Trời đất quay cuồng.

Thế giới chìm trong bóng tối vô tận.

Tinh Tinh giống như một linh hồn lang thang, trôi nổi trong hoàn cảnh tối tăm tuyệt vọng.

Cô có thể cảm nhận được cơ thể mình nhưng không thể tỉnh dậy.

Bóng đè sao?

Trước kia bị bóng đè cô sẽ cố gắng giãy giụa tỉnh giấc, nhưng lần này Tinh Tinh không có tâm trạng đó.

Dù sao cô vẫn có thể tiếp tục giấc ngủ.

Bây giờ, cô chỉ muốn suy nghĩ một vấn đề.

Có phải cô sống rất thất bại không?

Cô đã làm những gì để dẫn đến tình trạng như ngày hôm nay chứ?

Quan hệ vợ chồng lạnh nhạt, quan hệ mẹ con gay gắt, chị em ruột nhìn nhau như kẻ thù.

Sự mơ hồ bao trùm toàn bộ cơ thể, Tinh Tinh bỗng cảm thấy cứ tiếp tục ngủ mãi như thế này cũng không tồi.

Tâm trạng suy sụp chỉ kéo dài trong chốc lát, Cố Tinh Tinh không phải là người không dám đối mặt với hiện thực. Cô nhanh chóng động viên chính mình và chậm rãi tỉnh lại.

Một đôi tay đỡ dưới lưng và đầu gối cô, mạnh mẽ bế cô lên.

Tinh Tinh đang mê man bị sự đụng chạm cơ thể kích thích và có dấu hiệu tỉnh lại.

Cảm giác bị bóng đè dần nhạt đi.

Khi được ai đó cẩn thận đặt lên chiếc giường mềm mại, Tinh Tinh đã tỉnh lại.

Cô bất ngờ chạm phải ánh mắt của Phó Hành.

Thấy cô vợ nhỏ nhìn mình chằm chằm, Phó Hành cười cung chiều khẽ vuốt mái tóc dài rối tung vì ngủ của cô.

"Nếu vẫn buồn ngủ thì ngủ đi, anh không chê em vì không tắm đâu."

"Em chê." Tinh Tinh tỉnh táo, tự mình đứng dậy đi vòng qua Phó Hành và bước vào nhà tắm.

Dòng nước lạnh buốt dội từ trên đầu xuống, chiếc váy ướt sũng bám chặt vào cơ thể phác họa ra những đường cong gợi cảm.

Tiếc là chủ nhân của nó hoàn toàn không có tâm trạng để thưởng thức bản thân, cô nhắm chặt hai mắt, ngửa đầu lên tiếp nhận sự gột rửa của dòng nước lạnh.

Bây giờ chỉ mới tháng Tư, thời tiết bắt đầu ấm lên nhưng vẫn chưa đến mùa có thể tắm bằng nước lạnh.

Mà cơ thể Tinh Tinh là thể hàn, cho dù mùa hè cô cũng luôn tắm bằng nước ấm.

Nhưng bây giờ cô chỉ muốn làm cho đầu óc đang choáng váng của mình tỉnh táo hơn.

Trong một thời gian ngắn mà tiếp nhận quá nhiều ký ức, khiến đầu óc bị rối loạn như thể một cỗ máy làm việc quá tải dẫn đến nóng máy và bốc khói.

Hơn nửa tiếng sau, Phó Hành thấy Tinh Tinh đã tắm lâu mà vẫn chưa ra liền đi đến gõ cửa. Lúc này Tinh Tinh mới tắt vòi sen, cởi chiếc váy đã ướt ra và thay bằng một chiếc váy ngủ sạch sẽ từ trong giỏ đựng đồ.

Khi cửa phòng tắm mở ra, một luồng không khí lạnh lẽo ùa vào.

Phó Hành cau mày nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Tinh Tinh, làn da trên tay anh lạnh thấu xương.

"Em tắm nước lạnh?" Phó Hành trách móc nhìn cô vợ không ngoan: "Cơ thể em thế nào em không biết sao mà còn tắm nước lạnh? Rồi sinh bệnh thì sao đây? Sao em có thể không quý trọng thân thể mình như vậy?"

Anh giống như một ông bố già lo lắng cho con gái, không ngừng lải nhải giáo huấn.

Khoảnh khắc Tinh Tinh bị lòng bàn tay nóng rực của Phó Hành nắm lấy, cô khẽ rùng mình.

Cô cố gắng muốn thoát khỏi tay Phó Hành nhưng anh lại nắm chặt hơn, căn bản không thể thoát được.

"Em không sao."

Nhận ra mình có cố gắng đến đâu cũng không thắng được Phó Hành, Tinh Tinh gượng cười, vươn tay nắm lấy bàn tay to lớn đang giữ tay mình và nhẹ nhàng gỡ ra.

"Em quá mệt nên quên bật nước nóng."

Một lời giải thích qua loa nhưng Phó Hành chỉ có thể chọn tin tưởng.

"Vậy em nghỉ ngơi sớm đi."

Anh không phản đối và bảo Tinh Tinh đi ngủ.

"Ừ." Tinh Tinh mệt mỏi, đến sức lực nói chuyện với Phó Hành cũng không có nên làm theo lời anh nằm xuống giường, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Cô tưởng mình như vậy có thể tránh nói chuyện với anh, nhưng khi bàn tay to lớn của Phó Hành cầm khăn lông trùm lên đầu cô, Tinh Tinh vẫn khó chịu né tránh.

Cô chỉ hành động theo bản năng, không chú ý tới động tác nhỏ khó nhận ra của Phó Hành.

Ngay sau đó hành động của anh lại tiếp tục.

"Trước khi ngủ phải sấy khô tóc, nếu không sẽ bị đau đầu."

Bất kể vợ từ chối hay chấp nhận, anh chỉ chăm chú lau tóc cho Tinh Tinh.

Nhờ trải nghiệm một năm chăm sóc "trẻ con", Phó Hành phục vụ Tinh Tinh rất trôi chảy.

Anh dùng sức vừa phải kết hợp với kỹ thuật thành thạo, Tinh Tinh nhanh chóng ngoan ngoãn nằm im, giống như một con mèo bị vuốt lông thành công.

Phó Hành lau tóc cho Tinh Tinh xong, thấy cô lại buồn ngủ thì thuận tay cầm máy sấy tóc trên tủ đầu giường sấy tóc cho cô.

Đến khi tóc khô hẳn thì cô vợ nhỏ cũng đã ngủ say.

Anh cất máy sấy tóc, cúi người âu yếm hôn lên tóc vợ.

Không nhận được bất kỳ phản ứng nào như trong dự đoán, anh đứng dậy đi vào phòng tắm.

Vừa vặn van nước thì một dòng nước lạnh buốt phun ra, nhiệt độ thấp đến mức ngay cả một người đàn ông như Phó Hằng cũng phải rùng mình, huống chi là vợ anh còn mang thể hàn.

Nhưng Phó Hành không tăng nhiệt độ lên mà chậm rãi tắm rửa dưới dòng nước này.

Nếu có ai cầm đồng hồ bấm giờ thì chắc chắn sẽ phải kinh ngạc khi thời gian tắm của Phó Hành không khác Tinh Tinh là mấy, chênh lệch không quá năm phút.

Cả người mang theo hơi lạnh từ nhà tắm bước ra, Phó Hành cầm điều khiển điều hòa lên tăng nhiệt độ.

Tinh Tinh ở trong chăn không chịu được nóng nên vung chân muốn đá chăn.

Chăn sắp bị đá bay đi thì có người xấu xa đè lại, còn cẩn thận nhét lại góc chăn để không dễ dàng bị đá đi nữa.

"Nóng..." Tinh Tinh mơ màng lẩm bẩm.

Lúc này một góc chăn được nhấc lên, một thân thể mang theo khí lạnh tiến lại gần cô làm đệm hơi lún xuống.

Trán Tinh Tinh toát ra một lớp mồ hôi mỏng, cô vô thức tiến lại gần nguồn lạnh, thoải mái nghiêng người về phía trước.

Giống như ôm một viên đá vào ngày hè 40 độ, thoải mái đến mức kêu thành tiếng.

Cô mơ hồ nghe thấy một tiếng cười trầm thấp, sau đó nhiệt độ oi bức xung quanh dần dần biến mất, nhưng Tinh Tinh vốn đã ngủ say vẫn không hề buông chiếc gối ôm trong tay ra.

Cơn buồn ngủ làm mụ mị đầu óc khiến cô không nhận ra hình dáng và xúc cảm bất thường của cái gối ôm này.

Tinh Tinh ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy, cô vô thức liếc qua chiếc đồng hồ trên đường, sau đó giật mình tỉnh táo bất ngờ ngồi thẳng dậy.

Không phải cô thường thức dậy vào lúc 6 giờ sao?

Sao hôm nay lại ngủ quên. Chạy bộ buổi sáng cũng chưa hoàn thành!

Tinh Tinh vội vã rời giường mới muộn màng nhớ lại ký ức một năm qua và nhận ra đồng hồ sinh học bao năm qua của cô đã bị xáo trộn hoàn toàn.

Rối loạn giống như cuộn len của xon mèo, khó mà sắp xếp lại.

Cô xoa trán thở dài, đứng dậy đi tìm đồ ăn sáng, hoặc cơm trưa.

Sao cũng được, cô phải no bụng cái đã.

Đồng hồ sinh học thì sau này có thể chậm rãi điều chỉnh lại.

Tinh Tinh đi dép lê xuống lầu, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy dì nấu cơm bận rộn trong nhà bếp. Nhưng không ngờ lại nhìn thấy một bóng người không ngờ tới.

"Anh không đi làm à?" Tinh Tinh ngạc nhiên bật thốt ra câu hỏi trong đầu.

"Phần lớn công việc ở công ty đã được chuyển giao cho A Cẩn. Bây giờ mỗi tuần anh chỉ cần đến công ty hai ba ngày để phê duyệt một số dự án quan trọng là đủ." 

Phó Hành không quay đầu lại, thản nhiên trả lời câu hỏi của vợ.

Khi Tinh Tinh nói xong mới nhận ra mình lỡ miệng, vô chức đưa tay che miệng và cười ngượng ngùng: "Vậy à. Cũng đúng thôi, anh đã bận rộn hơn nửa đời người, cũng nên nghỉ hưu rồi."

Động tác thái thịt của Phó Hành dừng lại, anh đặt con dao xuống và bước ra khỏi nhà bếp, đi đến gần Tinh Tinh.

Tinh Tinh khó chịu lùi về sau cho đến khi lưng chạm vào góc bàn cô mới buộc phải dừng lại.

"Phó... Phó Hành."

Cô nhăn mày, lòng bàn tay cứ đóng mở liên tục, do dự có nên đẩy chồng ra hay không.

Đôi mắt sâu thẳm của Phó Hành nhìn thẳng vào vợ, giọng điệu trầm thấp: "Em chê anh già?"

"Không... không phải." Cô tuyệt đối không thừa nhận điều này.

"Thật không?" Hai tay Phó Hành đặt lên bàn sau lưng Tinh Tinh, tư thế giống như đang ôm cô vào lòng.

"Thật thật..." Tinh Tinh gật đầu như giã tỏi, chỉ thiếu bước giơ tay lên thề thốt để chứng minh mình trong sạch.

Hai người nhất thời rơi vào bế tắc.

Tinh Tinh dần cảm thấy eo mình đau nhức, vì kéo dài khoảng cách với Phó Hành mà cô ngả lưng về sau với biên độ rất lớn nên sắp không thể chịu đựng được nữa.

Thấy vợ sắp ngã, tay Phó Hành đặt lên eo cô, đỡ cô đứng dậy: "Đừng tập yoga ở chỗ này, không tốt cho eo."

"Em không..."  Cô mở miệng định phản bác, nhưng đột nhiên có thứ gì đó được nhét vào miệng, chặn hết lời nói.

Tinh Tinh vô thức ngậm miệng lại, mùi thơm có chút cay nồng lan tỏa trong miệng.

Cô bị một miếng thịt khô chặn miệng.

Tinh Tinh thấy thịt chẳng khác nào con mèo thấy cá.

Móng vuốt lập tức hướng về đĩa thịt khô.

Sự chú ý của cô hoàn toàn bị thịt hấp dẫn, tính tình cũng nhu thuận hơn.

"Ăn xong thịt khô thì nhớ đi rửa tay để chuẩn bị ăn cơm." Lời dặn dò của Phó Hành từ trong bếp truyền ra.

"Ừ." Tinh Tinh trả lời không rõ ràng.

Cô ngoan ngoãn đi rửa tay, không nhận ra bản thân lại nghe lời như thế.

Đến khi hai bàn tay chạm vào nước mới muộn màng nhận ra, mình trở nên ngoan ngoãn thế từ lúc nào?

Chắc chắn là di chứng của quá trình thu nhỏ một năm qua. Tinh Tinh nhanh chóng tìm cho mình một cái cớ.

Cô trở lại phòng ăn với hai bàn tay ẩm ướt, Phó Hành đã bày sẵn năm món ăn thịnh soạn và một món canh lên bàn. Trong đó có ba món thuần thịt, hai món còn lại cũng dùng thịt nấu kèm, không có món nào mình rau không.

Vừa nhìn đã biết người nấu hoàn toàn làm theo sở thích ăn thịt của Tinh Tinh.

Nhưng...

"Sao nấu nhiều thế?" Tinh Tinh cảm thấy thật lãng phí.

Nếu là mấy năm trước thì cô sẽ chẳng cảm thấy có vấn đề gì. Nếu không ăn hết thì đổ đi thôi. Nhưng càng lớn tuổi Tinh Tinh dần hiểu được sự quý giá của lương thực nên sẽ tránh để lãng phí đồ ăn.

Mỗi bữa đều bảo người làm nấu vừa đủ khẩu phần ăn, các món ăn không quá cầu kỳ cũng không quá nhiều.

"Bọn trẻ sắp trở về." Phó Hành nói.

Anh vừa nói xong thì ngoài cửa vang lên tiếng cười đùa náo nhiệt.

Các con đã về. Tinh Tinh vui vẻ đứng dậy bước ra cửa đón các con.

Nhưng đi được nửa đường cô bỗng dừng lại và quay về ngồi xuống bàn ăn.

"Em sao thế?" Phó Hành khó hiểu trước hành động của vợ.

Không phải cô rất thích bọn trẻ về nhà thăm mình sao?

"Không sao, do em hơi đói nên muốn ăn cơm sớm." Tinh Tinh cúi đầu nhét một miếng cơm trắng vào miệng, nhai một cách cứng nhắc.

Không phải cơm không ngon, đều được nấu bằng nồi cơm điện thì cơm nào chả có vị giống nhau. Cô thấy khó chịu trong lòng mà thôi.

Những ngày nằm viện vì tai nạn xe, không một người thân đến hỏi thăm. Khi về đến nhà còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị con trai nhỏ vu oan, nói ra những lời làm cô tổn thương tận tim. Cho dù sao này tất cả đã được chứng minh là hiểu lầm.

Nhưng trái tim đã vỡ nát không thể gắn lại được.

Là một người mẹ, cô thật sự rất yêu con cái của mình. Nhưng điều này không có nghĩa là cô sẽ không bị chúng làm tổn thương, cũng không có nghĩa là cô sẽ dễ dàng tha thứ.

Cô vốn là một người nhỏ mọn, Tinh Tinh nghĩ thầm.

Nếu không thì đã không có cuốn sổ nhỏ chuyên ghi thù kia.

"Mẹ." Phó Ti Thận vừa vào cửa đã vui vẻ chạy đến bên cạnh Tinh Tinh: "Con nhớ mẹ lắm, mẹ có nhớ con không?"

Miệng lưỡi tên nhóc này ngọt như ăn mật.

Phó Ti Thận vốn cho rằng mẹ sẽ nhiệt tình đáp lại như mọi ngày, nhưng không ngờ mẹ chỉ lạnh lùng nhìn mình rồi nói: "Ngồi xuống ăn cơm đi."

Không trả lời câu hỏi có nhớ hay không.

Hôm nay tâm trạng của mẹ không tốt sao?

Phó Ti Thận sờ mũi, quay sang cầu cứu bố.

Phó Hành giả vờ như không thấy, anh còn chẳng cứu nổi bản thân, hơi đâu đi giúp người khác.

Vẫn là Ngư Du và Phó Ti Cẩn lên tiếng phá vỡ lớp vỏ lạnh lùng của Tinh Tinh.

"Mẹ ơi đây là quà chúng con mua cho mẹ. Mẹ xem đi ạ."

Ngư Du ngoan ngoãn đưa túi quà trên tay cho Tinh Tinh. Tâm trạng Tinh Tinh đang không tốt vốn không muốn quan tâm nhưng sau khi vô tình nhìn lướt qua cái bụng nhô lên của Ngư Du, cô liền thay đổi.

Cô nhận lấy túi quà, hơi mỉm cười: "Các con chu đáo quá."

Tinh Tinh lo lắng nhìn bụng Ngư Du và hỏi: "Đứa bé có quấy con không?"

"Không đâu mẹ, nó ngoan lắm. Con cũng ít bị nôn nghén, khẩu vị không bị ảnh hưởng nhiều."

Khi nhắc tới đứa bé trong bụng, sắc mặt Ngư Du ấm áp dịu dàng đến lạ.

"Vậy thì tốt, con đang mang thai thì nên ăn nhiều một chút. Chỉ cần kiểm soát liều lượng, đừng kén ăn..."

Tinh Tinh nói với Ngư Du rất nhiều bài tập chăm sóc sức khỏe khi mang thai và chăm sóc bé con, đây đều là kinh nghiệm cá nhân cô tự mình rút ra. Ngư Du lắng nghe rất nghiêm túc, chỉ thiếu bước lấy giấy bút ra ghi chép lại.

Bây giờ cô ấy chỉ muốn cho đứa bé trong bụng những điều tốt nhất. Học hỏi thêm kinh nghiệm từ người đi trước chắc chắn sẽ chăm sóc bé con tốt hơn.

"Anh." Hai người phụ nữ cứ nói mãi không ngừng, thậm chí còn quên cả việc ăn cơm. Phó Ti Thận cảm thấy mới lạ xích lại gần anh trai: "Anh không phát hiện ra mẹ chúng ta hơi khác... giống như..."

Hắn khoa tay múa chân một lúc nhưng vẫn không tìm ra từ ngữ nào phù hợp.

"Giống như một bà mẹ chồng bình thường." Phó Ti Cẩn tốt bụng nói cho hắn biết.

"Đúng đúng đúng, em cũng thấy như vậy!" Phó Ti Thận ngạc nhiên nhìn anh trai.

Nhưng sắc mặt Phó Ti Cẩn không tốt lắm.

Hắn nhận ra sự thay đổi của mẹ.

Sở dĩ em trai nói như vậy là do ngày trước mẹ chưa hoàn toàn khôi phục ký ức, tâm trí còn ở giai đoạn niên thiếu nên nói chuyện với vợ hắn không giống một người mẹ chồng nói chuyện với con dâu, mà giống như hai chị em hơn.

Nhưng bây giờ...

Cảm giác lo sợ trong lòng hắn càng ngày càng lớn.