Tinh Tinh bác sĩ chặn lại ở cửa phòng vật lý trị liệu nên đành phải dừng bước.

Cô buông tay ra, cúi xuống nói với người đang ngồi trên xe: "Tôi đợi cậu ra ngoài cho tôi một lời giải thích."

Giọng điệu nghiến răng nghiến lợi, tràn đầy uy hiếp.

Điều dưỡng đứng bên cạnh đang nhìn cô với ánh mắt cảnh giác khi gặp người xấu.

Tinh Tinh không quan tâm, cô đứng thẳng dậy giận dữ bước trên đôi giày cao gót đến khu vực ghế chờ của người nhà.

Hiển nhiên không có ý định rời đi.

Tinh Tinh không biết bản thân đã chờ trong bao lâu, cô còn chưa đợi được người trong phòng vật lý trị liệu ra, mà đã nhận được tin nhắn của Hàn Vi Lam trước.

【 Lam Lam muốn làm giàu: Chị của tôi ơi chị chạy đi đâu mất rồi? Dám chơi trò mất tích với lão nương! 】

【 Tinh Tinh là phú bà: Tình cờ gặp một người quen ở bệnh viện nên chị đang chờ cậu ta kết thúc quá trình vật lý trị liệu. 】

【 Lam Lam muốn làm giàu: Sao cách một lớp màn hình mà em vẫn cảm nhận được bình yên trước giông tố thế nhỉ? Nói mau, tên chó má nào dám chọc giận chị em? 】

【 Tinh Tinh là phú bà: Em trai chị. 】

【 Lam Lam muốn làm giàu: Được rồi, bên này vẫn còn một số việc nữa, có con trai em với vệ sĩ của chị ở đây nên không cần lo cho em đâu. Chị với em trai cứ trò chuyện đi, không quấy rầy hai người nữa. 】

【 Tinh Tinh là phú bà: Ừ, cứ làm xong việc của em đi, tí nữa chị đưa về. 】

Dù sao cô cũng đã đồng ý đưa Hàn Vi Lam đến bệnh viện nên không thể để một người phụ nữ đang mang thai như cô ấy tự đi về.

Hơn nữa Hàn Vi Lam không có xe.

Một lúc lâu sau Hàn Vi Lam mới trả lời:【 Ừ. 】

Ngay sau khi Tinh Tinh nhận được tin nhắn này, Cố Lan được đẩy ra khỏi phòng vật lý trị liệu.

Cô đứng bật dậy và bước nhanh tới.

"Sao rồi? Có ổn không?"

Dáng vẻ ân cần của cô khiến điều dưỡng nghi ngờ người này và người người vừa nổi giận lúc nãy là hai người khác nhau.

Tuy nhiên, sau khi theo họ trở lại phòng bệnh, cậu ta mới nhận ra mình vẫn còn quá ngây thơ.

"Cố Tiểu Lan!"

Tiếng gầm của sư tử Hà Đông khiến mãng nhĩ của nam hộ công đau nhức.

Cậu ta vội vàng đứng chắn trước mặt bệnh nhân, cố gắng ngăn cản Tinh Tinh đang nổi cơn thịnh nộ: "Này cô, xin cô hãy bình tĩnh!"

"Bình tĩnh cái rắm." Phu nhân hào môn mở miệng chửi bậy mất kiểm soát: "Em trai cậu vào viện mà không báo cho người thân thì cậu có bình tĩnh được không?!"

"À..." Điều dưỡng lúng túng.

Hóa ra là chị của bệnh nhân?

"Tôi cứ tưởng bệnh nhân này là một cô nhi giàu có."

Cậu ta nhất thời mất não, bật thốt ra những suy nghĩ trong lòng.

Tinh Tinh đang nổi giận: "..."

Cố Lan đang giả làm chim cút: "..."

Hai chị em không hẹn mà cùng nhìn cậu điều dưỡng trẻ tuổi bằng ánh mắt khó nói nên lời, thần thái giống nhau như đúc.

Bây giờ nam điều dưỡng mới thực sự tin hai người là chị em ruột.

Nhìn thấy sự mệt mỏi không thể che giấu trong đối mắt và lông mày Cố Lan, Tinh Tinh hít một hơi thật sâu nuốt cơn tức vào bụng và cùng điều dưỡng đỡ người bệnh này nằm lên giường.

"Cậu nằm đó nghỉ ngơi cho tốt." Giọng điệu ra lệnh.

"Xin lỗi, cậu có thể đi ra ngoài với tôi một chút không? Tôi có vài chuyện muốn hỏi cậu."

Tinh Tinh quay sang nhìn nam điều dưỡng, vẻ mặt xã giao không có khuyết điểm.

Biểu cảm trên mặt thay đổi quá nhanh khiến nam điều dưỡng sợ hãi thán phục.

"Vâng." Thái độ của cô gái này rất thân thiện, cậu ta cũng không tiện từ chối.

Hơn nữa người này là người nhà của bệnh nhân, có một số việc cần phải trao đổi với người nhà.

Phòng bệnh của Cố Lan giống như một căn hộ cao cấp, ngoài phòng nghỉ để bệnh nhân nghỉ ngơi thì bên ngoài còn có một phòng khách nhỏ.

Tinh Tinh và cậu điều dưỡng ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách.

"Xin hỏi cậu họ gì?"

"Tôi họ Trần."

"Trần tiên sinh, tôi họ Cố, cứ gọi tôi là Cố tiểu thư."

"Cố tiểu thư."

Tinh Tinh gật đầu, động tác ưu nhã đưa cho điều dưỡng một tách trà rồi bình tĩnh hỏi: "Trần tiên sinh có biết em trai tôi nhập viện khi nào không?"

"Cách đây không lâu, ba ngày trước."

Điều dưỡng Trần giải thích: "Bởi vì bệnh nhân vừa đến đã thuê tôi chăm sóc, các thủ tục nhập viện cũng là tôi giúp anh ấy làm nên tôi nhớ khá chính xác."

Ba ngày!

Thằng nhãi này nằm viện lâu như vậy mà cũng không gọi điện báo cho người nhà!

Tinh Tinh cảm thấy nắm đấm của mình lại bắt đầu ngứa ngáy, vô cùng muốn đấm ai đó một cái.

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén nỗi kích động trong lòng, tiếp tục hỏi điều dưỡng Trần.

"Em tôi... vì sao lại nhập viện? Nó bị bệnh gì?"

Tinh Tinh có thể nhận ra Cố Lan đi đứng bất tiện. Trên cánh tay quấn rất nhiều lớp băng bó, hình như cũng bị thương. Tại sao lại bị thương đến nỗi này?

"Bệnh nhân không nói cho người nhà sao?"

Điều dưỡng Trần rất kinh ngạc, sau đó mới nhớ ra chị gái này vô tình gặp bệnh nhân mới biết em trai mình nhập viện thì sao có thể biết lí do.

Trong đầu cậu ta đã tưởng tượng ra biết bao kịch bản máu chó, nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm túc trả lời.

"Cô có biết vụ tai nạn giao thông rất lớn ở quốc lộ 611 vài ngày trước không? Bệnh nhân là một trong những nạn nhân của vụ tai nạn đó được nhân viên cấp cứu đưa đến bệnh viện này."

"Đây là báo cáo kiểm tra sức khỏe của bệnh nhân." Vài tờ giấy xét nghiệm được bảo quản cẩn thận được đưa đến trước mặt Tinh Tinh.

"Qua kiểm tra, bệnh nhân bị gãy tay trái, và trật khớp chân trái, kèm theo căng cơ. Trên người có nhiều nơi bị trầy xước và tổn thương mô mềm, nhưng không gây hủy hiểm tính mạng."

Tinh Tinh không biết nên dùng vẻ mặt gì đối mặt với sự thật này.

Tối hôm qua cô còn thảo luận với Phó Hành về vụ tai nạn này, không ngờ người thân của cô lại là một nạn nhân trong số đó.

Đây được gọi là gì? Quả báo sao?

Nhưng tại sao lại không xảy ra với cô?

"Cố tiểu thư."

Trước mặt cô có thêm một tờ khăn giấy, Tinh Tinh sờ lên mặt mới nhận ra mình đã khóc lúc nào không hay.

"Đây là lí do tôi không báo cho chị. Vừa mới đến đã khóc, ai đủ kiên nhẫn dỗ chị chứ?"

Chẳng biết Cố Lan đã ngồi trên xe lăn đi đến cửa phòng nghỉ từ lúc nào, ánh mắt ghét bỏ mang theo chút căng thẳng trừng Tinh Tinh.

Nếu trên tay hắn không cầm một gói khăn giấy nguyên vẹn thì có vẻ Tinh Tinh đã tin.

Không. Dù không có khăn giấy cô cũng không tin.

"Tôi không cần cậu phải dỗ!" Giọng nói mang theo chút nức nở khi vừa khóc xong: "Tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu, xảy ra chuyện không báo cho ai một tiếng mà còn dám ở đây già mồm với tôi?"

"Ha ha." Cố Lan cười lạnh, dứt khoát vạch trần quá khứ của Tinh Tinh: "Năm xưa chị gặp tai nạn xe cũng đâu có báo cho tôi. Một tuần ở bệnh viện có vẻ rất vui nhỉ?"

Tinh Tinh sửng sốt: "Cậu... sao cậu biết chuyện này?"

Rõ ràng cô chưa từng nói với ai, ngay cả Phó Hành cũng không biết hơn một năm trước cô bị tai nạn xe.

Điều dưỡng Trần: "..."

Hóa ra là truyền thống gia đình.  

1

Cuối cùng điều dưỡng Trần cũng biết hai chị em nhà này đều cứng đầu và cậy mạnh như nhau. Những lúc như thế này người ngoài như cậu ta không nên dính vào, nếu không sẽ dễ trở thành bia đỡ đạn.

"Tôi đến chỗ y tá lấy thuốc cho bệnh nhân."

Để tránh bị trở thành vật hy sinh, cậu ta nên sử dụng chiến lược rút lui.

Trước khi cửa phòng bệnh đóng lại, cậu ta vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng nói phát ra từ bên trong.

Bệnh viện có hồ sơ bệnh án. Khi tôi điều tra chị thì bất ngờ phát hiện ra "món quà lớn"."

Ba chữ cuối mang theo âm thanh nghiến răng như thể muốn ăn tươi nuốt sống người nào đó.

Tinh Tinh tức giận: "Cậu điều tra tôi làm gì?!"

Cô ghét cảm giác bị người ta phơi bày hết chuyện riêng tư, cảm giác không an toàn.

"Chẳng lẽ chị làm gì mờ ám hay sao mà sợ bị điều tra?"

Cố Lan giả vờ ngạc nhiên.

Tinh Tinh: "..."

Thấy người đối diện im lặng nhìn mình chằm chằm bằng đôi mắt đỏ rực như con thỏ, Cố Lan mềm lòng, nhỏ giọng dỗ dành: "Em sợ chị lo lắng nên không muốn nói cho chị." 

"Vậy bây giờ chị không lo lắng sao?"

Người ta đã cho mình bậc thang đi xuống, thái độ của Tinh Tinh cũng dịu hơn, nhưng cô vẫn để ý việc em trai giấu mình.

"Vậy còn chị? Tại sao lúc trước không nói cho em biết?" Cố Lan hỏi lại.

Tinh Tinh nghẹn họng, cúi đầu nhìn ngón tay mình. Một lúc lâu sau mới nhỏ giọng đáp: "Chị cũng muốn gọi, nhưng sợ em biết mà không đến."

"Đến." Cố Lan khẳng định: "Em chắc chắc sẽ đến."

Hắn đẩy xe lăn lại gần Tinh Tinh, duỗi tay nắm lấy tay cô: "Chị phải nhớ rằng dù chúng ta có cãi nhau như thế nào thì chị vẫn mãi là chị ruột của em. Chị em chúng ta từng nương tựa lẫn nhau mà sống."

Cố Lan chỉ có thể dùng cụm từ "nương tựa lẫn nhau" để miêu tả tuổi thơ của hai người.

Tinh Tinh mím môi, đột nhiên cảm thấy muốn khóc.

Cô không biết từ khi nào mình lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy.

"Khi đó chị đã gọi cho bọn họ, nhưng đều bị dập máy."

Tha thứ thì tha thứ, nhưng vết thương trong lòng sao có thể lành lại dễ dàng như thế?

Ngay cả một vết cắt ngoài da cũng cần có thời gian để khép lại.

"Ủy khuất như vậy mà vẫn nhẫn nhịn được? Trước đây chị chửi em thế nào? Sao lúc đó không gọi lại mắng cho bọn họ một trận!"

Tinh Tinh bị dáng vẻ phách lối của em trai chọc cười, vừa lau nước mắt vừa đánh hắn: "Em cho rằng ai cũng giống em, một lời không hợp liền ra tay đánh người ta? Ngày xưa bị giáo viên mắng nhiều như thế mà vẫn không ngoan hơn tí nào."

"Nhắc đến chuyện cũ làm gì chứ."

Hai chị em nói đùa vài câu. Những mâu thuẫn trước kia cũng được giải quyết, mọi chuyện coi như xong.

Khoảng nửa tiếng sau, Hàn Vi Lam gửi tin nhắn tới nói rằng cô ấy đã xong việc.

Tinh Tinh lập tức trả lời: 【 Em chờ một chút, chị đến ngay. 】

"Chị phải đưa Hàn Vi Lam về nhà. Nếu cần gì thì gửi tin nhắn cho chị, lát nữa chị ghé qua nhà mang đến cho cậu."

Phòng bệnh này trống trơn chẳng có bất kỳ vật dụng cá nhân nào cả, đến ga trải giường cũng là của bệnh viện. Không biết Cố Lan chịu đựng nơi này kiểu gì.

"Em không cần gì cả, chị xem cần gì thì lấy."

Cố lan tùy ý xua tay, biểu thị bản thân lười nghĩ đến mấy vẫn đề này.

"Được." Tinh Tinh nhìn hắn lần cuối rồi cầm túi xách rời đi.

Trước khi đi cô còn để một vệ sĩ ở lại để giúp đỡ. Nhìn dáng vẻ gầy như cây trúc của cậu điều dưỡng trẻ, cô lo cậu ta sẽ làm rơi em trai bảo bối của mình.

Cố Lan đi đứng bất tiện, tay cũng không thể hoạt động mạnh nên điều dưỡng phải thường xuyên giúp hắn xoay người.

+

Hai người hỗ trợ nhau sẽ tiện hơn so với một người.