【Thẩm Tuyết…… Rốt cuộc trông cô ấy thế nào?】

***

Kể từ sau vụ tai nạn xe cách đây ba năm rưỡi, đêm nào Bùi Ôn Du cũng ngủ không yên.

Không phải cả người đau đớn trằn trọc, thì bị ác mộng làm cho bừng tỉnh khó ngủ lại được.

Sau vụ tai nạn xe hơi khác cách đây ba tuần, tình trạng mất ngủ kéo dài này càng trầm trọng hơn, buổi tối hai bàn chân thường xuyên thường bị đông lạnh đến bừng tỉnh.

Nhưng đêm qua, sau khi gặp ảo giác nhìn thấy Huệ Vũ rồi bất tỉnh, lại mơ mơ màng màng, kỳ lạ…… Hết lần này đến lần khác mơ thấy một giấc mơ ấm áp.

Hai chân anh như được bao bọc bởi một cảm giác ấm áp thoải mái, anh mơ thấy Huệ Vũ, không phải là khung cảnh ác mộng ngày này qua ngày khác của những năm qua, mà là ở bên bầu bạn chăm sóc anh……

Rõ ràng biết đây chỉ là ảo mộng, xúc cảm những ngón tay nóng bỏng nhẵn mịn của cô lại chân thật đến mức khiến anh không muốn tỉnh dậy chút nào…… Anh chìm đắm trong sự thoải mái ấm áp ấy, lại lần nữa mơ hồ mất đi ý thức……

Mãi đến sáng hôm sau tỉnh lại, cánh tay truyền đến một cảm xúc lành lạnh thoải mái, tiếng thở nhẹ khiến anh vô thức buông lỏng mệt mỏi…… Giây tiếp theo, Bùi Ôn Du lập tức phản ứng lại, đột ngột mở mắt ra.

“Anh tỉnh rồi?”

Tiết Huệ Vũ đang thay miếng băng cá nhân trên khuỷu tay cho Bùi Ôn Du thì thấy anh tỉnh dậy, lập tức sán đến gần quan tâm nói: “Có chỗ nào khó chịu không?”

Giọng điệu quen thuộc khiến Bùi Ôn Du im lặng ngây ngốc, vẫn có một cảm giác không chân thật với những chuyện đang xảy ra với mình vào lúc này.

Tiết Huệ Vũ thấy anh ngây ngốc, ở bên cạnh nói thêm: “Bùi tiên sinh, hôm qua anh bị ngất xỉu……”

Một câu “Bùi tiên sinh” của Tiết Huệ Vũ kéo Bùi Ôn Du về hiện thực, tim anh nhảy dựng, lập tức nhắm mắt lại, theo bản năng xoa xoa đôi lông mày đang nhíu lại, bình tĩnh lại cảm xúc như đang đi tàu lượn siêu tốc, nói: “Cô Thẩm, tôi……”

Những ký ức lộn xộn của đêm qua dần được sắp xếp, Bùi Ôn Du nhất thời không thể phân biệt được hành động ôm ai đó vào lòng là mơ hay thực.

“Tối qua trước khi ngất…… Tôi có làm hành động kỳ quặc nào không……?”

“Tối qua khi tôi vừa rời đi chợt nghe trên lầu truyền đến âm thanh rơi xuống đất, bởi vì lo lắng cho Bùi tiên sinh nên đã quay lại lần nữa, lúc đi vào Bùi tiên sinh đã ngất xỉu trên giường.” Tiết Huệ Vũ nói dối mà mặt không đỏ tim không đập.

“Lúc ấy dạ dày Bùi tiên sinh vô cùng đau đớn, cả người run rẩy không kiểm soát được, tay chân lạnh như băng, cho nên tôi đã chườm một miếng giữ ấm cho Bùi tiên sinh, lại giúp Bùi tiên sinh mát xa một chút để giúp lưu thông máu…… Sau đó thấy khuỷu tay Bùi tiên sinh có vết xước, liền thoa thuốc mỡ, dán băng cá nhân. Lúc nãy là đang đổi băng cá nhân cho anh.”

Tiết Huệ Vũ lặng lẽ tranh công, nhưng Bùi Ôn Du đối với những lời mà cô nói như đau dạ dày đến mức run rẩy thì chẳng có ấn tượng gì, ngược lại cảm thấy tối qua ngủ rất ngon, sáng ngủ dậy tay chân đều ấm áp thoải mái…… Chẳng lẽ, tất cả những điều này là do đối phương chườm túi giữ ấm cho anh?

Bùi Ôn Du nhíu mày hỏi: “Tối qua cô Thẩm cả đêm đều ở trong phòng chăm sóc tôi ư?”

Tiết Huệ Vũ gật đầu nói: “Tôi lo buổi tối tiên sinh tỉnh dậy cần người giúp đỡ, cho nên ở bên cạnh một đêm.”

Cô mèo khen mèo dài đuôi, nghĩ thầm Bùi Ôn Du nhất định sẽ cảm động đến mức độ thiên cảm tăng vọt. Ai ngờ, lại nghe thấy âm thanh “Giá trị hồi sinh trừ 5 điểm” của hệ thống.

Tiết Huệ Vũ vừa mèo khen mèo dài đuôi xong nghẹn họng, nhịn không được trở mặt liếc Bùi Ôn Du một cái, cảm thấy anh quả nhiên là một con sói mắt trắng.


Tối qua cô lo anh không có ai ở bên chăm sóc sẽ té ngã xuống giường nên đã ở lại, còn bởi vì sau này anh không thể phục hồi hoàn toàn mà lo đến mức không ngủ được.

Anh thì hay rồi, ngủ say như chết, tỉnh lại thì trừ giá trị hồi sinh của cô! Lại còn trừ cả năm điểm!!

“Cảm ơn tối qua cô Thẩm đã chăm sóc.”

Bùi Ôn Du tự biết mình ngủ luôn rất nông, tối qua Thẩm Tuyết làm nhiều chuyện như vậy, mà cả đêm anh lại không phát giác ra chút gì!

Bùi Ôn Du không dám tin, thậm chí còn nghi ngờ phải chăng tác dụng phụ của thuốc đã làm anh buồn ngủ như thế.

Anh từ từ đưa tay lên che mắt, thở dài một hơi nói: “Nhưng cô Thẩm ạ, tôi thuê cô là hy vọng cô có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc Dục Kỳ. Chăm sóc tôi không phải phạm vi chức trách của cô Thẩm, hy vọng cô Thẩm có thể hiểu rõ, sau này xin hãy đặt chuyện của Dục Kỳ lên hàng đầu. Chuyện của tôi thư ký Chu và thầy Tề sẽ quan tâm lo liệu.”

“Bùi tiên sinh, có lẽ anh coi hành vi của tôi là xen vào việc của người khác. Nhưng tối qua thầy Tề không ở đây, anh lại không gọi điện cho thư ký Chu.” Tiết Huệ Vũ không khỏi tức giận trả lời, “Nước xa không cứu được lửa gần. Tối qua nếu không phải tôi kịp lúc phát hiện Bùi tiên sinh đang té lăn trên đất, có lẽ Bùi tiên sinh sẽ phải nằm sàn nhà cả buổi tối rồi. Trong tình trạng không uống thuốc, dạ dày lại đau còn sàn nhà vừa cứng vừa lạnh như băng, hiện tại anh còn có thể thoải mái nằm trên giường như thế này sao?”

Bùi Ôn Du nhất thời bị oán giận nghẹn họng.

“……Xin lỗi.” Anh vô thức xin lỗi, “Vừa rồi giọng điệu có chút nghiêm trọng……”

Trước kia cãi nhau với Bùi Ôn Du, mỗi lần yết hầu cô vừa vang, đối phương liền tức tốc nhận lỗi, khiến cô như thể đánh một quyền vào bông, luôn cảm thấy thái độ giả mù sa mưa xin lỗi của Bùi Ôn Du vô cùng đáng giận.

Nhưng hiện tại, nghe anh nhanh chóng xin lỗi, trong lòng Tiết Huệ Vũ lại cảm thấy có chút hụt hẫn.

Cô thấp giọng giải thích: “Bây giờ là bảy giờ, Dục Kỳ thường tám giờ mới thức dậy, vậy nên tôi mới chưa qua đó.”

Tiết Huệ Vũ khẽ dừng một chút, nói thêm: “Bây giờ, muốn gọi điện cho thư ký Chu không? Hay là, Bùi tiên sinh muốn ngủ thêm một lúc.”

Hôm nay là một ngày thứ bảy hiếm hoi, mới bảy giờ sáng đã gọi điện cho Chu Khải Hoa có vẻ sẽ quấy nhiễu giấc mộng đẹp của hắn.

Bùi Ôn Du nhắm hai mắt nói: “Tôi ngủ tiếp một lúc vậy. Dục Kỳ phiền cô chăm sóc rồi.”

Thấy anh muốn ngủ tiếp, phong thái và giọng điệu cũng trở lại bình thường không có những cảm xúc bị đè nén như đêm qua, Tiết Huệ Vũ không làm phiền anh nữa.

Bùi Ôn Du quả thật muốn ngủ thêm một lát.

Cả đêm khó có được một giấc ngủ yên ổn, Bùi Ôn Du tự biết mình cần phải cố gắng nghỉ ngơi tốt nên mới có ý nghĩ muốn ngủ lại.

Tuy nhiên, dù cho đối phương đã sớm rời đi, dù cho căn phòng yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng chim sẻ ngoài cửa sổ cũng không thể nghe thấy, Bùi Ôn Du lại trằn trọc trên giường không có một chút xíu gì buồn ngủ, hoặc giống như trước đây giấc ngủ không sâu động một cái là đã bừng tỉnh, dù làm thế nào cũng không thể ngủ say giống như tối qua……

Cứ như vậy không có cách nào đi vào giấc ngủ mà trằn trọc xoay người trên giường, bả vai Bùi Ôn Du đè lên một vật nhỏ cứng rắn lạnh băng.

Vai anh bị cấn đến mức khó chịu, đưa tay mò mẫm một chút thì phát hiện đó là một chiếc hoa tai hình bầu dục.

Trên giường có một chiếc hoa tai của phụ nữ vốn đã khiến Bùi Ôn Du có chút ngưng trệ, anh đoán là có lẽ Thẩm Tuyết đã làm rơi trên giường khi chăm sóc anh vào đêm qua, anh định đợi sau khi Chu Khải Hoa đến sẽ đưa hoa tai cho hắn để hắn trả lại cho Thẩm Tuyết, tuy nhiên sau khi bàn tay trong nghề sờ so,ạng kiểu dáng của hoa tai một lúc, anh vốn đang khẽ cau mày liền trực tiếp đóng băng khuôn mặt.


Anh không dám tin cứ lấy tay sờ so,ạng hết lần này đến lần khác.

Bởi vì không nhìn thấy, anh chỉ có thể dùng tay cảm nhận. Cuối cùng, thật sự không kìm chế được nữa, mới sáng sớm đã gọi điện cho Chu Khải Hoa bảo hắn lập tức chạy đến.

Khi Tiết Huệ Vũ chăm sóc bé con rời giường, liền thấy Chu Khải Hoa vội vã chạy đến biệt thự. Mà khi cô chuẩn bị xong bữa sáng cho bé con mới nhận ra, hoa tai của mình thế mà mất rơi rồi!

Sau khi làm mất chiếc hoa tai vào đêm cô cứu Bùi Ôn Du, Tiết Huệ Vũ chỉ còn lại một chiếc hoa tai.

Có một điểm mà thật ra hệ thống nói cũng có khả năng, đó chính là có lẽ thực sự có người nhớ cách ăn mặc trang điểm của cô, bởi vì cô là người mất tích, Bùi Ôn Du vì muốn người ta tìm kiếm và cứu cô, chắc chắn sẽ nhiều lần mô tả lại bộ cách ăn mặc vào ngày cô mất tích.

Tiết Huệ Vũ từng ôm mong chờ như vậy, nhưng Bùi Ôn Du lại bị mù……

Cho nên, Tiết Huệ Vũ đã gạt bỏ suy nghĩ mỗi ngày đều đeo chiếc hoa tai này.

Mà dù tất cả trang sức trong phòng đều là của cô, nhưng dù sao hiện tại cô cũng danh không chính ngôn không thuận, Tiết Huệ Vũ cũng chẳng làm được cái hành vi như ăn trộm, vì vậy lần trước khi đến trung tâm mua sắm, đã tự mua cho mình một đôi hoa tai mới.

Ngày thường, cô sẽ dựa vào quần áo để lựa chọn xem nên đeo hoa tai nào, nhưng tình cờ ngày hôm qua cô lại đeo chiếc hoa tai đơn kia! Lại còn trùng hợp rơi mất!!!

Bởi vì không biết rơi mất lúc nào, Tiết Huệ Vũ hoảng loạn tìm kiếm khắp nơi trong biệt thự.

Mà cùng lúc ấy, Chu Khải Hoa nhìn hoa tai trong tay Bùi Ôn Du, trong lòng đánh thịch, nhưng giả vờ như không hiểu đầu đuôi hỏi:

“Bùi tổng, anh vội gọi tôi đến là để cho tôi xem chiếc hoa tai này sao?”

Bùi Ôn Du khẽ gật đầu, sau khi lần lượt giải thích về màu sắc, hình dạng và chất liệu của bông tai trên tay, sắc mặt nghiêm túc nói: “Cậu không thấy chiếc hoa tai này nhìn rất quen mắt sao?”

Chu Khải Hoa sao có thể không nhận ra chiếc hoa tai này.

Đây là của nhà thiết kế Loe hàng đầu trong nước tự mình thiết kế.

Loe là một nhà thiết kế cổ quái mà thần bí, từng vinh dự giành được hàng chục giải thưởng quốc tế lớn như giải thiết kế Châu Á, giải thưởng thiết kế toàn cầu, nhưng chưa bao giờ lộ mặt, thi thoảng ngoi lên là để gửi chuyển phát nhanh sản phẩm thiết kế và bản thảo thiết kế của mình cho một số công ty hàng xa xỉ nổi tiếng.

Công ty con mà Bùi tổng đã tiếp quản của tập đoàn Tiết Thị chính là một công ty trang sức, Loe cũng từng đóng góp một vài bản thảo trang sức châu báu, khiến doanh số của công ty con phát triển không ngừng.

Nhưng những năm gần đây, Loe đột ngột biến mất không còn ra sản phẩm mới nào nữa, dù là Bùi Ôn Du hay là những công ty khác đều nhận được mail uyển chuyển từ chối lời mời vì linh cảm đã cạn kiệt. Nhiều người đã đồn rằng, Loe có thể đã thật sự lui khỏi giới.

Và chiếc bông tai này là sản phẩm đầu tiên của dòng Sol do Loe thiết kế cách đây 7 năm, năm ấy dựa vào thiết kế tao nhã lộng lẫy cùng tay nghề thủ công tinh xảo, nó đã làm náo động cả nước, trực tiếp bán hết hàng, đến mức hiện tại, có vô số hàng giả và hàng nhái loại một vi phạm bản quyền trên thị trường.

Quan trọng hơn là, ngày Tiết Huệ Vũ mất tích cũng đeo đôi hoa tai này……

Mà hắn cũng đoán ra, lúc này chiếc hoa tai Bùi tổng đang cầm trong tay chắc chắn là hoa tai của Thẩm Tuyết. Vào đêm Thẩm Tuyết cứu Bùi tổng đã đeo đôi hoa tai này. Lúc đó, tai của cô ấy bị nhiễm trùng chảy máu, tai trái còn quấn băng gạc……


Bởi vì nó là một chiếc hoa tai quen thuộc, hơn nữa lúc ấy Thẩm Tuyết đeo không hề ăn khớp, nên Chu Khải Hoa càng để ý hơn. Sau này lại nhìn thấy Thẩm Tuyết đeo, chỉ cảm thấy hàng giả này mô phỏng theo thật sự rất giống.

Nếu Bùi tổng không bị mù, Chu Khải Hoa sẽ lo lắng Bùi tổng xúc động khi nhìn vật nhớ người nên tính nhắc Thẩm Tuyết không nên đeo đôi hoa tai này, nhưng vì Bùi tổng bị mù, hắn cũng không làm điều thừa thãi……

Không ngờ dù Bùi tổng không nhìn thấy, nhưng chỉ cần dựa vào cảm giác là Bùi tổng là có thể cảm nhận được chiếc hoa tai này.

“Nếu Bùi tổng để ý, tôi sẽ nhắc Thẩm Tuyết đừng đeo chiếc hoa tai này nữa.”

“Cậu biết đây là của Thẩm Tuyết?” Bùi Ôn Du cau chặt mày nói, “Cậu đã sớm nhìn thấy sao không nói với tôi?”

Chu Khải Hoa không hiểu tại sao Bùi tổng lại tức giận, cho rằng Bùi tổng giận hắn vì hắn đã mời một gia sư không có chút ý thức gì về bản quyền mà đi mua hàng giả, nên hắn ấp úng nói: “Thật có lỗi, tôi không biết Bùi tổng sẽ để ý có người đeo hàng giả……”

“Hoa tai này không phải hàng rep 1:1, mà là hàng thật.” Bùi Ôn Du dứt khoát ngắt lời, sắc mặt nghiêm túc nói: “Chỉ là hiện tại, mắt tôi nhìn không thấy nên không thể tự mình giám định, lát nữa cậu hãy đến chỗ giám định xem xét một chút.”

“Bùi tổng, hoa tai này có phải hàng thật hay không rất quan trọng ư?” Dù sao cũng không phải sản phẩm của công ty bọn họ mà còn là của công ty đối thủ cạnh tranh, Chu Khải Hoa băn khoăn hỏi: “Năm đó giá bán của hoa tai là năm vạn, rất nhiều cô gái trẻ vì mua hàng xa xỉ mà lên mạng vay tiền, cũng có thể là món quà ước hẹn mà chồng cô ấy tặng……”

Bốn chữ “món quà ước hẹn” khiến tim Bùi Ôn Du nghẽn lại.

Đôi hoa tai được đặt tên là “Sol”, bắt nguồn từ tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là “Mặt trời”.

Viên sapphire rực rỡ chói mắt được bao bọc bởi những viên kim cương đính hạt, nhưng hoàn toàn không che lấp đi một tia sáng nào, mà làm cho những viên kim cương chói lóa như ngôi sao trở thành phông nền, khiến quầng sáng chói mắt đó làm nó càng chói lọi như mặt trời.

Cũng giống như Tiết Huệ Vũ mãi mãi tỏa sáng bắt mắt trên sân khấu.

Mặc dù cả ngày bị bao trùm trong bóng tối, cô ấy giống như một tia sáng mặt trời vô tình chiếu vào.

Và anh là người đã được chiếu sáng bởi một tia sáng chói lọi như thế trong giờ phút đen tối nhất đã từng.

Bởi vì linh cảm này, anh đã tự mình thiết kế “Sol”, cũng cố ý muốn cho Tiết Huệ Vũ đeo, lấy tên là “Loe”, cung cấp bản thiết kế rồi chỉ định tài trợ cho chuyến lưu diễn vở kịch ba lê quan trọng《Don Quixote》trong nước của vũ đoàn ba lê mà Tiết Huệ Vũ ở, để Tiết Huệ Vũ nhầm tưởng đó là tài trợ của chủ sở hữu thương hiệu.

Hoa tai này không phân biệt tai trái và phải, còn một chỗ độc đáo khác là hoa tai này có thể khắc chữ, khắc chữ ngay tại móc cài của hoa tai.

Một trong những cách để giám định hoa tai là nhìn vào chữ khắc, hàng giả bởi vì vấn đề chất lượng mà khắc chữ rất mơ hồ nhìn không rõ.

Đôi hoa tai tặng cho Tiết Huệ Vũ được anh tự mình khắc, một chiếc khắc chữ “X”, chiếc còn lại khắc chữ “HY”.

Gộp tất cả lại là Tiết Huệ Vũ.

Mà hiện tại chiếc đang nằm trong tay Bùi Ôn Du, chỗ móc cài trùng hợp có khắc một chữ

“X”.

“Bình thường cô ấy vẫn thường đeo tai nào?”

“Là tai phải.”

Tên viết tắt của Thẩm Tuyết là SX, nếu khắc chữ, quả thật tai phải đúng là một chữ “X”.

Tất cả chỉ có thể nói là trùng hợp, mà cố tình nhiều sự trùng hợp và nhiều điểm tương đồng đều xảy ra trên cùng một người.


Khiến Bùi Ôn Du luôn sinh ra một loại ảo giác kỳ quái, thân phận của đối phương có thể không đơn giản như Chu Khải Hoa đã điều tra.

Vậy thân phận mà Chu Khải Hoa đã điều tra rốt cuộc là chuyện gì?

Mà thứ càng làm cho Bùi Ôn Du lo lắng chính là, vì tìm kiếm Tiết Huệ Vũ rơi xuống sông mất tích, mà đặc điểm hình thể, quần áo cách ăn mặc ngày đó, những bức ảnh màu sắc gần đây của Tiết Huệ Vũ đều được công khai rộng rãi.

Nếu đối phương cố tình sử dụng giọng nói tương tự, lời nói và việc làm tương tự, quần áo cách ăn mặc tương tự…… Thậm chí dung mạo tương tự…… Cố tình tiếp cận anh và Dục Kỳ……

“Thẩm Tuyết…… Rốt cuộc trông cô ấy như thế nào?”

Nếu đối phương nhắm vào anh mà đến, vậy thì dung mạo ắt hẳn phải có đến tám phần tương tự Tiết Huệ Vũ. Việc Dục Kỳ thân thiết với cô ấy cũng có thể liên quan đến điều này……

Mục đích của cô ấy rốt cuộc là gì? Là ai phái đến?

Nếu là Bùi Vĩnh Ngọc phái đến muốn hại anh, chắc chắn không thể cứu anh hai lần!

Có lẽ, cô ấy cũng đã cứu Huệ Vũ……?

Khi thình lình được hỏi về sự xuất hiện của Thẩm Tuyết, Chu Khải Hoa suy nghĩ một lúc, sau đó đáp: “Thẩm Tuyết cô ấy…… Thoạt nhìn cảm thấy có vẻ khá bình thường…… Da ngăm đen, vàng vọt, khuôn mặt nhìn qua thì thấy không có tinh thần, hẳn là do thời gian trước sống không được tốt lắm……”

Lúc đầu khi gặp nhau, Chu Khải Hoa đối với gương mặt của Thẩm Tuyết thật sự không có ký ức gì. Nhưng hiện tại sau khi nhìn thuận mắt, cảm thấy Thẩm Tuyết dường như trở nên ngày càng đẹp, thậm chí trước kia chưa bao giờ cảm thấy, nhưng giờ đây càng nhìn lại càng thấy giống Tiết tổng.

Giọng nói cũng hơi giống Tiết tổng……

Chu Khải Hoa đương nhiên không dám nhắc tới Tiết tổng trước mặt Bùi tổng, nhưng lại nghĩ đến dù sao Bùi tổng cũng sẽ phục hồi thị lực, vì thế sau khi do dự, đã ăn ngay nói thật nói: “Gần đây sau khi tinh thần và diện mạo trở nên tốt hơn, cộng với cách ăn mặc, có chút giống với Tiết tổng……”

Hắn quan sát thần sắc của Bùi tổng, dè dặt bổ sung thêm: “Có thể do giọng nói giống nhau nên sinh ra ảo giác…… Chờ đến khi Bùi tổng nhìn thấy, chắc chắn sẽ cảm thấy không giống nữa.”

Bùi Ôn Du vốn hơi ngạc nhiên khi nghe Chu Khải Hoa nói đối phương có dáng vẻ rất bình thường, nếu có mục đích tiếp cận anh thì không thể tìm một cô gái có dáng vẻ bình thường như thế, nhưng người diện mạo bình thường như vậy mà lại có nét giống Huệ Vũ?

Bùi Ôn Du cảm thấy Chu Khải Hoa nói hai câu này quả thật rất mâu thuẫn, một người phụ nữ xinh đẹp và khí chất toàn thân như Huệ Vũ, ngũ quan ưu việt dù cho chụp liên tiếp 360 độ cũng không có góc chết, làm sao người có nét giống cô ấy thoạt nhìn lại cảm thấy ngũ quan khuôn mặt bình thường được!

Lần đầu tiên Bùi Ôn Du cảm thấy thẩm mỹ của Chu Khải Hoa không đáng tin cậy như vậy! Thậm chí còn có chút giận dữ không hiểu nổi!

Không biết trong lòng Bùi tổng đang nghĩ gì, Chu Khải Hoa thấy Bùi tổng lộ ra vẻ mặt bình tĩnh không nói lời nào, hắn chần chừ vài phút, rốt cuộc hỏi một vấn đề khiến lòng hắn ngứa ngáy nãy giờ.

“Bùi tổng…… Tại sao anh lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với dáng vẻ của Thẩm Tuyết vậy…… Hoa tai của cô ấy sao lại xuất hiện ở chỗ anh……? Hai người…… Có xảy ra chuyện gì sao?”

Chu • Bát quái cõi lòng hừng hực bốc cháy. Khải Hoa • jpg

***

Tác giả có lời muốn nói:

Bùi Ôn Du: Huệ Vũ nhà tôi là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, người giống cô ấy hẳn nên là mỹ nhân mới đúng!

Tiết Huệ Vũ: Hóa ra anh ham hố sắc đẹp của tôi!

Bùi Ôn Du: Không phải anh không có, nhưng dường như em nhìn trúng sắc đẹp của anh mới đồng ý lập hợp đồng hôn nhân mà ┭┮﹏┭┮

Tiết Huệ Vũ: Anh nói có thật có lý tôi không cách nào phản bác được.