Hơn chín giờ tối, Lâm Thanh Hòa cùng Chu Thanh Bách mang anh em bọn đại oa đi về.

Năm nay ba anh em chơi rất vui vẻ, năm ngoái bé út chưa biết đi chơi, năm nay đã biết đi theo phía sau hai người anh của hắn chơi cùng, cho nên lúc này đều mệt mỏi.

Về nhà liền trực tiếp thả bọn họ đi ngủ.

Lâm Thanh Hòa và Chu Thanh Bách rửa mặt xong rồi cũng leo lên giường đi ngủ.

Chu Thanh Bách nói: "Mẹ vừa mới hỏi, sao người còn chưa có bầu"

Nghe này, mùa đông năm nay không có ngừng "hoạt động" một lần nào. Cô sinh đứa con trai thứ ba rồi, còn phải sinh con làm gì nữa. Đề tài này chừng nào mới kết thúc đây chứ?

"Tam tẩu mang thai không dễ dàng gì, ta thấy cô ấy ốm nghén và nôn mửa rất khổ cực" Lâm Thanh Hòa nói.

"Mẹ nói ngươi có một vóc dáng đẹp, còn nghi ngờ thời điểm ngươi sinh bọn đại oa một chút phản ứng cũng không có" Chu Thanh Bách nói.

"Ai nói không có, tam tẩu cô ấy sinh hai đứa con trước thì không có chuyện gì. Thế nhưng lúc này không phải có rồi sao" Lâm Thanh Hòa nói: "Ngươi hy vọng ta như vậy à?"

Chu Thanh Bách đương nhiên không muốn, nhưng mà hắn cảm thấy vợ hắn hình như không muốn sinh con cho hắn lắm?

"Ngươi đừng tưởng rằng ta không muốn sinh con cho ngươi!" Lâm Thanh Hòa nói.

"Không phải sao?" Chu Thanh Bách nhướng mày, nói.

Quả nhiên là hắn nghĩ như vậy.

Lâm Thanh Hòa đưa tay lên sờ khuôn mặt tuấn tú của hắn: "Nếu như ta không muốn sinh con cho ngươi, vậy ngươi xem Chu Khải đã có mấy đứa em rồi hả?"

Chu Thanh Bách không nói gì.

"Trước đây mang thai rất nhanh, nhưng hiện tại lại không mang thai được" Chu Thanh Bách nói, sau đó cởi quần áo cô ra.

Lâm Thanh Hòa nhanh chóng ngăn hắn lại: "Tối nay đừng làm, ta mệt mỏi rồi"

Thế nhưng muốn nghỉ ngơi là điều không có khả năng, hai người trực tiếp "hoạt động" từ hơn chín giờ cho tới mười hai giờ.

"Đây là một đêm giao thừa mà" Lâm Thanh Hòa yếu ớt nói.

Chu Thanh Bách cười, hôn lên má cô một cái, nói: "Vợ, ngủ thôi"

Lâm Thanh Hòa có thể nhìn ra được, người đàn ông này rất muốn cô sinh thêm một đứa con gái. Nhưng bên trong nguyên tác của truyện không có con gái. Cô cảm thấy hiện tại không thể mang thai chắc chắn là bởi vì nguyên tác của truyện rồi.

Cô cũng không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên nhất định phải đi bệnh viện tìm bao cao su.

Chiếu theo tần suất làm nhiều lần của hắn, chẳng lẽ có thể phá vỡ nguyên tác ư?

Mùng một đầu năm mới Lâm tam đệ sẽ đến đây, cho nên Lâm Thanh Hòa không ngủ quá muộn, hơn tám giờ sáng liền thức dậy.

Vào khoảng hơn chín giờ, Lâm tam đệ cùng vợ hắn qua đây.

Lúc đầu dự định ngồi một lúc rồi rời đi, không tính ăn cơm trưa, thế nhưng bị giữ lại.

Người thân đến thăm trong dịp năm mới, làm sao có thể để bụng trống trở về được.

Nhìn thấy thái độ của vợ Lâm tam đệ, lúc trước Lâm Thanh Hòa không có tính toán. Nhưng cũng không thể để cho anh em bọn đại oa, ngay cả cậu mợ cũng không có được, có đúng không?

Cho nên liền giữ bọn họ lại ăn cơm.

Bữa trưa đương nhiên là phong phú rồi, thực ra là dựa theo sức ăn của gia đình thôi. Nhưng đối với Lâm tam đệ cùng vợ hắn mà nói, dĩ nhiên là vô cùng phong phú.

Khi bọn họ tới đây, Lâm Thanh Hòa mới biết được, thì ra bởi vì năm ngoái vợ Lâm tam đệ sinh con gái, nên ngay cả một quả trứng gà cũng không cho ăn. Vì vậy hai vợ chồng trực tiếp dọn ra ở riêng.

Chia một chút tiền và một ít lương thực, nhiêu đó tất nhiên sẽ không đủ ăn.

"Hai vợ chồng già Lâm gia kia thật đúng là cực phẩm, bây giờ ngươi nhìn ra rồi chứ!" Lâm Thanh Hòa nói với Chu Thanh Bách khi cả nhà Lâm tam đệ rời đi xong.

Cô nghe em dâu của cô nói, lúc ra ở riêng được chia mười đồng, còn có một ít lương thực, nhưng không đủ ăn. Thế là cả gia đình đành thắt lưng buộc bụng sống qua ngày.

Cô không thích hỏi thăm những chuyện này, lúc vợ Lâm tam đệ tới giúp cô hâm nóng thức ăn đã nói cô nghe.

Chu Thanh Bách chả nói gì, dù sao đó cũng là cha mẹ vợ của mình.

"Có cần giúp gì không?" Chu Thanh Bách chỉ hỏi cái này.

"Không cần, bọn họ cũng không mở miệng, chờ bọn họ lên tiếng rồi hẳn nói sau. Hơn nữa nhà ta cũng đâu có dễ dàng" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Thanh Bách liền gật đầu, không nói gì thêm.

Đầu năm mới qua nhà lão Chu ngồi chơi bài, cùng đại tẩu và những người khác chơi bài một chút để giết thời gian. Còn bọn nhỏ chạy đi chơi mất hút, Lâm Thanh Hòa không thèm để ý, dù sao đều lớn như vậy rồi, không thể cứ quản thúc được.

Vì Chu Bách vẫn còn nhỏ, không thể theo mấy anh trai đi chơi, cho nên cùng dẫn tới nhà lão Chu gia.

Mùng một cứ như thế trôi qua.

Mùng hai chính là ngày các cô lấy chồng về nhà mẹ đẻ.

Hôm nay Lâm Thanh Hòa không có ra ngoài đợi Chu Hiểu Mai. Cũng ngờ rằng Chu Hiểu Mai không trở về, chỉ có Tô Đại Lâm đến.

"Hiểu Mai nghi ngờ.. mang thai, phản.. phản ứng lớn.. cho nên ta.. tự mình đến.. đến đây" Tô Đại Lâm nói lắp bắp.

Thế nhưng giọng điệu khó nén nổi sự vui mừng.

Ở cái tuổi này, độc thân đã nhiều năm như vậy. Năm ngoái cưới vợ, năm nay vợ liền mang thai, đây chẳng phải chuyện hạnh phúc nhất trong đời sao.

"Đúng là chuyện tốt. Chú nhỏ, ngươi trở về nói với cô ấy, ngày mai chúng ta đi thành phố chơi sẽ ghé tới thăm cô ấy" Lâm Thanh Hòa cũng khá vui mừng về chuyện của Chu Hiểu Mai, cười nói.

"Được" Tô Đại Lâm cười đồng ý.

Vì trong nhà chỉ có mình Chu Hiểu Mai, lại đang mang thai, cho nên Tô Đại Lâm mang rượu và kẹo tới làm quà tặng, sau đó liền đi về.

Vợ chồng đại cô và vợ chồng nhị cô cũng đều đã trở về.

Đại cô Chu Tiểu Phàm, nhị cô Chu Hiểu Hoa, cả hai đã lớn tuổi rồi. Hơn nữa bởi vì gả ra ngoài sớm nên Lâm Thanh Hòa đối với họ không thân quen lắm. Chỉ duy trì nét mặt, giữ bầu không khí.

Tam tẩu cũng tương tự như cô.

Ngược lại, đại tẩu và nhị tẩu gả vào cửa sớm. Vì vậy đối với hai cô lớn này tương đối thân thiết.

Lâm Thanh Hòa nói vài câu phụ họa, ý nghĩa tương đối giống nhau.

"Vợ lão tứ năm nay so với năm trước tốt hơn nhiều nha" Lúc Lâm Thanh Hòa trở về, đại cô liền nói với đại tẩu.

Đại tẩu nói: "Mẹ Chu Khải bây giờ rất tốt"

"Gì mà rất tốt. Đại cô, nhị cô, các ngươi không biết đấy thôi. Lần trước ta nói với cô ta hai câu, thế là cô ta trực tiếp ném ta xuống đất" Nhị tẩu hừ lạnh, nói.

"Cái gì?" Đại cô và nhị cô đều sửng sốt.

"Chuyện đã qua lâu rồi. Hơn nữa vợ lão nhị à, lúc đó người nào ra tay trước chúng ta đều thấy được" Đại tẩu từ tốn nói.

Tam tẩu cười cười, nói: "Cha mẹ cũng chứng kiến"

Đại tẩu tam tẩu liếc nhìn nhau một cái, hai người đều thấy được trong ánh mắt nhau có một sự chê bai. Nhị tẩu này đúng thật là ở không, đi gây chuyện. Năm hết Tết đến rồi cũng không yên tĩnh!

Nhị tẩu liền liếc mắt: "Khi đó ta không có mang thai. Nếu như ta mang thai mà cô ta ném ta như vậy, để xem cô ta chịu trách nhiệm như thế nào!"

Vùa nói ra lời này, đại tẩu và tam tẩu đều nhìn về cô ta, nhị tẩu thoáng đắc ý, nói: "Đã sắp được một tháng"

Đúng vậy, cô cũng mang thai.

Đại tẩu, tam tẩu chúc mừng.

Sau đó không biểu hiện quá nhiều, bởi vì mang thai không phải là chuyện gì hiếm lạ.

"Thật đúng là chuyện tốt" Đại cô và nhị cô liền cười nói để làm dịu bầu không khí.