉ ai đó, hai người còn lại nghe vậy cũng cười, nhưng không ai nói gì.

Có những lời mọi người hiểu rồi giữ trong lòng là được, nói ra sẽ mất vui.

"Cốc cốc cốc. . ." Đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, ba người cùng quay đầu lại thì thấy cánh cửa phòng mở ra, một khuôn mặt nhỏ cẩn thận thò vào.

Khuôn mặt thanh lệ mang một vẻ dịu dàng làm người ta luyến tiếc, hoàn cảnh sống sung túc từ nhỏ đã tạo nên sự dịu dàng ưu nhã của người này, trông giống như thiên kim lá ngọc cành vàng khéo hiểu lòng người.


Người này là. . .

-- An Nhiễm, con gái nuôi nhà họ An.

Thực ra cấp dưới của An Nguyên không có thành kiến gì với người con nuôi này, dù sao cũng là con gái nuôi nhà người khác không liên quan gì đến họ.

Sở dĩ bọn họ không thích An Nhiễm là do tính cách của cô ta.

Bên ngoài nhìn vào thì năng lực làm việc của cô ta không có chỗ nào để chê, kĩ năng nghiệp vụ khá mạnh, nhưng đây chỉ là vẻ bên ngoài mà thôi.

Ba người họ với tư cách là cánh tay đắc lực của An Nguyên, sao có thể không biết một ít tin tức nội tình.

Ví dụ như cô con gái nuôi nhà họ An này cướp dự án kinh doanh của đồng nghiệp, hay chẳng hạn như cô ta lợi dụng ngoại hình của mình để dụ dỗ đối tác làm ăn, cướp đơn hàng vốn được giao cho người khác về tay, hoặc là giả vờ đáng thương khi làm sai để trốn tránh trách nhiệm, đổ lỗi cho người khác. . .

Còn rất nhiều, rất nhiều chuyện như thế nữa.

Mọi người đến công ty làm việc, không phải để chơi cung tâm kế.

Vì thế mặc dù nhân viên trong công ty ngoài mặt thì hoà thuận, thân thiết với An Nhiễm, nhưng thực tế có rất nhiều người bị cô ta lừa đều hận chết cô ta.

Có khá nhiều người nói xấu sau lưng cô ta, nhưng ngại bản thân đang làm việc tại An thị nên không dám vạch mặt cô ta mà thôi.

"Tôi không làm phiền các anh làm việc chứ?"

An Nhiễm cười áy náy với đám người trợ lý Chương.

Chương trợ lý mặt không biểu tình: ". . ."

Rất phiền, hơn nữa còn làm cho chúng tôi suýt nữa đứng tim đây này.

Trợ lý Hướng biết cái tên mặt lạnh này không muốn tiếp lời An Nhiễm, cũng không thể làm người ta mất mặt, nên hắn đành phải đứng ra hoà giải: "Không sao, chúng tôi chỉ đang bàn bạc sắp xếp công việc tiếp theo mà thôi."

Trợ lý Lý: ". . ."

Nói như vậy có khác gì trực tiếp nói người ta đến quấy rầy bọn họ làm việc đâu. Xem ra anh Hướng cũng không ưa vị An tiểu thư này.

Sở dĩ ba anh trợ lý không thích An Nhiễm là vì cô ta luôn đến làm phiền bọn họ.

Mục đích của An Nhiễm rất rõ ràng, đó chính là thông qua những người bên cạnh An Nguyên để tìm hiểu sở thích và lịch trình của hắn, muốn tiếp cận hắn.


Sự yêu thích của ba mẹ An đã không đủ để che chở cô ta nữa, cô ta cần sự chấp thuận của anh trai, nhưng người anh trai này lại thích con khốn An Nhiên luôn muốn cướp đi tất cả của cô ta.

Nội tâm An Nhiễm vặn vẹo một hồi, trên mặt vẫn treo lớp mặt nạ không thể nào chê, thân thiết chào hỏi ba vị trợ lý.

Tuy nhiên không biết vô tình hay cố ý mà cô ta luôn nhắc đến An Nhiên.

Đám người trợ lý Chương không phải đồ đần, lập tức hiểu ám chỉ của cô ta.

Hoá ra là nghe nói An đại tiểu thư chân chính đến công ty, nên đứng ngồi không yên, đến để thăm dò tình hình.

Sau khi hiểu ra, trợ lý Lý nắm chặt tay, không hiểu sao trong người sục sôi ý chí chiến đấu.

Nếu hôm nay đại tiểu thư giả này mà moi được từ miệng bọn hắn một chữ nào thì coi như bọn hắn thua!

Đương nhiên, cuối cùng An Nhiễm thất bại quay về, thậm chí cô ta còn không biết trong khi kình dây dưa với ba vị trợ lý, An Nguyên đã kết thúc cuộc họp và đi gặp An Nhiên.

"Nhiên Nhiên chờ lâu chưa em?"

An Nguyên đẩy cửa phòng làm việc, áy náy nói với An Nhiên: "Xin lỗi em, do bất ngờ có một cuộc họp khẩn cấp, anh vốn định xuống lầu đón em."

"Không sao đâu, em cũng không phải con nít, dù không có người dẫn đường thì em cũng tự đi được mà, với lại anh cũng kêu trợ lý Chương đi đón em còn gì."

An Nhiên nói hai ba câu đã đánh tan lời xin lỗi của an trai.

Cô thực sự không nghĩ đây là chuyện gì to tát, nhưng An Nguyên yêu thương em gái, luôn cảm thấy mình có lỗi với cô.

Trong lòng càng thêm áy náy.

Nhìn vẻ mặt của An Nguyên, trong lòng An Nhiên hơi bất đắc dĩ, nhưng lại không có cách nào.

Người anh trai này của cô luôn bổ não quá độ, có lẽ trong lòng hắn cô giống như cây bắp cải nhỏ ủ rũ héo úa ngoài ruộng, vô cùng đáng thương cần người che chở.

Phó Ti Thận lại luôn đánh giá cô là một đoá hoa ăn thịt người, hung dữ đến mức ngay cả một con hổ cái cũng không đánh lại cô.

Đương nhiên nếu người nào đó dám nói ra câu này sẽ trở thành người đầu tiên hưởng thụ sự chăm sóc đặc biệt của hoa ăn thịt người, khiến cho cả đời khó quên.

"Anh tìm em có chuyện gì vậy?"

An Nhiên không chịu nổi bầu không khí này nên đổi chủ đề.

"Em chờ một chút, còn có người chưa đến."

An Nhiên ngồi xuống ghế đối diện em gái, cầm ấm trà pha trà cho cô.

"Thử đi, đây là trà anh mới nhờ người mua."

Trong chiếc cốc sứ là nước trà trong suốt và hai lá trà màu đỏ đang đong đưa, phản chiếu hai khuôn mặt hơi tương tự nhau của An Nguyên và An Nhiên.

An Nhiên thấp giọng nói cảm ơn, sau đó bưng tách trà lên cẩn thận thưởng thức.


Không để cho hai người chờ lâu, một người đàn ông trung niên mặc vest cổ đứng đeo kính gọng vàng bước vào.

"Xin chào An tổng, An tiểu thư." Ông ta khách khí gật đầu chào hỏi An Nguyên và An Nhiên.

"Luật sư Kim đến rồi, mau ngồi đi." An Nguyên đặt một tách trà trước mặt luật sư Kim.

"Cám ơn An tổng."

Thay vì nâng chén trà lên, ông ta đưa tài liệu trong tay cho An Nguyên: "Những thứ cậu muốn đều ở đây."

"Tốt." An Nguyên cầm lấy văn kiện, cẩn thận mở ra kiểm tra một lượt sau đó đưa cho An Nhiên: "Em xem đi, nếu không có vấn đề gì thì ký tên."

"Cái gì vậy?"

An Nhiên khó hiểu nhận lấy văn kiện, cúi đầu liền thấy dòng chữ Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần to lớn chói lọi ở trang đầu tiên.

Sắc mặt cô thay đổi, phản ứng đầu tiên là từ chối: "Em không cần cái này, anh cầm lại đi."

Trong tay cô không có cổ phần của An thị, cho nên chỉ có thể là An Nguyên muốn chuyển nhượng cổ phần của anh cho cô.

Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, huống chi đây là An thị đang phát triển không ngừng trên tay An Nguyên, cổ phiếu liên tục tăng lên, giá trị quá lớn, An Nhiên không thể nhận.

"Em ký đi, đây vốn là thứ em nên có. Ngay cả An Nhiễm còn được mẹ tặng cho 5% cổ phần, em là em gái ruột của anh sao có thể khoing có tài sản của An thị?" An Nguyên rất cứng rắn trong vấn đề này.

"Vậy anh cũng không thể cho em tận 50% cổ phần chứ?" An Nhiên bất đắc dĩ đỡ trán.

Đừng tưởng vừa rồi cô không nhìn rõ giá trị trên đó, 50% là khái niệm gì?

Chỉ sợ An Nguyên muốn đưa toàn bộ An thị cho cô.

"Có vấn đề gì sao?"

An Nguyên vẫn chưa nhận ra mình làm gì sai: "An thị là tâm huyết cả đời của ông bà nội, anh tin rằng bọn họ sẽ rất vui khi để cháu gái ruột mình yêu thương nhất thừa kế công ty."

"Cháu trai ruột thừa kế thì ông bà nội sẽ càng vui hơn."

An Nhiên phản bác lại, cô không oán hận, cô chỉ đang nói sự thật thôi.

Nhưng hiển nhiên chỉ có An Nhiên nghĩ như thế, An Nguyên không đồng ý.

--------------Hết Chương 108-----------------

01/09/2023