Năm trước cả gia đình đã xem phim<đại náo bầu trời>. Năm nay xem phim hoạt hình.

Hai bộ phim này đều là hai bộ phim điện ảnh rất hay. Ngay cả Lâm Thanh Hòa cũng xem vô cùng thích thú, huống hồ gì là anh em đại oa.

Chu Thanh Bách không có biểu cảm gì. Lâm Thanh Hòa thỉnh thoảng liếc nhìn hắn một cái. Hắn cũng cảm nhận được, quay qua nhìn lại cô, gương mặt không chút thay đổi.

Lâm Thanh Hòa cũng biết, hắn là đang giận dỗi.

"Có chuyện gì thì về nhà hẳn nói. Bây giờ thì hãy chăm chú xem phim đi, ngươi đừng tức giận" Lâm Thanh Hòa chỉ có thể nắm tay hắn, nhỏ giọng nói.

Chu Thanh Bách nhàn nhạt liếc nhìn cô, sau đó tiếp tục xem phim.

Phim đã chiếu hết, khi coi xong, ngay cả Chu Khải cũng nhìn Lâm Thanh Hòa với ánh mắt ngưỡng mộ.

Chu Toàn và Chu Bách thì khỏi phải nói, bé út trực tiếp muốn mẹ ôm, Chu Toàn cũng phải cần mẹ nó nắm tay.

Bọn họ không cần giống như nòng nọc nhỏ đi tìm mẹ ruột của chính mình. Mất nhiều thời gian như vậy mới tìm được, thật đáng thương biết bao nhiêu?

Lâm Thanh Hòa: "..."

Từng người từng người một là đang muốn làm gì đây.

Cuối cùng bé út được Chu Thanh Bách ôm, Lâm Thanh Hòa nắm tay Chu Khải và Chu Toàn, cùng nhau vào tiệm ăn. Lại mua thêm táo, sau đó mới trở về nhà.

"Chu Khải đi viết cảm giác khi xem xong phim" Về đến nhà, Lâm Thanh Hòa xua đuổi Chu Khải, nói.

"Cái gì mà cảm giác sau khi xem phim?" Chu Khải bị sốc.

"Là cảm nhận và cảm xúc của ngươi sau khi xem xong bộ phim hôm nay" Lâm Thanh Hòa nói.

Thật mà nói, Chu Khải rút ra được rất nhiều điều, vì vậy liền đi viết, Chu Toàn nói: "Mẹ, ta cũng có ấn tượng"

"Ngươi còn chưa nhận biết được bao nhiêu mặt chữ, nên cứ nói đi" Lâm Thanh Hòa liền gật đầu, nói.

Chu Toàn nói lên suy nghĩ của mình: "Khi những con nòng nọc còn nhỏ, chúng không biết mẹ chúng trông như thế nào. Đó là lý do tại sao chúng hiểu nhầm rằng cá vàng, cua, ba ba và cá trê là mẹ của chúng. Dáng dấp bọn họ không giống nhau. Khi những con nòng nọc lớn lên và trưởng thành, lúc đấy bọn họ cũng biết mẹ mình là ai".

"Nói không sai" Lâm Thanh Hòa khẳng định, nói.

Chu Toàn lại tiếp tục nói: "Thế nhưng chúng ta không giống như ếch. Khi chúng ta trưởng thành cũng không giống. Vì vậy mẹ không thể không cần chúng ta, nếu không.. Chờ chúng ta trưởng thành, ngươi sẽ không nhận ra chúng ta là con trai của ngươi"

Lâm Thanh Hòa sửng sốt, nhìn hắn: "Ta nói không cần các ngươi khi nào hả?"

"Mẹ không có nói không cần chúng ta, ta chỉ nói thế thôi" Chu Toàn nói.

Sợ rằng ngươi không phải là đang nói thế thôi đâu, đây là đang nói bóng nói gió cho ta biết đây mà.

Lâm Thanh Hòa cười như không cười, nói: "Chu Toàn à, có phải ngươi thiếu đánh đòn không?"

"Hì hì, ta thích mẹ quá" Chu Toàn liền ôm chân của cô, nói.

"Vào nhà đợi đi" Lâm Thanh Hòa còn chưa kịp nói xong, đã nhìn thấy bộ dáng này, liền bỏ qua.

Chu Toàn liền cười hì hì đi vào trong nhà. Còn Lâm Thanh Hòa đi ra sau nhà, Chu Thanh Bách đang chăm sóc mấy con heo ở sân sau.

"E hèm, Thanh Bách, ta phụ ngươi một tay nha" Lâm Thanh Hòa ho khan, nói.

Chu Thanh Bách chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục làm việc của mình, Lâm Thanh Hòa nhỏ giọng nói: "Ta đã nói như vậy với ngươi rồi, ngươi lại trưng bộ mặt đó cho ta xem, ta không thèm giúp nữa"

Chu Thanh Bách vẫn phớt lờ cô, tiếp tục làm việc.

Lâm Thanh Hòa khịt mũi một cái, liền xoay người đi vào. Con trâu ngang ngạnh này đang muốn đấu với cô, được thôi, để chống mắt lên xem ngươi chống cự được bao lâu.

Chu Thanh Bách lúc này mới bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn về bóng lưng của cô.

Buổi tối đi ngủ, Lâm Thanh Hòa không để ý đến hắn. Thế nhưng không ngăn cả được Chu Thanh Bách, hai người đấu trí so dũng khí trong chăn, làm ra không ít động tĩnh.

"Cha, mẹ, các ngươi đang làm gì vậy" Chu Khải mơ mơ màng màng, nói.

Lâm Thanh Hòa hoảng sợ, Chu Thanh Bách thì nói: "Ngủ tiếp đi"

Chu Khải nói: "Vậy các ngươi phải ngoan, đừng quấy rầy nha" Nói xong, liền ngủ lại.

Lâm Thanh Hòa bị Chu Thanh Bách lợi dụng tiến vào, cô nhịn không được mà hô lên. Chu Thanh Bách cười cười, Lâm Thanh Hòa đánh hắn một cái: "Ngươi đi xuống cho ta"

Chu Thanh Bách không để ý cô, lúc này hắn chỉ tập trung làm chuyện nên làm, không nói tiếng nào.

Lâm Thanh Hòa đã sớm không có thời gian để ý đến chuyện khác. Đợi cô bị quậy đến thần hồn điên đảo, Chu Thanh Bách mới hỏi cô: "Không muốn sinh thêm con gái sao?"

Lâm Thanh Hòa quả thực muốn đánh người. Lần nào cũng đưa cô lên tận trời mây, rồi mới phân cao thấp với cô: "Chu Thanh Bách, ngươi không phải là đàn ông"

Chu Thanh Bách cười nhẹ, sau đó liền làm cô một trận cuồng phong mưa rào.

Lâm Thanh Hòa cố gắng không phát ra thanh âm nào, nhẫn nhịn thật cực khổ.

Gió êm sóng lặng, lúc này Chu Thanh Bách mới ôm cô, hỏi: "Chỉ muốn có thêm một đứa con gái nữa thôi"

Lâm Thanh Hòa thở dốc một hồi lâu, sau đó mới nói với hắn: "Ngươi mau xuống đi"

"Chặn lại như vậy rất tốt" Chu Thanh Bách nói.

Lâm Thanh Hòa đỏ mặt, Chu Thanh Bách liền ôm cô: "Ngủ đi"

Ta rất muốn đi ngủ, nhưng ngươi thế này làm sao ta ngủ được.

"Người khác đều muốn có con trai, sao ngươi lại muốn có con gái chứ. Ta thấy vợ tam đệ nhìn thấy anh em đại oa, mắt đều sáng lên" Lâm Thanh Hòa nói.

Mùng một vợ của Lâm tam đệ đến đây, nhìn mấy anh em đại với con mắt sáng lấp lánh. Em dâu thứ ba này đều sinh liên tiếp hai cô con gái.

Đứa đầu tiên thì còn được, đứa thứ hai sinh ra, thậm chí ngay cả ở cữ cũng không cho.

Mặc dù cha mẹ Lâm ngu muội, nhưng mà vợ của Lâm tam đệ cũng muốn có con trai.

"Con trai rất tốt, con gái tốt hơn. Sinh ra một đứa giống ngươi, ta sẽ coi như là bảo bối" Chu Thanh Bách hôn cô, nói.

"Nghe nói con gái là tình nhân kiếp trước của cha. Ngươi đây là muốn có tình nhân kiếp trước, rồi không quan tâm đến ta nữa đúng không?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

"Con gái là con gái, ngươi là ngươi, không giống nhau" Chu Thanh Bách cười, nói.

"Nếu ta mang thai, vậy ngươi sẽ không được chạm vào ta, ngươi cảm thấy bản thân ngươi có thể chịu được sao?" Lâm Thanh Hòa nói một câu đầy tính sát thương.

Quả nhiên Chu Thanh Bách có do dự, nhưng chỉ là chốc lát: "Nhẫn nhịn một năm chắc được, trước kia ta cũng chưa có trở về nhà mà"

"Trước kia ngươi ngủ một mình, bây giờ thì ở nhà. Mỗi tối đều ngủ chung với ta, ngươi nghĩ mình có thể chịu được sao?" Lâm Thanh Hòa nhướng mày nói.

"Ta muốn có một đứa con gái" Chu Thanh Bách di chuyển sâu hơn, không biết xấu hổ, nói.

Cái tên cứng rắn này, Lâm Thanh Hòa cũng không biết hắn còn có bộ mặt như vậy, cô kéo kéo mặt hắn, nói: "Để ta xem ngươi mặt dày đến cỡ nào rồi"

"Vợ, sinh cho ta một đứa đi!" Chu Thanh Bách hôn cô một cái, nói.

Lâm Thanh Hòa nhìn hắn chằm chằm, sau đó quay mặt sang một bên, nói: "Không phải đã sinh cho ngươi ba đứa con trai rồi sao"

Chu Thanh Bách biết, thế nhưng lúc sinh anh em đại oa, hắn đều không biết, toàn bộ quá trình đều là do mẹ Chu quan sát.

Hắn rất muốn cô sinh thêm một đứa khác, một đứa là đủ rồi.

"Sinh con đau chết đi được. Ngươi là xú nam nhân, chỉ biết quan tâm đến việc sảng khoái chính mình. Ngươi làm sao biết được ta đau đến cỡ nào?" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Thanh Bách bất lực thở dài một hơi, sau đó bất động ở trên người cô. Giống như hắn đã nói, hắn chặn lại.

Lâm Thanh Hòa nói: "Ngươi không biết ngươi nặng à, muốn đè chết ta?"

Chu Thanh Bách liền chống nửa người, nhưng vẫn dùng hành động thể hiện quyết tâm muốn có con gái.