Chát. Chát.

Cale bắt đầu cau mày sau khi cảm thấy ai đó tát vào má mình.

Chát. Chát.

Cái tay thô bạo tát vào má khiến cậu khó chịu.

Mình nhớ mình đã ngất xỉu, nhưng ai đang tát vào má mình vậy?

"Haaaa."

Cale từ từ mở mắt sau khi thở dài thườn thượt.

Sau đó cậu hoang mang.

"...Cái quái gì thế?"

"Kim Rok Soo! Đồ khốn nạn, mau cút khỏi đó!"

"Huh- Jung Soo, tại sao cậu lại ở đây-?"

Cale bối rối và chạm vào cổ mình.

Giọng này là- 

Giọng của Kim Rok Soo.

Người trước mặt cậu là Choi Jung Soo, một người bắt đầu làm việc cùng lúc với cậu. Và nhìn cậu ta trẻ hơn so với lần cuối Cale thấy. Khuôn mặt vô hồn này chắc chắn là khi tên này ở độ tuổi đôi mươi.

Cale cảm thấy trán nóng ran và xoa má. Trán cậu đang chảy máu.

Cậu cúi xuống và chỉ thấy bộ trang phục làm việc màu đen được làm từ chất liệu cao cấp của mình đã bị rách nhiều chỗ và trên người đang chảy nhiều máu.

"A."

Cale nhớ lại khoảnh khắc này.

Choi Jung Soo đã đỡ cậu lên ngay lúc đó.

"Này! Đi nào! Tại sao một người sử dụng cái đầu của mình như anh lại ra chiến trường thay vì ở lại phía sau vậy hả? Cái đồ ngu ngốc này! Anh nghĩ anh đến đây để giúp chúng tôi sao?"

"Di chuyển."

"Gì chứ? Tên này, tôi đã nói rồi, đây không phải là lúc để ra tay!"

Mình biết.

Mình biết bây giờ không phải lúc để làm điều đó.

Cale nhấc người lên và quay lại.

Sau đó cậu có thể nhìn thấy nó.

Cậu có thể thấy một vài tòa nhà mà họ gần như không thể xây dựng lại đã bị phá hủy, còn những con quái vật chui ra từ một lỗ đen trên bầu trời.

Cậu có thể nhìn thấy bầu trời Hàn Quốc đang rực cháy.

"Chết tiệt."

Là lúc đó.

Đó là điều đã xảy ra khi cậu bước vào công ty này. Đó là thứ đã xảy ra trong năm đầu tiên của cậu.

Quái vật cấp 1 bất ngờ xuất hiện trong khu C-1, Hàn Quốc.

Bang hội của người sử dụng năng lực chịu trách nhiệm cho khu vực và những tên khốn thợ săn đều đã bỏ chạy, để các nhân viên của công ty đứng ra cầm cự cho đến khi có người xuất hiện từ chính phủ.

"... Trưởng nhóm."

Kim Rok Soo, Cale, có thể nhìn thấy trưởng nhóm của mình và các tiền bối từ năm đầu tiên làm việc. Tất cả đều đang tập trung vào việc phòng thủ để ngăn chặn lũ quái vật.

Hồi đó cậu rất yếu.

Khả năng của cậu đã được thức tỉnh sau đó, nhưng cậu chỉ là một lính mới màu xanh lá vào lúc này.

Đó là lý do tại sao cậu không thể làm gì mà chỉ có thể chạy trốn.

"Hehe-"


Cale tự mình nhận ra tình hình hiện tại.

Mình đang mơ.

Nhưng tại sao phải là giấc mơ chết tiệt này.

Tại sao mình lại phải mơ giấc mơ này sau khi ngất xỉu trong trận chiến với Đế quốc và Honte?

"Này! Nhanh lên! Tên ngốc như anh còn chưa thức tỉnh khả năng của mình nữa đó! Nếu anh không phải là người bạn đồng hành năm đầu tiên và duy nhất của tôi! Haaaa!"


Cale nhớ lại những gì cậu đã nói trong quá khứ khi Choi Jung Soo đã hỗ trợ và kéo cậu ra khỏi đây.

Kim Rok Soo ở tuổi đôi mươi đã nói như thế này.

Tôi sẽ giết tất cả những tên khốn chết tiệt đó và trở thành một kẻ lười biếng trong suốt quãng đời còn lại của mình bằng tiền trợ cấp của mình.

Mình chắc chắn sẽ làm điều đó.

Mình sẽ giết tất cả những con quái vật.

Mình cũng sẽ xử lý những thành viên của hội tài năng, những tên đã tận dụng tất cả những lợi ích mà chúng tôi cung cấp cho chúng để bảo vệ người dân và chống lại lũ quái vật, nhưng sau đó bỏ chạy khi chúng tôi cần chúng nhất.

Mình sẽ giết tất cả.

... Và sau đó tôi sống bình yên trong một thế giới hòa bình.

Cale lặp lại những câu đó một lần nữa.

"Mình sẽ giết hết lũ khốn kiếp đó rồi nghỉ ngơi. Mình chắc chắn sẽ sống một cuộc sống bình yên."

Đế quốc và Arm.

Tại sao có rất nhiều tên khốn chết tiệt trên thế giới, những kẻ thậm chí không đáng được gọi là con người?

"Tại sao có rất nhiều tên thậm chí còn tệ hơn mình?!"

Khi Cale, không, khi Kim Rok Soo ở tuổi đôi mươi hét lên điều đó, cậu thấy Choi Jung Soo đang nhìn mình.

Choi Jung Soo đã đáp lại.

"Im lặng đi đồ khốn! Chỉ cần anh tự lo cho bản thân thôi!"

"Hehehe."

Cale bật cười trước những lời vừa rồi của tân binh, Choi Jung Soo.

"Cậu nên làm điều đó trước."

"Tôi giỏi hơn anh ở điểm đó."

Cale không thể nhịn được cười trước câu trả lời của Choi Jung Soo.

"Vậy tại sao một người tốt hơn mình lại chết trước?"

Cale vô cùng bức xúc. Cậu biết đây chỉ là một giấc mơ từ khi nhìn thấy Choi Jung Soo, những tiền bối và trưởng nhóm cũ của cậu. Những thứ này không có ý nghĩa.

Đó là điều mà Kim Rok Soo đã ngoài 30 tuổi và hiện là trưởng nhóm không thể tưởng tượng được.

Choi Jung Soo đã đáp lại.

"Này! Anh không biết phương châm trưởng nhóm của chúng ta sao?"

Làm sao mình lại không biết được?

Cale biết điều đó quá rõ.

"Được sống là tốt nhất! Tại sao cậu không ghi nhớ những lời đó, hả?"

Cậu đã thực sự ghi nhớ nó.

"Này, trưởng nhóm nói anh ấy sẽ sở hữu một trang trại sau khi nghỉ hưu. Tôi sẽ sở hữu một vườn cây ăn quả bên cạnh anh ấy."

Khi đó cậu đã chế giễu Choi Jung Soo.

Làm thế nào cậu lại có thể nói điều đó thoải mái như vậy trong một tình huống như thế này?

Điều đó khiến Choi Jung Soo bật ra tiếng cười vô cớ độc đáo của mình khi trả lời lại.

Cậu ta đã nói điều tương tự như cậu đã nói trong giấc mơ này.

"Anh muốn làm gì?"

Còn gì khác nữa?

Muốn trở thành một kẻ lười biếng.

Chết tiệt.

Cale cảm thấy cơn khó chịu và tức giận của mình đang tràn ngập cùng với những cảm xúc ẩn sâu bên trong, khiến cậu càng tức giận hơn.

Cậu nhắm mắt lại. Sau đó hét lên.

"Chết tiệt! Mình sẽ phá hủy tất cả!"

Và mở mắt ra.

Cậu chớp mắt.


Môi trường xung quanh đã thay đổi.

Những tòa nhà sụp đổ, những nhân viên công ty và những người dân đang chạy trốn đều không có ở đó.

Thay vào đó, cậu nhìn thấy một thứ khác.

Cale vô thức mỉm cười.

"... N, nhân loại?"

Cậu có thể thấy được đôi mắt xanh đen tròn xoe trước mặt. Cậu cũng có thể thấy một bàn chân trước run lên vì giật mình. Bàn chân trước đó đã dừng lại khi cố gắng đắp khăn lên trán Cale.

Cale bắt đầu suy nghĩ.

À, cuối cùng thì cũng tỉnh rồi.

Đó là thời điểm đó.

- Thật xấu xa.

Hmm?

Cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Cale cố gắng tìm nơi phát ra giọng nói đó.

Đầu tiên, cậu có thể nhìn thấy Raon đang bất ngờ, cũng như Đội phó Hilsman đang cầm một chậu nước với một cái khăn trong đó.

Cậu quay đầu sang một bên nhìn thấy một chiếc bàn tròn nhỏ.

Thánh tử Jack và Clopeh Sekka đang ngồi ở đó, và Thế tử Alberu được kết nối thông qua thiết bị liên lạc hình ảnh.

- Nói mớ trong mơ, thật tuyệt vời làm sao.

Alberu có vẻ rất bình tĩnh.

Hầu hết mọi người sẽ nghĩ anh ta trông như một người ông tốt bụng đã đi cùng cháu trai của mình trong một chuyến đi thực tế. Alberu hiền lành nói.

- Chết tiệt! Mình sẽ phá hủy tất cả! là những gì cậu vừa nói, đúng không?

À, vậy là mình vừa mới hét lên câu đó.

Cale bình tĩnh gật đầu.

"Đã lâu không gặp, thưa điện hạ. Có vẻ tôi đã nói ra những lời thật lòng trong giấc mơ của mình rồi."

Thế tử Alberu không giấu nổi bàng hoàng.

Anh đã xem đoạn hình ảnh từ Clopeh và nghe về tình hình từ Rosalyn và Choi Han.

Tuy nhiên, người chịu trách nhiệm về tất cả đã tỉnh dậy sau khi ngất xỉu và thản nhiên nói đã lâu không gặp. Thế tử vô thức hỏi mặc dù Clopeh và những người khác cũng đang ở trong phòng.

- Cậu định làm gì sau khi phá hủy tất cả?

Cale nhìn quanh.

Mọi người đều ổn. Đó là điều quan trọng.

Họ đang ở bên trong một doanh trại nhỏ.

Cale đáp.

"Sống như một kẻ lười biếng, thưa điện hạ."

Bầu không khí im lặng bao trùm khắp nơi.

Ngay cả Clopeh cũng lắc đầu với Cale.

"Hình như ngài vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn. Tôi đoán Cale-nim cũng vẫn là con người. Tôi cho anh hùng cũng là một con người. Hahaha!"

Đội phó Hilsman bước vào như vừa giao nhiệm vụ cho người khác.

"Ngài ấy thường xuyên như vậy."

Cale không bận tâm đến mọi ánh nhìn của họ. Thế tử Alberu, người biết về niềm hy vọng bấy lâu nay của Cale, đang mỉm cười với một kiểu biểu cảm quá tệ, nhưng cậu cũng không quan tâm đến ánh mắt đó và nói.

"Choi Han, Mary và cô Rosalyn đã đi chưa?"

Raon đáp lại.

"Đúng rồi! Ba người bọn họ đã tới Đại Ngàn trước!"

Cale đã cho họ biết cần làm gì tiếp theo trước khi ngất đi.

Cậu nói họ phải đến Đại Ngàn trước.


Cale cảm thấy hài lòng khi nhóm đầu tiên di chuyển là một nhóm kết hợp hành động với nhau rất tốt. Ba người họ sẽ ngăn chặn tình huống xấu nhất xảy ra.

Mắt cậu hướng về phía Alberu đang ở phía bên kia của thiết bị liên lạc hình ảnh. Alberu lập tức hiểu và nói khi cả hai vừa chạm mắt nhau.

- Cậu chỉ mới ngất khoảng ba tiếng.

"Đã ba tiếng, tôi hiểu rồi."

Mô tả của Cale khiến Alberu mỉm cười. Anh có thể biết tên này đang cố gắng truyền đạt điều gì.

- Vương quốc Breck, Vương quốc Whipper, Vương quốc Roan và ba Vương quốc phía Bắc đều sẽ tuyên bố vào tối nay.


Như mong đợi.

Cale chắc chắn Alberu sẽ làm có vài hành động trong suốt ba giờ qua.

- Bọn ta sẽ thông báo hắc ma pháp đã trở lại thế giới.

Cale ngồi dậy trên giường.

Alberu tiếp tục nói.

- Bọn ta cũng đang liên hệ với các nhà thờ. Họ sẽ giúp nếu thực sự là hắc ma pháp.

"Tôi nghĩ sẽ mất một thời gian để làm điều đó, điện hạ?"

- Đúng. Đế quốc sẽ cương quyết phủ nhận điều đó. Sẽ rất khó để lực lượng của các nhà thờ vào cuộc ngay. Và quan trọng nhất...

Alberu ngừng nói một lúc.

Cale bước xuống giường và đứng dậy. Sau đó, sửa các đường viền quần áo của mình.

Điều quan trọng nhất lúc này.

Điều mà Thế tử sắp nói.

Thứ còn quan trọng hơn lời tuyên bố hắc ma pháp đã trở lại, tiêu diệt Hoàng Thái tử và Tháp chuông của Nhà giả kim, và nhận được sự giúp đỡ từ các nhà thờ. Chỉ có một điều.

"Bây giờ tôi sẽ đến Đại Ngàn đây."

Nơi có trận chiến đang diễn ra lúc này là quan trọng nhất.

Alberu mấp máy vài lần mà không nói được gì. Anh đã thấy những gì Cale đã làm trên chiến trường. Hơn nữa, thậm chí không cần chứng kiến nó, anh cũng có thể hiểu được những thiệt hại phải gánh chịu đối với tên này.

Tuy nhiên, họ cần sức mạnh của Cale trong trận chiến này, đặc biệt là sức mạnh đó để tiêu diệt lũ golem.

Thế tử có chuyện muốn nói, nhưng hiện tại cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể yên lặng mở miệng. Anh có thể thấy Cale đang nhìn anh.

Cale thờ ơ hỏi một câu.

"Vương quốc Roan ổn chứ?"

Vương quốc Roan đã chọn không tham chiến.

Tuy nhiên, bây giờ họ đang ở giữa một. Thế tử không có lựa chọn nào khác ngoài việc trở thành trung tâm của cuộc chiến này.

Điều này là do Vương quốc Roan là quốc gia mạnh nhất sau Đế quốc ở Tây lục địa lúc này.

Alberu cười khúc khích và đáp lại.

- Đồ ngốc, tự lo cho bản thân đi.

Cale chỉ gật đầu và ra hiệu cho Raon.

Raon ngay lập tức kích hoạt một vòng tròn dịch chuyển. Thánh tử Jack cũng bước vào và Cale hất ngón tay về phía Hilsman.

Sau đó cậu nhìn về phía Clopeh và hỏi.

"Ngươi biết phải làm gì, phải không?"

"Tất nhiên, Cale-nim. Tham mưu trưởng Harol và Đại tướng quân Toonka xin lỗi vì đã không thể tiễn mọi người được."

Clopeh bước ra khỏi vòng tròn dịch chuyển như thể đó là điều hiển nhiên.

"Tôi sẽ lo việc của thành Maple một cách đàng hoàng."

Cale cảm thấy buồn cười sau khi nhìn thấy nụ cười của Clopeh. Harol lẽ ra có thể giải quyết ổn thỏa với Clopeh, nhưng hắn hơi lo lắng vì không biết Clopeh sẽ làm gì tiếp theo.

Đó là thời điểm đó.

- Cậu không cần phải lo lắng về thành Maple vì đại diện của từng vương quốc trong liên minh cũng sẽ đến đó. Tất cả họ sẽ đến đó trong khoảng một giờ.

Alberu tình cờ nói thêm.

Cale cảm thấy nhẹ nhõm.

Vậy thì sẽ ổn thôi.

Alberu nói thêm một vài điều, và Cale cũng yêu cầu một vài điều.

- Ngài đã nghĩ xa hơn chưa?


Alberu đã rất ngạc nhiên và vui vẻ hài lòng.

- Ta sẽ chuẩn bị ngay.

Cale sắp sửa nịnh bợ Alberu sau một thời gian khi nghe Alberu đã điều hành mọi thứ rất tốt.

- Liên hệ với ta tại Đại Ngàn. Hẹn gặp các cậu ở đó.

Tách.


Tuy nhiên, Alberu đã ngắt liên lạc trước.

"Nhân loại! Thế tử vẫn luôn như vậy!"

Chính xác.

Cale thở dài và ra hiệu cho Raon khởi động vòng tròn dịch chuyển.

Raon nhìn khuôn mặt và cơ thể của Cale một lần rồi mới hài lòng gật đầu.

"Chúng ta đi thôi!"

Vâng, đi thôi.

Quay trở lại chiến trường.

* * *

Cale nhắm mắt lại sau khi thấy cảnh vật thay đổi. Cậu cảm thấy có điều kỳ lạ đang xảy ra với cơ thể mình và nhanh chóng mở mắt.

Sau đó cậu nhìn thấy xung quanh.

"... Raon, đây là đâu?"

"Bầu trời!"

Họ đã dịch chuyển lên bầu trời.

Cale cảm nhận được dưới chân mình trống trải.

"Rosalyn thông minh bảo ta đến chỗ này!"

Cale hỏi một lần nữa sau khi nhìn thấy những gì trước mặt.

"Đây là đâu?"

Lần này cậu đã nghe thấy một phản ứng khác.

Cậu biết đâylà bầu trời, nhưng đây là bầu trời nào mới được?

"Khu vực 8 của Đại Ngàn! Cô ấy bảo chúng ta đến đây!"

Không phải Khu vực 7 mà Đế quốc xâm lược, mà là Khu vực 8 nằm bên dưới nó.

Cale nghe thấy giọng nói của Hilsman và Thánh tử Jack đằng sau.

"Trời ơi! Cái gì vậy- "

" Ôi, chúa ơi. "

Tuy nhiên, Cale không có thời gian để nhìn hai người họ.

Cậu có thể biết tại sao Rosalyn lại nói cậu đến đây.

"Những tên khốn sử dụng hắc ma pháp chết tiệt đó."

Những nơi khác của Khu vực 7 bị cháy.

Tuy nhiên, thứ thu hút sự chú ý của Cale là những con Golem hình người màu đen đang lao qua những cái cây trong Đại Ngàn.

Có tổng cộng bốn golem.

Những con golem cao gần 20 mét này đang canh gác Khu vực 7 từ các hướng Bắc, Nam, Đông và Tây giống như những người gác cổng.

Hơn nữa, trên bầu trời của Khu vực 7.

Có một phi thuyền hình lâu đài nằm phía trên cung điện ở trung tâm của Khu vực 7. Nó đang nhìn xuống Khu vực 7 từ trung tâm của khu vực như đang quan sát mọi thứ.

"Cô ở đây?"

Cale thấy Rosalyn đang bay lên từ bên dưới.

Cô ấy nhanh chóng bay đến cạnh Cale và bắt đầu nói.

"... Lực lượng của Đại Ngàn và chúng tôi hiện đã ngừng tấn công."

Cale có thể hiểu tại sao họ dừng lại.

Rosalyn cay đắng tiếp tục nói.

"Người dân của Khu vực 7 hiện đang bị bắt làm con tin."

Người dân của cả một khu vực bị bắt làm con tin.

Những người dân bình thường sẽ không thể tránh được và vượt qua bốn con golem ở mỗi hướng cũng như sự quan sát cẩn thận của phi thuyền trên bầu trời.

"Khu vực 7 của Đại Ngàn đã biến thành một pháo đài."

Đó là một pháo đài khép kín mà không ai có thể ra vào.

Nó cũng giống như địa ngục.

Đó là Khu vực 7 hiện tại.

Rosalyn có thể nghe thấy Cale bình tĩnh trả lờ.

"Nó không phải là một pháo đài. Có một con đường."

Đôi mắt loé lên ánh sáng của Cale thu hút sự chú ý của Rosalyn.

Chắc chắn có một con đường ở đâu đó.