【Bùi Dục Kỳ đột nhiên hiểu ra: Mẹ, muốn đánh bố!!!】

***

Hạ Lan Chi đảo một vòng thật lớn rốt cuộc cũng nói ra mục đích hôm nay mình đến.

Thứ nhất là niết Bùi Dục Kỳ trong lòng bàn tay, khiến Tiết Khánh Vũ tự mình nhìn thấy dáng vẻ cuồng loạn lúc Bùi Dục Kỳ phát bệnh để cắt đứt ý nghĩ giữ lại công ty cho nó.

Thứ hai người phụ nữ kia mặc dù không có dáng vẻ hồ ly dụ dỗ nhưng dáng người thật sự phập phồng quyến rũ, lỡ như thành công bò lên giường Bùi Ôn Du…… Hạ Lan Chi ghét nhất là loại biến số lung tung rối loạn này.

Dù cho lúc ấy bà ta chính là thừa dịp vợ Tiết Khánh Vũ mang thai mà dùng chiêu này dụ dỗ ông ta mắc câu.

Bà ta rõ ràng hơn ai hết, đàn ông không kẻ nào kiểm soát được nửa thân dưới!

Nhất là trong thời gian vợ mang thai, ngoại tình chơi gái quả thực là bắt được cả mớ…… Nếu không phải Bùi Ôn Du bị thương nặng, sợ là trong ba năm rưỡi này đã sớm bạn gái đầy rẫy, sao còn có thể vì một kẻ đã chết mà phòng không gối chiếc lâu như vậy?

Chỉ sợ thứ đồ vật kia là vì bị thương nên mới không cách nào sử dụng mà thôi!

Trong lòng bà ta cười nhạo, nhưng đồng thời lại trách cứ con hàng ngu xuẩn Trịnh Tuệ Văn có một chút chuyện cũng làm không xong kia! Thật là vô dụng!

Từ sau khi biết được giữa Bùi Ôn Du và Tiết Huệ Vũ có hợp đồng kết hôn từ trong miệng Trịnh Tuệ Văn, bà ta liền kêu Trịnh Tuệ Văn đi tìm hợp đồng kết hôn của bọn họ, chuẩn bị sau khi tìm được cái hợp đồng này liền chọc thủng tâm cơ của hai người trước mặt Tiết Khánh Vũ, khiến Tiết Khánh Vũ trong cơn thất vọng mà thu lại công ty con.

Tuy nhiên tìm nhiều năm như vậy cũng không thể tìm ra, tám chín phần mười là giấu ở trong két sắt.

Nhưng bây giờ, Bùi Ôn Du đã có được tập đoàn Bùi Thị, tình huống liền biến đổi cực lớn. Bùi Ôn Du nhất định chỉ có thể có mỗi tên ngốc bệnh tự kỷ Bùi Dục Kỳ này!

Chờ Bùi Ôn Du chết rồi, bọn họ có thể dễ dàng đùa chết Bùi Dục Kỳ, gia sản khổng lồ kia của Bùi Thị chính là của bọn họ!

Mà biến số trong lòng Hạ Lan Chi chính là lỡ như thứ đồ vật bị thương của Bùi Ôn Du khỏi rồi, lỡ như khiến phụ nữ mang thai còn sinh ra một đứa bé khỏe mạnh……

Quan hệ hôn nhân với người vợ đã mất liền tự động giải trừ, lỡ như Bùi Ôn Du còn chủ động nói ra chuyện giữa mình và Tiết Huệ Vũ là hợp đồng kết hôn khiến Tiết Khánh Vũ giận dữ cắt đứt quan hệ với anh…… Vậy chẳng phải là cả đời thật sự không qua lại với nhau nữa sao!!!

Tất cả tài sản của Bùi Ôn Du bao gồm phần của Tiết Huệ Vũ đều lợi cho người phụ nữ cùng đứa trẻ khác! Điều này sao có thể khiến Hạ Lan Chi cam tâm cho được!

“Lan Chi nói đúng, Dục Kỳ cũng không thể cứ luôn chờ ở bệnh viện……”

Bùi Dục Kỳ là cốt nhục duy nhất của con gái.

Lúc trước Tiết Khánh Vũ ghi hận Bùi Ôn Du, mỗi khi nhìn thấy Bùi Dục Kỳ giống như từ một khuôn đúc ra với con gái mình vẫn còn có chút mềm lòng.

Nhưng bởi vì trở mặt với con rể, Tiết Khánh Vũ một mực không bỏ mặt mũi xuống được nên cũng không có cơ hội gần gũi với cháu trai nhà mình.


Mãi đến lúc Bùi Dục Kỳ hơn một tuổi vẫn không thể mở miệng nói chuyện mới biết được đứa nhỏ này mắc bệnh tự kỷ. Lúc đó ông chết vì sĩ diện lại cảm thấy người cháu này khiến mình mất mặt, đến nỗi đến bây giờ vẫn cứ như người xa lạ…… Một năm không dễ gì mới gặp mặt được vài lần, đứa nhỏ này liền trốn đi thật xa, lớn đến như thế vẫn chưa ôm được một lần……

Cứ như vậy mà hơn ba năm trôi qua, cũng không biết có phải vì hiện giờ cơ thể càng ngày càng kém hay không, mà mỗi khi nhớ lại thái độ lạnh lùng của mình lúc trước, ông liền hối hận không thôi, giống như đột nhiên trở nên cảm tính vậy, cảm thấy mình vô cùng mắc nợ con gái, cũng vô cùng mắc nợ con rể và cháu trai……

Cho nên, thấy Hạ Lan Chi nhắc tới chuyện đưa Bùi Dục Kỳ về nhà chăm sóc, Tiết Khánh Vũ cũng vô cùng tán thành.

Nhưng lại nghe thấy Bùi Ôn Du lạnh lùng mở miệng nói: “Bố, dì, lần xảy ra tai nạn xe hơi ba năm trước, con đã từng khẩn cầu hai người vô số lần, có thể giúp đỡ con chăm sóc cho Dục Kỳ mới sinh không……”

Bùi Ôn Du không quên được tình cảnh lúc ấy hai chân mình tàn tật quỳ ở trước cửa cầu xin bọn họ chăm sóc Bùi Dục Kỳ.

Lúc tỉnh lại trong bệnh viện, đã là một tháng sau khi tai nạn xe cộ.

Anh bị thương rất nặng, ngực, thắt lưng, hai chân đều xuất hiện nhiều chỗ gãy xương, giống như tê liệt hoàn toàn không thể nhúc nhích nằm trong phòng bệnh VIP.

Nhóm bác sĩ đều an ủi anh không được từ bỏ, anh đã tương đối may mắn rồi.

Bởi vì vợ anh Tiết Huệ Vũ mất tích sống chết không rõ, mà tài xế của bọn họ tử vong ngay tại chỗ. Chỉ có anh, may mắn sống sót, trung khu thần kinh quan trọng cùng những bộ phận mấu chốt đều tránh được.

Chỉ cần tích cực tiến hành trị liệu tổng hợp, nhất định có thể hồi phục. Cũng có hi vọng lại lần nữa đứng lên đi lại bình thường.

Chỉ có anh, lúc nghe chuyện Tiết Huệ Vũ còn chưa được tìm thấy, đầu nổ “Oanh” một tiếng.

Tất cả mọi người đều an ủi anh, một tháng vẫn chưa tìm được nói rõ là tin tức tốt, nhân viên cứu hộ đã mở rộng phạm vi tìm kiếm cứu nạn, rất có thể là được ai đó cứu, kêu anh yên tâm dưỡng bệnh, Tiết Huệ Vũ nhất định sẽ được tìm thấy.

Trong lúc đó, Trịnh Tuệ Văn mang theo Bùi Dục Kỳ đến thăm anh vài lần, nhưng mỗi lần con nhìn thấy anh đều khóc nháo không ngừng, có dỗ thế nào cũng không nín, Trịnh Tuệ Văn nói là mùi của bệnh viện và tiếng còi báo động của xe cứu thương khiến đứa bé không thích nên mới khóc nháo.

Mỗi lần Bùi Ôn Du nhìn thấy con khóc, nghĩ đến Huệ Vũ còn chưa tìm thấy, cũng không nhịn được mà cùng nhau khóc oà lên.

Bác sĩ nói cảm xúc dao động quá lớn ảnh hưởng đến việc chữa bệnh, đối với sức khỏe của đứa bé cũng không tốt, hơn nữa đứa bé dường như rất mẫn cảm đối với tiếng còi báo động của xe cứu thương, cho nên về sau, anh liền bảo Trịnh Tuệ Văn không cần đưa đứa bé đến bệnh viện nữa.

Anh viết lại toàn bộ thứ mình có thể nhớ về cách ăn mặc ngày đó của Tiết Huệ Vũ, để Chu Khải Hoa phát thông báo tìm người ở từng con đường, bất kỳ manh mối nào đều tạ ơn bằng số tiền lớn. Nhưng chờ được chỉ là một đống cuộc điện thoại lường gạt lừa tiền.

Bác sĩ nói anh cần nằm ít nhất ba tháng. Nhưng trong ba tháng này, vẫn không có tin tức của Huệ Vũ. Cảnh sát tuyên bố đình chỉ công tác tìm kiếm cứu nạn, Bùi Ôn Du chỉ có thể không ngừng tiêu tiền thuê người khác đi tìm kiếm.

Bác sĩ nhiều lần khuyên anh, thân thể suy yếu như anh tuyệt đối không thể hút thuốc, nhưng mà…… Anh không thở được, mỗi khi nhìn thấy Bùi Dục Kỳ liền nhớ đến Tiết Huệ Vũ.

Vì để đè nén cảm xúc gần như muốn phát điên của mình, anh chỉ có thể không ngừng hút thuốc làm tê liệt bản thân, nếu không dùng cách thức xả hơi này tê liệt hệ thần kinh, có lẽ anh không có cách nào chịu đựng qua được đoạn thời gian đen tối khi biết tin Tiết Huệ Vũ có khả năng rất lớn đã qua đời……

Tuy nhiên trên người và trên quần áo nồng đậm mùi thuốc lá khiến bé con oa oa khóc lớn…… Anh sợ đứa bé vừa sinh phổi không tốt, chỉ có thể trốn trong phòng hút thuốc, mỗi lần bé con muốn ôm, anh đều không cho con đến gần mình, để phòng ngừa mùi khói thuốc ám lên người con.

Ngay cả tự mình đứng thẳng anh cũng đứng không vững, đi đường khập khiễng, anh càng không muốn để cho con trai nhìn thấy dáng vẻ bố mình tàn tật lụi bại thế này…… Quả thật là hỏng bét……


Thậm chí anh còn vi phạm lời dặn dò của bác sĩ, sau khi có thể xuống giường ngồi vào xe lăn, anh lập tức kêu Chu Khải Hoa đẩy mình ngồi trên xe lăn đi đến địa điểm xảy ra sự cố.

Anh muốn tự mình đi tìm Huệ Vũ!

Giày vò qua lại như thế, đương nhiên lại nhập viện. Bùi Ôn Du lại nằm tiếp một đoạn thời gian, rồi bắt đầu khắc khổ khôi phục sức khỏe.

Sau đó lại ra ngoài tìm Tiết Huệ Vũ lần nữa.

Manh mối anh thu được loại nào cũng có, nhưng bất kỳ một mảnh manh mối nào, Bùi Ôn Du đều không muốn bỏ qua, anh tin tưởng nhất định có một mảnh manh mối sẽ chỉ hướng đến Huệ Vũ! Huệ Vũ, nhất định đang chờ anh đến tìm cô!

Anh không thể từ bỏ! Nếu như ngay cả anh cũng từ bỏ…… Thì không còn tìm thấy Huệ Vũ nữa……

Cứ từng chuyến ra ngoài thường xuyên như thế đến mấy ngày không về nhà…… Ở nhà cũng thường xuyên bởi vì khôi phục sức khỏe quá độ hoặc là đau thương kịch liệt mà hôn mê bất tỉnh được cấp cứu đưa đi bệnh viện……

Nhưng Bùi Ôn Du không quan tâm, anh chỉ cần có thể tìm thấy Huệ Vũ là được.

Cho dù tất cả mọi người đều nói, Tiết Huệ Vũ có thể đã chết rồi, anh cũng phải mang cô về nhà.

Nhà của bọn họ……

Dưới sự kiên trì đó, Bùi Ôn Du ngồi trên xe lăn nửa năm, lại dùng nửa năm mới học được cách chống gậy đi đường.

Nhưng vào lúc này, anh nhận thấy bé con sắp được một tuổi còn chưa biết nói chuyện, mỗi khi gặp anh đều run rẩy co rúc lại, anh liền ý thức sâu sắc được hoàn cảnh nặng nề trong nhà……

Khi ấy anh cũng lên trên mạng tìm thử, đứa trẻ bắt đầu ê a học nói hoàn toàn là được hun đúc từ hoàn cảnh xung quanh, hơn nữa thích bắt chước động tác cùng ngôn ngữ của người lớn nhất.

Muốn chỉ dẫn đứa bé học nói, nhất định phải lợi dụng bất kỳ cơ hội nào có thể để không ngừng nói chuyện với bé, dùng ngôn ngữ bé có thể nghe hiểu được kể chuyện cho bé nghe.

Nhưng những thứ này, anh không làm được.

Đã hơn một năm không tìm được Tiết Huệ Vũ, thông báo tìm người cũng đã treo hơn một năm, dù cho Tiết Huệ Vũ được người khác cứu cũng nên có liên lạc, nhưng mất nhiều nhân lực vật lực thế nào đi chăng nữa cũng không tìm thấy, hy vọng còn sống căn bản là bằng không.

Anh dần dần sinh ra cảm xúc tuyệt vọng, hơn nữa hai chân tàn tật, đến nay không thể lưu loát đi đường một mình, cả người giống như từ trên đám mây rơi xuống địa ngục.

Loại chênh lệch này khiến cho Bùi Ôn Du không còn ôm hi vọng đối với cuộc sống cùng tương lai, chỉ cảm thấy mỗi phút mỗi giây trôi qua đều là dày vò……

Trầm cảm, ác mộng, giật mình giữa đêm, tự trách…… Hội chứng của người còn sống sót càng ngày càng nghiêm trọng, uống thuốc và hút thuốc đều không thể giảm bớt…… Đau khổ khó chịu giống như muốn chết quách đi……

Đặc biệt là, lúc đối mặt với đôi mắt cực kỳ giống với Tiết Huệ Vũ kia của Bùi Dục Kỳ, cảm giác đau khổ, áy náy lại ngày càng mãnh liệt.


Hơn nữa tàn tật ốm đau đã khiến anh không còn điềm tĩnh tốt đẹp giống với trước kia, anh sinh ra suy nghĩ không hay ——

Huệ Vũ bị tai nạn xe mà mất đi đau đớn như thế, ngay cả thi thể cũng không thể tìm được, vì sao anh còn có thể sống lại lần nữa giống như người thường……

Anh cảm thấy mình không xứng sống trên cõi đời này……

Anh hẳn nên cùng cô rời đi……

Nếu lúc ấy không phải anh cố ý lừa Huệ Vũ ra ngoài khám bệnh, Huệ Vũ căn bản sẽ không chết!

Là anh hại chết Huệ Vũ!

Dựa vào đâu…… Dựa vào đâu mà người sống sót lại là anh!

Vì thế lúc ấy, Bùi Ôn Du có một quyết định cực kỳ sai lầm, ngày đó anh bế Bùi Dục Kỳ đến nhà họ Tiết, khẩn cầu bố vợ giúp đỡ chăm sóc đứa trẻ.

Dù biết bố vợ có khúc mắc đối với anh, cũng gửi gắm hy vọng vào việc ông ấy có thể nể tình đây là con trai của Huệ Vũ, mà nuôi bé lớn lên bình an khoẻ mạnh. Người bố hỏng bét cực độ, tàn tật phế vật như anh, đã định sẵn là không thể cho bé con của anh và Huệ Vũ có được một tuổi thơ hạnh phúc.

Anh đã…… Không còn hy vọng sống.

Nhưng ngày đó, anh bị từ chối không cho vào nhà. Bố vợ của anh không chịu gặp anh, mẹ vợ khoanh tay trước ngực chặn ở cửa, châm chọc khiêu khích nói —— Con của cậu, dựa vào đâu mà muốn chúng tôi nuôi!

Đúng vậy, dựa vào đâu…… Con của Huệ Vũ thì không phải cháu ngoại của các người sao……

Câu nói lạnh lùng tuyệt tình kia khiến Bùi Ôn Du nhớ mãi đến bây giờ, anh mới ý thức được rõ ràng, mình không thể cứ chết đi như vậy được…… Cũng cắn răng chặt đứt tâm tư nhờ bọn họ chăm sóc.

Anh chết, con của anh…… Đứa con duy nhất của anh và Huệ Vũ, sẽ không có bất kỳ kẻ nào bằng lòng chăm sóc.

Mà anh đã từng đồng ý với Huệ Vũ, cần phải tự mình chăm sóc cho con bọn họ.

Bởi vì chuyện này mà một lần nữa đốt cháy lên ý niệm, bởi vì một cọng rơm cuối cùng, cũng là duy nhất này, Bùi Ôn Du đốt lên .vọng phải kiên cường sống sót, vào thời khắc gian nan nhất, cắn răng chống đỡ qua.

“Các người nói, con của tôi dựa vào đâu muốn để các người nuôi! Vậy bây giờ, cùng là tình huống tai nạn xe cộ, tại sao lại bằng lòng giúp tôi chăm sóc đứa trẻ chứ?”

Huyệt thái dương co rút đau đớn đợt này tiếp nối đợt kia, từng câu từng chữ của Bùi Ôn Du rất nhẹ, nhưng loại giọng điệu lạnh băng chưa bao giờ có này mang theo oán giận nhắc lại chuyện xưa.

Trong phòng bệnh nháy mắt tĩnh mịch lặng ngắt như tờ.

Hạ Lan Chi không ngờ Bùi Ôn Du ở trước mặt người ngoài lại không nể mặt mũi như thế, lúc này có chút ngượng ngùng nói: “Ôn Du à, con thật sự hiểu lầm chúng ta rồi. Khi đó chúng ta không bằng lòng là vì lo lắng sau khi con phó thác con mình cho chúng ta lại nảy sinh suy nghĩ không hay…… Lúc đó con nhất định phải có Dục Kỳ, như vậy mới có thể sống tiếp. Dục Kỳ là hy vọng duy nhất để con sống tiếp.”

Hạ Lan Chi khẽ nhìn ánh mắt của Tiết Khánh Vũ, thấy ông ta không phát giác được chuyện gì nên lập tức có tự tin, lời nói chuẩn xác mà rằng: “Nhưng bây giờ không giống với trước kia, Ôn Du con đã bước ra đường cùng khi đó, người duy nhất có thể chăm sóc cho Dục Kỳ là dì Trịnh lại bó thạch cao cần tĩnh dưỡng, cho nên Dục Kỳ cứ tạm thời giao cho chúng ta chăm nom đi.”

Lời Hạ Lan Chi nói đến trót lọt, Tiết Huệ Vũ lòng vốn đang trầm xuống bởi vì Bùi Ôn Du tâm lại trầm xuống lần nữa.

Được lắm Bùi Ôn Du, biết rõ quan hệ giữa cô với bố mẹ không tốt, sau khi cô xảy ra tai nạn xe thế mà lại muốn ném đứa trẻ cho bố mẹ chăm sóc!

Rõ ràng bản thân chẳng quan tâm hỏi han đứa bé, còn không biết xấu hổ nổi giận người khác không chăm sóc đứa bé, bây giờ có phải lại muốn phủi tay ném Bùi Dục Kỳ cho người khác nữa không?!


Trong lòng Tiết Huệ Vũ nháy mắt nổi nóng lên!

Cảm thấy Bùi Ôn Du vừa ăn cướp vừa la làng, lại tức anh cố ý đẩy đứa bé vào hố lửa!

Nếu Bùi Dục Kỳ thật sự vừa sinh ra liền giao cho Hạ Lan Chi chăm sóc, nói không chừng chưa đến mấy tháng đã chết yểu bởi vì chuyện ngoài ý muốn!

Mà vốn dĩ trong tiểu thuyết, Bùi Dục Kỳ chính là sau khi Bùi Ôn Du chết mà bị đưa về nhà họ Tiết, bị Hạ Lan Chi nhục mạ ngược đãi đủ kiểu, mới dẫn đến bệnh tự kỷ của bé ngày càng nghiêm trọng, thậm chí phân liệt ra một nhân cách phụ bảo vệ bản thân, trốn tránh đau khổ!

Đây không phải là hố lửa thì là gì!

Quả nhiên, những loại lời thề độc với cô rằng tuyệt đối sẽ tận tâm tận lực yêu quý cùng chăm sóc đứa bé lúc cô mang thai đều chỉ là lời nói dối dỗ dành lừa gạt cô!

Thật ra Tiết Huệ Vũ đã từng suy đoán, có phải do con của bọn họ được chẩn đoán mắc bệnh tự kỷ mới khiến Bùi Ôn Du dần dần mệt mỏi cùng phiền chán hay không, nên mới không gần gũi đứa bé, hiện giờ xem ra, trong lúc ở cữ chăm nom đứa bé chỉ là góp vui lấy lệ trước mặt cô mà thôi!

Cô vừa chết, liền hấp tấp muốn rời tay khỏi bé con!

Quả nhiên, không hề yêu bé con một chút nào!!!

Nhìn thấy nắm đấm của mẹ nắm lại siết sao, Bùi Dục Kỳ ôm cánh tay mẹ co thành một nhúm nho nhỏ mẫn nhận thấy mẹ đang tức giận! Hơn nữa còn rất rất tức giận!

Bé bất an lôi kéo cánh tay mẹ, lại phát hiện mẹ hoàn toàn không chú ý tới bé, ánh mắt phun lửa nhìn chằm chằm bố! Ánh mắt kia quả thực còn kinh khủng hơn gấp trăm lần so với ánh mắt khi dì Trịnh muốn đánh mình!

Bùi Dục Kỳ đột nhiên hiểu ra: Mẹ, muốn đánh bố!!! Bởi vì bố không nhận ra mẹ, cho nên mẹ giận rồi!!!

Thấy kéo cánh tay đã không thể thu hút được sự chú ý của mẹ, mà bố cũng không hề chú ý tới một chút nào, bé gấp đến nỗi theo bản năng bắt đầu cắn ngón tay.

Nhưng trong nháy mắt bé nâng tay lại nghĩ đến lời dặn dò của mẹ, bé nhất định phải nói chuyện mới có thể giúp mẹ ở lại, không khỏi chân tay luống cuống dậm chân tại chỗ, nôn nóng mà hô lên “A…… A……”

Thanh âm yếu ớt nhỏ như tiếng muỗi kêu, Tiết Huệ Vũ phục hồi tinh thần mới chú ý tới cơn nôn nóng của Bùi Dục Kỳ.

Mặc dù Bùi Dục Kỳ mới ba tuổi, nhưng bé có thể nghe hiểu hết!

Ý thức được bé con nhà mình vừa mới nghe được đoạn hội thoại mấy người lớn ghét bỏ bé, trong lòng cô khó chịu đến siết lại, lúc đang muốn vươn tay ôm bé một cái, liền thấy bé nghẹn đỏ mặt, hướng về phía mình gào lên một tiếng vang dội “Mẹ”!

“Hức……”

Cả phòng bệnh nháy mắt yên tĩnh không một tiếng động, phảng phất như đến cả một chiếc kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Tay đang nâng lên của Tiết Huệ Vũ cứng ngắc giữa không trung.

Cô chớp chớp mắt, liền thấy ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt rơi vào trên người mẹ con bọn họ.

Sắc mặt khác nhau.

“Hức……” Bùi Dục Kỳ bởi vì căng thẳng, run rẩy mà bắt đầu nấc lên.

Chóp mũi nhỏ đo đỏ tủi thân mà thút thít, giống như động vật nhỏ đang bị hoảng sợ.