Hoàng đế đã đưa Bá tước Bellacian tới một hòn đảo nhỏ ở phía Tây gần với Thung lũng Hỗn loạn. Mặc dù được gửi đi trên danh nghĩa canh gác hòn đào, thực tế ta có thể nói rằng ông ta bị lưu đày

Tuy nhiên, dù cho Bá tước Bellacian bị trừng phạt công khai, họ cũng không sẽ dùng từ "trừng phạt" vởi vì nó có thể khiến tôi hay Diana bị liên lụy.

Bá tước Bellacian được chuyển về phía Tây mà không chút phản kháng nào. Cũng từ đó một những tin đồn về việc ông bị điên đi cũng lan ra nhanh chóng.

Tôi không biết rằng ông ta có đang giả dối không hay thật sự điên loại, nhưng dù đó có là sự thật thì tôi cũng chẳng thông cảm cho ông ta được.

Thật đáng đời.

Diana cũng không quá quan tâm tới những lời đồn của Bá tước Bellacian.

Từ hôm đó, Diana đã ở lại trong cung Thái tử để chuẩn bị nhập học vào Học viện Kỵ Sĩ.

Bình thường thì các quý tộc sẽ nhận được giấy nhập học luôn mà không cần phải thi đầu vào. Nhưng Diana nói rằng em ấy muốn làm bài thi một cách công bằng, vì vậy nên tôi đã tôn trọng quyết định của em.

Diana gần đây rất bận rộn vì em ấy phải chuẩn bị cho các bài kiểm tra đầu vào về thể lực, kiếm thuật và cả viết luận.

Edon là bậc tiền bối đã tốt nghiệp Học viện Kỵ Sĩ nên tôi đã giao cho anh ta nhiệm vụ làm người hướng dẫn hỗ trợ cho Diana.

Giờ đã gần nửa đêm nhưng Diana mắt vẫn dán chặt vào quyển sách.

"Diana, nghỉ chút đi."

Tôi đặt đĩa đồ ăn nhẹ và tách trà hương thảo xuống bàn.

"Wow, em thấy đói rồi đấy. Thật may mắn khi có thể vừa học vừa được uống trà chị pha."

Em nhấp một ngụm trà hương thảo.

"Em không cố gắng quá sức đấy chứ?"

"Kỳ thi sắp đến gần rồi. Thế này thì cũng là bình thường rồi."

Diana trả lời chắc nịch. Em bây giờ như một con người khác hẳn với Diana trong nguyên tác.

Diana trong 'Tiểu thư và Quái vật' rất xinh đẹp, nhưng lúc nào cũng u ám và ở trong thế bị động. Từ đầu đến cuối, em ấy luôn ở vị trí trung gian để Richard và Blake giằng co. Sau khi chọn Richard thì em ấy vẫn ở vị trí bị động và không thể tự mình quyết định.

Nhưng Diana ở hiện tại lại rất tự tin và quyết đoán.

"Đừng áp lực quá. Năm nay không được thì vẫn còn năm sau mà."

Diana mới mười tuổi, vì vậy nên nếu trượt lần này thì vẫn còn một hay hai năm nữa.

"Không! Em không muốn gọi mấy đứa nhỏ tuổi hơn là tiền bối đâu."

Vậy ra đó là lí do nó rất quan trong với em ấy sao...!

"Lần này em nhất định phải đậu!"

Nghĩ thôi cũng thấy rùng mình, Diana lại tập trung vào quyển sách

***

Diana đã vượt qua kỳ thi đầu vào của Học viện với số điểm xuất sắc, xếp thứ 9 toàn bảng và hạng 2 bảng nữ. Thật xứng đáng với công sức mà em ấy bỏ ra để chăm chỉ luyện kiếm thuật hai năm qua.

"Chúc mừng em, Diana."

Nhưng Diana lại có vẻ không vui. Em ấy không hài lòng với kết quả sao?

"Diana, em xếp thứ 9 đấy. Em đã làm rất tốt."

"Vâng. Em cũng bất ngờ khi thấy kết quả tốt hơn tưởng tượng."

"Vậy sao lại làm mặt ỉu xìu ra thế kia?"

"Nếu đi học ở Học viện thì em sẽ phải xa chị."

Diana thở dài. Tôi cười rồi nhẹ véo má em.

"Lễ nhập học sẽ diễn ra vào tháng 2 năm sau. Chúng ta vẫn có thể ở bên nhau cho tới lúc đó mà."

"Biết là thế nhưng mà..."

"Vậy thì, hay là không học ở học viện nữa mà ở với chị?"

"...Em không thể làm thế được. Em nhất định phải trở thành một kỵ sĩ. Vì vậy hãy chờ em 6 năm nữa nhé."

6 năm sao... Diana sẽ tốt nghiệp năm 17 tuổi. Lúc đó Blake cũng sẽ lên 17.

Tôi có thể hóa giải lời nguyền cho Blake cho tới lúc đó không? Hay tôi nên từ bỏ mọi thứ và chuẩn bị rời đi?

"Chị...?"

Đôi mắt của Diana run run lo lắng khi không thấy tôi trả lời.

"Được. Chị sẽ đợi."

Tôi sẽ cố gắng cùng với Blake chờ đợi em ấy với hy vọng rằng lời nguyền của cậu có thể được hóa giải.

Tôi sẽ cố hết sức, nhưng tôi không thể hứa trước được điều gì.

"Để chuẩn bị nhập học..."

Khi tôi cố chuyển chủ đề, Diana đột nhiên nắm lấy tay tôi và móc ngoéo ngón út lại.

"Hứa với em đi."

"Diana."

Tôi cố gỡ tay ra vì xấu hổ, nhưng em lại giữ chặt tay hơn rồi cười.

"Hứa đi."

Tôi bị ép phải đưa ra lời hứa. Tuy nhiên, khi thấy những ngón tay nhỏ bé của chúng tôi đan vào nhau, một nụ cười bất giác hiện lên trên khuôn mặt tôi.

"Ừ. Chị hứa."

Cuối cùng tôi lại đưa ra một lời hứa không chắc chắn.

***

Một năm nữa lại trôi qua. Năm này cũng chính là năm Tenstheon bị rơi vào âm mưu của Richard và qua đời trong nguyên tác.

Tôi muốn tìm được cách hóa giải lời nguyền cho Blake trước khi hết năm nay, nhưng một năm trôi qua rồi mà tôi vẫn chưa tìm được manh mối nào.

Hôm nay có tổ chức một buổi dạ hội mừng năm mới, và như mọi khi, tôi tham dự cùng với Tenstheon.

Với tư cách là Thái tử phi, tôi phải gửi lời chúc mừng năm mới tới giới quý tộc và các sứ giả, và khi phần khiêu vũ bắt đầu, tôi theo lẽ tự nhiên sẽ rời đến ban công.

"Chị!"

Diana đã đứng ở ban công từ lúc nào. Em ấy nhảy cẫng lên và vẫy tay khi nhìn thấy tôi. Vì buổi dạ hội hôm nay có nhiều người tham dự nên các ban công hầu như kín chỗ hết. Nhưng xem ra em ấy đã tìm được chỗ tốt nhất cho chúng tôi.

Khi tôi đang đi về phía Diana, Richard không biết từ đâu đến đứng trước mặt tôi.

Năm nay Richard lên 17, và cậu ta đã trở thành một thiếu niên hoàn hào. Tôi không thích cậu ta lắm, nhưng không thể phủ nhận được rằng cậu ta rất đẹp trai.

"Người trông vẫn xinh đẹp như mọi khi."

Cậu ta cao ngạo chào hỏi tôi. Thật trơ tráo! Bá tước Bellacian đã ép Diana làm gián điệp trong cung Thái tử, ông ta đã nổi điên vào ngày mà hôn lễ của con trai cả Công tước được công khai và sử dụng bạo lực.

Gilbert không nói gì, nhưng nhìn thôi cũng có thể thấy được đằng sau ông ta có Công tước Cassil giật dây.

Ngài ta chắc chắn đã lợi dùng hôn ước của con trai cả Frank với Diana làm mồi nhử để lợi dụng Bá tước Bellacian. Và chắc chắn là Richard là người đã bày ra âm mưu này.

Trong "Tiểu thư và Quái vật" cũng vậy, cậu ta cũng đã bày ra những âm mưu tương tự như thế.

Ngay cả sau khi làm điều đó với Bá tước Bellacian, cậu ta vẫn thản nhiên tời chào hỏi tôi mà không có một vẻ gì là hối lỗi. Và hôm nay cậu ta vẫn không thèm gọi tôi là Điện hạ.

Thực chất Richard cũng chẳng hứng thú gì với tôi. Cậu ta chỉ đang đánh giá xem tôi có hữu dụng không để cậu ta lợi dụng thôi.

Tôi rất muốn làm ngơ cậu ta, như thân là Thái tử phi, tôi vẫn phải giữ đúng lễ nghi.

"Cảm ơn, thiếu gia Cassil."

"Hôm nay người lại không khiêu vũ à?"

"Phải."

"Nếu như người không tích thêm nhiều kinh nghiệm thì kĩ năng không thể tiến bộ được đâu."

Nam chính của nguyên tác xem ra rất gan lì. Mặc dù cậu ta đã bị từ chối bao nhiêu lần trong ba năm qua, cậu ta vẫn còn ý chí mời tôi nhảy.

"Ngươi lo lắng vô ích rồi."

"Chị gái ta khiêu vũ rất giỏi. Chị ấy đã tập luyện rất chăm chỉ đấy!"

Diana chạy đến bên cạnh tôi. Richard vẫn nhìn tôi mà không thèm đếm xỉa em ấy.

"Người đã tự luyện tập sao? Thật đáng yêu."

"Chị ta luyện tập không phải để làm vẻ đáng yêu với ngươi đâu!"

Diana lại cắt ngang lời cậu ta. Richard đã cố đối xử với em ấy như người vô hình, nhưng cậu vẫn phải cau mày.

"Tiểu thư Bellacian, cô đang rất vô lễ đấy..."

"Chị, đi thôi."

Diana quay đi như thể chưa nghe thấy điều Richard nói và vòng tay qua tay tôi. Có lẽ cả hai quyết định làm ngơ nhau rồi.

"Ừ, đi thôi."

Tôi đi ra ban công cùng với Diana. Ngay khi ra gần tới ban công, em ngồi phịch xuống ghế và quăng hết giày ra.

"Ôi, đau chân quá. Em không thể chịu đựng được đôi giày này thêm nữa."

Diana dùng tay xoa bóp bàn chân của mình. Cô bé Diana này không còn là nữ chính dịu dàng ủy mị nữa. Giờ em ấy đã trở thành một cô bé tomboy nghịch ngợm. Nhưng tôi thích Diana bây giờ hơn.

Hơn nữa, đây không phải là điều duy nhất khác biệt so với nguyên tác.

"Diana, em nghĩ sao về Richard Cassil?"

"Em ghét hắn. Bực mình chết đi được. Đúng là điềm gở..."

Diana định chửi thề, nhưng dừng lại rồi nhìn tôi. Từ khi quay trở về từ buổi định hướng của học viện, em ấy bắt đầu nói chuyện buông thả hơn.

"Dù sao thì, em ghét hắn. Thật sự rất ghét hắn."

Diana run rẩy khi nghĩ về Richard, như thể Richard thật sự là một kẻ điên loạn. Cậu ta đã đối xử với Diana như không khí vậy.

"Diana, em thích nhân vật nào trong vở 'Bí mật Thanh kiếm'?"

'Bí mật Thanh kiếm' là một vở opera nổi tiếng kể về cuộc tình tay ba của một người phụ nữ thuộc gia đình quý tộc bị suy yếu và hai người đàn ông.

Đặc biệt, một trong hai nam chính là chủ một ma tháp có tính chiếm hữu và đầy tham vọng, người còn lại thì là một Bá tước hiền lành ấm áp luôn tôn trọng quyết định của nữ chính. Hai nam chính được xây dựng với hình tượng trái ngược nhau. Nó có phần nào đó giống với 'Tiểu thư và Quái vật'.

Vở opera đó đã là một kiệt tác suốt trăm năm quá, luôn khiến người xem phải tranh luận bàn tán xem họ sẽ chọn ai nếu là nữ chính.

"Tất nhiên phải là Bá tước rồi. Ai lại đi chọn người như Ma tháp chủ chứ? Em thật sự không hiểu nổi."

Cảm thấy ghê rợn với tính chiếm hữu thái quá của nam chính, khẩu vị của Diana cũng thay đổi 180 độ so với nguyên tác.

Richard rác rưởi tuổi gì mà được sánh với Diana.

Tôi đã lo sợ rằng Diana sẽ rơi vào lưới tình của Richard và vận mệnh bị thay đổi, như nghe em nói như vậy thì tôi cũng thấy an tâm phần nào.

***

Bữa tiệc tất niên tiếp tục diễn ra cho tới nửa đêm. Diana đã quay trở về cung Thái tử trước. Tôi thì ở lại tới cuối, rồi Tenstheon gọi tôi đi cùng ngài ấy.

"Con muốn nói gì sao?"

"Con muốn làm một ly rượu với cha mà."

"Không được."

Nói như vậy, Tenstheon đưa tôi lên tầng cao nhất của cung điện Phillion.

"Wa, con có thể nhìn thấy cả hoàng cung từ trên này."

"Blake rất thích căn phòng này. Khi bọn ta chơi trốn tìm, thằng bé luôn trốn trong căn phòng này."

Tenstheon chậm rãi đung đưa ly rượu. Màu rượu đỏ sóng sánh theo chuyển động của ngài thật đẹp. Màu rượu trong ly của ngài khác hẳn với ly nước ép nho trên tay tôi.

"Nhân dịp năm mới, người tới cung điện Amoria không được sao? Thái tử điện hạ sẽ rất vui mừng đấy."

"Nếu không cẩn thận ta sẽ để lại một vết thương lòng lớn hơn cho đứa nhóc đó."

"Người cẩn trọng quá mức rồi. Lời nguyền của Điện hạ chắc chắn sẽ được hóa giải. Nếu cha còn đó thì không ai dám làm hại tới Thái tử điện hạ hết."

"..."

Ngài im lặng uống li rượu. Không khi im lặng hôm nay có phảng phất cảm giác gì đó bất an.