Editor: DiiHy

----------------------o0o---------------------

"Tại sao?" Tinh Tinh bị ngăn cản hai lần cũng không tức giận, mà cảm thấy kì lạ.

Nhìn dáng vẻ hoàn toàn không biết gì của cô nhóc, Phó Ti Thận bất đắc dĩ nhắc nhở: "Mẹ quên là hôm nay anh hai và chị dâu về nước sao, mẹ muốn ra sân bay đón bọn họ nên đặc biệt dặn con phải dẫn mẹ theo còn gì."

Bằng không anh ta sẽ không tích cực như vậy.

Anh hai là người lớn rồi, lúc nào anh ấy xuống máy bay thì tự bắt taxi về nhà, đâu cần người đến đón chứ?

Nhiều năm qua mọi người trong nhà đã quen với việc bay tới bay lui giữa trong nước với ngoài nước, nếu lần nào cũng đi đón thì rất phiền phức, còn làm chậm trễ công việc.

Ngay cả bố anh cũng không định đi đón anh hai, nếu không phải vì lúc đầu Tinh Tinh nghiêm túc giải thích với anh thì Phó Ti Thận sẽ không để tâm đến chuyện này.

"Đi chứ đi chứ, Tinh Tinh muốn đi đón A Cẩn và chị Ngư Du!"

Vừa nghe thấy Phó Ti Cẩn sắp về, Tinh Tinh đã quăng chuyện đi chơi với đám bạn ra sau đầu, một lòng hướng đến chuyện đi đón người.

"Giờ này chắc chuyến bay của anh hai sắp hạ cánh rồi, mẹ mau đi thay quần áo rồi chúng ta đến sân bay."

"Được." Sau khi Tinh Tinh lớn tiếng đồng ý thì lập tức đi tìm bà Đinh nhờ bà thay cho mình một bộ quần áo đẹp.

Đừng mong chờ gì ở việc một đứa bé ba tuổi có thể tự học cách mặc quần áo, đó là điều không thể.

Bà Đinh nhanh chóng thay quần áo cho Tinh Tinh và chuẩn bị một chiếc ba lô nhỏ cho cô bé, trong đó có bình nước ấm, đồ ăn vặt, còn cả hai cái yếm giấy dùng một lần.

Cái này mang đi phòng trường hợp mọi người muốn ăn cơm ở ngoài thì có thể cho Tinh Tinh dùng.

Tuy Tinh Tinh ăn cơm không đến nỗi vương vãi đầy đất nhưng tay bé rất nhỏ không cầm chắc thìa, thỉnh thoảng còn làm đồ.

Vào những lúc này yếm giấy sẽ phát huy tác dụng ngăn Tinh Tinh làm bẩn quần áo mình và người khác.

Mang hai cái, nếu một cái hỏng thì còn cái khác để dự phòng.

Chuyến bay của Phó Ti Cẩn hạ cánh lúc bốn rưỡi chiều, sau khi xuống máy bay còn phải lấy hành lý nên sẽ không thể ra sớm được. Bây giờ là bốn giờ chiều, lúc này bọn họ xuất phát từ nhà đến sân bay là vừa.

Tinh Tinh lo đám bạn nhỏ sẽ đợi mình nên cố ý mang theo quả bóng nhỏ đi và bảo Phó Ti Thận đi vòng qua sân chơi thiếu nhi, hét về phía mấy đứa nhỏ đang chơi đùa trong đó.

"Tiểu Bàn ơi, Hoa Hoa ơi, bây giờ tớ phải đến sân bay đón A Cẩn nên hôm nay không thể chơi với các cậu được."


Hai bạn nhỏ bị gọi tên lập tức chạy đến chỗ Tinh Tinh, vẻ mặt thất vọng nhìn bé qua cửa kính ô tô: "Tinh Tinh không chơi cùng bọn mình được sao?"

"Ừ, hôm nay Tinh Tinh không đến được, quả bóng này tớ cho các cậu mượn đấy, khi nào chơi chán thì để Tiểu Bàn ném vào sân nhà tớ là được." Tinh Tinh hạ cửa kính thấp hơn, đưa quả bóng nhỏ của mình cho hai đứa bé đứng bên ngoài.

Mỗi biệt thự ở khu này đều cách nhau một khoảng nhất định, Tiểu Bàn không thể đứng bên sân nhà mình để ném bóng qua nhà Tinh Tinh được.

Cơ mà cổng của Phó gia là cổng sắt nghệ thuật, Tiểu Bàn chỉ cần nhét bóng qua khe cửa nếu có người nhìn thấy sẽ giúp đỡ mang bóng vào nhà cất, còn nếu không ai thấy cũng không sao, Tinh Tinh sẽ tự tìm.

"Được rồi, vậy lần sau chúng ta sẽ chơi cùng nhau. Bai bai Tinh Tinh." Tiểu Bàn và Hoa Hoa cùng vẫy tay tạm biệt với Tinh Tinh.

"Ừm, bai bai Tiểu Bàn, bai bai Hoa Hoa."

Xe đã lái ra khỏi khu biệt thự mà Tinh Tinh vẫn còn ghé vào cửa sổ xe để nói tạm biệt, Phó Ti Thận trêu đùa: "Nếu bây giờ đổi ý vẫn còn kịp, có cần con đưa mẹ trở lại đấy chơi với bọn họ không?"

"Không cần, chúng ta phải đi đón A Cẩn." Tinh Tinh kiên trì với chuyện này.

"Vâng vâng, nghe theo mẹ hết, tiểu tổ tông."

Có một chuyện Phó Ti Thận đoán sai, thực ra hôm nay Phó Hành cũng đến đón con trai.

Vì hai bên gặp nhau ở cổng sân bay.

"Chú ơi." Tinh Tinh tự giác nhào về phía Phó Hành ôm lấy anh.

Cô nhóc trốn trong ngực Phó Hành, vui vẻ ôm khuôn mặt tuấn tú của anh.

Mặc dù sáng nay Tinh Tinh mới gặp Phó Hành nhunge bây giờ vẫn rất vui khi nhìn thấy anh.

Trong số tất cả những người yêu thương bé, người bé dính nhất chính là Phó Hành.

"Tinh Tinh cũng đến đón A Cẩm sao?" Phó Hành cười hỏi.

"Ừm." Tinh Tinh gật đầu, ngay sau đó được một bàn tay to lớn xoa đầu khen thưởng: "Tinh Tinh ngoan quá."

"Hì hì hì. . ."

Nhóc con xấu hổ che khuôn mặt nhỏ cười ngây ngô.

Trong khi bọn họ dang trò chuyện, loa phát thanh của sân bay đã phát tin tức chuyến bay của Phó Ti Cẩn hạ cánh.


Một nhà ba người ngay lập tức đi bộ đến đường đón người xuống máy bay.

Có rất nhiều người đang chờ ở đây, có người đến đón người thân, cũng có cả tài xế taxi chào mời khách hàng.

Sợ nhiều người dễ va chạm, Phó Hành chỉ đứng ở một nơi thoáng đãng dễ nhìn thấy ở phía xa để chờ Phó Ti Cẩn và Ngư Du.

Sau mười phút chờ đợi, cuối cùng Ngư Du và Phó Ti Cẩn mới kéo hai vali hành lý đến.

Dáng người Phó Ti Cẩn cai, từ xa đã nhìn thấy nơi mấy người Phó Hành đang đứng.

Chủ yếu vẫn là do Tinh Tinh được Phó Hành bế tương đối cao, quá thu hút ánh nhìn nên anh ta dễ nhận ra.

Anh ta lập tức dẫn Ngư Du đi lại đây, chưa đến gần đã bị nhóc con nào đó nôn nóng không thể chờ được nào vào lòng.

"A Cẩn!" Tiếng reo hò có thể sánh với tiếng la hét ing tai vang lên làm cho Phó Ti Cẩn hơi nhíu mày.

"Bố, Tiểu Thận." Anh chào hỏi bố và em trai trước, sau đó mới nói chuyện với Tinh Tinh: "Đã lâu không gặp Tinh Tinh có nhớ con không?"

"Có."

"Nhớ!"

"Nhớ bao nhiêu?"

"Nhớ như này này." Cô nhóc dang rộng hai cánh tay diễn tả cho Phó Ti Cẩn thấy nỗi nhớ của mình lớn đến nhường nào.

Còn lớn hơn cả Tinh Tinh đấy!

"Ha ha ha. . . Con cũng rất nhớ Tinh Tinh."

Phó Ti Cẩn bị Tinh Tinh chọc cười, tiếng cười của anh không chỉ lây nhiễm cho Tinh Tinh mà còn cả những người khác, bao gồm Phó Hành.

Tinh Tinh và Phó Ti Thận rất đơn thuần, thấy Phó Ti Cẩn cười thì cho rằng tâm trạng của anh đã tốt trở lại.

Phó Hành thì chú ý hơn đến những thay đổi của con trai, nó không còn dáng vẻ thâm trầm như trước đây chuyện gì cũng chỉ giấu ở đáy lòng, mà nhiều hơn mấy phần phấn chấn của tuổi trẻ, cả người tràn đầy sức sống, trông sáng sủa hơn nhiều.

Ít nhất là trước đây, Phó Ti Cẩn sẽ không bao giờ cười vui vẻ như vậy.

Phó Hành cảm thấy vui mừng vì điều này, thậm chí khi nhìn Ngư Du đứng bên cạnh Phó Ti Cẩn cũng nhu hoà hơn.


Anh không tỏ rõ thái độ của mình với cô bạn gái này của con trai, không nhiệt tình ủng hộ, cũng không gay gắt phản đối, mọi thứ đều theo ý của bọn trẻ.

Dù sao sau này bọn chúng cũng có cuộc sống của riêng mình, anh là trưởng bối không thể sống thay bọn nó.

Nhưng không thể phủ nhận, so với Ngư Du, Phó Hành thích An Nhiên được vợ nuôi từ bé hơn.

Đây chính là kiểu yêu ai yêu cả đường đi, không phải anh có ý kiến với Ngư Du.

Ban đầu không có ý kiến, bây giờ sau khi nhìn thấy Ngư Du quan tâm chăm sóc con trai mình, Phó Hành càng thêm hài lòng với cô gái dịu dàng lại cẩn thận này. Điều này chứng tỏ mắt nhìn người của con trai anh vẫn rất tốt.

Sau khi đón người xong, gia đình họ Phó không về nhà ăn cơm tối như bà Đinh dự đoán.

Bọn họ ăn ở ngoài.

Trên đường đi Phó Ti Thận cũng gọi An Nhiên đến ăn tối cùng, đây giống như là một bữa cơm đoàn viên thực sự.

Trên bàn cơm, bốn người trẻ chia thành hai cặp tự mình ăn cơm, Phó Hành tập trung cho Tinh Tinh ăn trước.

Yếm giấy trong ba lô không phát huy được tác dụng vốn có của nó, vì Tinh Yinh vốn chẳng chạm tay được đến một món ăn nào cả, chỉ việc mở miệng chờ được cho ăn.

Cô nhóc luôn chỉ huy Phó Hành gắp thịt cho mình, nhưng vẫn bị anh lừa ăn cùng với rau.

Sau khi cho Tinh Tinh ăn xong Phó Hành mới bắt đầu ăn, mới ăn được một nửa thì điện thoại của anh vang lên.

Mọi người theo bản năng nhìn về phía này, Phó Hành cầm điện thoại, dặn dò Phó Ti Cẩn trông chừng Tinh Tinh, còn mình thì đi ra ngoài bắt máy.

Người gọi đến là Mạnh Triết.

"Báo cáo kết quả đã có rồi, tình hình hơi phức tạp, mọi người rảnh thì đến đây một chuyến." Tác phong gọn gàng linh hoạt, không hổ danh là bác sĩ thiết huyết*.

*Thiết huyết: lòng dạ cứng như thép.

"Được tôi biết rồi, chừng nào anh rảnh?" Phó Hành không giống như Bách Kỳ Ngọc, ít nhất anh sẽ không cưỡng ép quấy rầy người khác khi họ đang bận.

"Vậy chiều mai đi, nhớ dẫn đứa bé đi cùng." Chiều mai đến phiên anh ta được nghỉ, có thời gian để tiếp đám người Phó Hành.

"Ừ." Phó Hành đồng ý, người bên kia cúp điện thoại.

Nghe bên tai truyền đến tiếng Tút tút. . ., Phó Hành tiếp tục gọi vào một dãy số khác.

"Alo. . ."

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói lười tiếng, lúc nói còn mang theo âm mũi, hiển nhiên là chưa tỉnh ngủ: "Tôi thức cả đêm hôm qua mãi đến mười một giờ sáng nay mới ngủ, tốt hơn hết là anh nên nói ngắn gọn, đừng làm phiền tôi ngủ bù."

Người bên kia là Cố Lan.


"Mạnh Triết nói kết quả báo cáo của Tinh Tinh đã có, chiều mai chúng ta đến bwenhj viện một chuyến."

"Mạnh Triết là ai?" Cố Lan vẫn đang mơ màng chưa kịp phản ứng.

"Là bác sĩ Bách Kỳ Ngọc giới thiệu cho Tinh Tinh."

Có câu nhắc nhở này cuối cùng Cố Lan cũng nhớ ra.

Anh chống một tay ngồi dậy, chiếc chăn bông trượt xuống làm lộ ra cơ thể cường tráng bên dưới, những đường cong cơ bắp như ẩn như hiện trên làn da trắng nõn mê người.

Thật đáng tiếc khi không có ai thưởng thức cảnh đẹp này, mà chủ nhân của cảnh đẹp cũng không có thời gian để ý, bây giờ anh quan tâm đến sức khoẻ của Tinh Tinh hơn.

"Không phải trước đó nói là một tuần sau sẽ có kết quả sao? Bây giờ hình như cũng gần nửa tháng rồi đúng không?"

"Ừ, hôm nay là ngày mười hai." Phó Hành tính toán rất chính xác: "Anh ta nói là quá nhiều người, Tinh Tinh có một hạng mục cần phải xếp hàng làm kiểm tra, chờ mười hai ngày sau mới có kết quả."

Loại chuyện chen hàng để ưu tiên kiểm tra trước không xảy ra, không phải là không thể chen ngang mà là không cần thiết.

Tinh Tinh không vội kiểm tra, mà người phía trước có thể đang rất vội, nên bọn họ chờ một lât cũng không sao, dù sao cũng chờ hơn nửa năm rồi thêm mấy ngày nữa cũng không sao.

"Tôi biết rồi, ngày mai tôi xếp trống lịch để đi cùng Tinh Tinh."

Cố Lan đồng ý, hai người cũng rất ăn ý không đề cập đến việc có thoing báo cho Bách Kỳ Ngọc hay không, bởi vì Mạnh Triết là bạn của Bách Kỳ Ngọc nên chắc hẳn đã nhận được thông báo đầu tiên rồi.

Quả nhiên chiều hôm sau, bọn Phó Hành vừa đến của phòng làm việc của Mạnh Triết đã thấy Bách Kỳ Ngọc nhàn nhã ngồi bên trong, thản nhiên rót trà uống.

"Tinh Tinh đến rồi." Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Bách Kỳ Ngọc lập tứng đứng dậy, định bế Tinh Tinh từ tay Phó Hành đi.

Nhưng anh ta đã chậm một bước, Phó Hành ôm Tinh Tinh trong lòng né tránh bàn tay Bách Kỳ Ngọc, đi thẳng vào văn phòng của Mạnh Triết.

"Thân thể Tinh Tinh thế nào?"

"Đóng cửa lại trước đi." Mạnh Triết ra hiệu cho Cố Lan đứng gần cửa nhất đi đóng cửa.

Cuộc trò chuyện của bọn họ mang tính riêng tư, không thích hợp để người khác nghe.

Mạnh Triết cầm một chồng báo cáo, dưới cái nhìn chăm chú của ba người đàn ông và một đứa bé, anh ta mở miệng: "Kết quả cho thấy thân thể Tinh Tinh đều bình thường, nhưng có một điều tôi muốn hỏi mấy cậu."

"Anh nói đi." Bây giờ bác sĩ là to nhất, đám người Phó Hành phải hợp tác trả lời.

"Năm nay Tinh Tinh bao nhiêu tuổi? Tôi hy vọng mấy cậu có thể nói rõ cả tháng." Đây là một câu hỏi rất lạ, nhưng không ai dám trả lời qua loa.

"Tinh Tinh sinh vào cuối năm, bây giờ coi như là. . ."

----------------Hết Chương 79------------------

27/08/2022