"Cha, ngươi không cần phải nói dối, chính tai ta nghe được, còn có lần trước nữa!" Chu Khải cũng nghiêm mặt nói.

Bé út Chu Bách trực tiếp đi xuống giường ôm chân Chu Thanh Bách, đặc biệt dùng sức đánh vài cái, sau đó nhìn về phía mẹ hắn: "Đánh, đừng nóng giận"

Lâm Thanh Hòa vốn cảm thấy rất xấu hổ, bị bọn nhỏ chọc chuyện vợ chồng, còn có gì xấu hổ hơn sao?

Nhưng nhìn thấy ba người con trai che chở cho mình, thâm tâm cảm thấy chua xót, lại thấy cảm động.

Lâm Thanh Hòa đi tới, bế đứa bé Chu Bách, sau đó liếc mắt nhìn Chu Thanh Bách. Chu Thanh Bách đã hiểu ra được, hắn cũng có chút buồn cười.

Tối hôm trước Chu Khải tỉnh dậy nửa đêm, cứ tưởng hắn đã quên mất rồi, không ngờ là vẫn chưa.

Tối hôm qua cũng bị hắn nghe lén.

Lâm Thanh Hòa không cần hắn mở miệng, tự mình giải thích với Chu Khải, Chu Toàn và Chu Bách đang ôm trong ngực: "Cha các ngươi không có đánh ta"

"Làm sao có thể chứ, ta không nghe lầm đâu" Chu Khải không tin.

Khi đó hắn định giúp đỡ mẹ hắn rồi, nhưng hắn tuổi nhỏ bất lực, buồn ngủ quá không dậy nổi.

"Mẹ, ngươi đừng che giấu cho cha, chúng ta sẽ không tha thứ cho hành vi đó của cha đâu" Tiểu tử Chu Toàn còn cương quyết tuyên bố.

"Đánh lại!" Chu Bách giơ nắm tay nhỏ của mình về phía cha hắn cảnh cáo.

"Là sự thật, không phải là cha các ngươi đánh ta, là ta mơ thấy ác mộng" Lâm Thanh Hòa nói: "Ta thấy ác mộng, lỡ đánh thức ngươi tỉnh dậy, hai đứa kia còn nhỏ ngủ say như heo. Cha ngươi cũng bị đánh thức mà tỉnh dậy, sau đó an ủi ta"

Lời này rất đáng tin cậy.

Chu Khải cảm thấy có chút thuyết phục, Chu Toàn không hiểu, hỏi: "Ác mộng là gì?" Lúc nào hắn cũng ngủ đến bình minh ló lên, ngoại trừ nửa đêm đi tiểu ra, thì đều không hề nằm mơ.

Chu Khải giải thích cho hắn: "Ác mộng chính là mơ thấy chuyện không tốt"

"Anh cả, ngươi đã từng mơ thấy ác mộng hả?" Chu Toàn trợn to hai mắt, nói.

"Có, ta mơ thấy chân heo của ngươi mang về nhà bị Sắt Thép ăn trộm. Ta tức giận đến mức đá hắn xuống sông, sau đó liền tỉnh dậy" Chu Khải nói.

"Đó không phải là chết đuối sao?" Chu Khải mở to hai mắt, nói.

"Nói bậy, đầu tháng giêng không cho phép nói bậy như vậy" Lâm Thanh Hòa nói.

Nhưng mà trải qua cuộc nói chuyện hôm nay, anh em đại oa cũng hiểu. Hóa ra không phải cha đánh mẹ, mà là mẹ mơ thấy ác mộng nên cha mới an ủi mẹ.

"Chuyện này thật xấu hổ, không cho phép các ngươi nói ra bên ngoài. Nếu như ta nghe được nửa câu nào, thì về sau toàn bộ đồ ăn vặt đều bị thủ tiêu. Ta nói được làm được" Lâm Thanh Hòa nhìn về phía Chu Khải và Chu Toàn cảnh cáo.

Chu Khải, Chu Toàn phóng khoáng đồng ý để cho mẹ yên tâm. Bọn họ chắc chắn sẽ không nói ra chuyện mẹ bị gặp ác mộng sau đó khóc lóc, cha phải an ủi mẹ.

"Thấy các ngươi ngoan như vậy, ta thưởng cho mỗi người một bộ quần áo mới" Lâm Thanh Hòa nói.

"Há Há, mẹ đang hối lộ chúng ta à?" Chu Khải cười nói.

Lâm Thanh Hòa cười, muốn đánh hắn, tên tiểu tử này biết dùng từ hối lộ rồi!

Chuyện này cứ như thế bỏ qua.

Thừa dịp bọn nhỏ đi ra ngoài chơi, Lâm Thanh Hòa liền cảnh cáo Chu Thanh Bách: "Lần tới ngươi lại thế nữa thì ngươi để cho ta đi ngủ một mình đi!"

"Ngươi cũng thích mà" Chu Thanh Bách thành thật nói.

Lúc ôm hắn cô ôm rất chặt, hơn nữa rất phối hợp với hắn, giống như muốn vắt khô hắn vậy.

Lâm Thanh Hòa đỏ mặt: "Về sau không cho phép"

Chu Thanh Bách nhìn quần áo trong tay cô: "Ngươi may cho bọn nhỏ là được, ta có rồi"

"Cũng phải may tiếp để thay ra thay vô" Lâm Thanh Hòa nói.

Bởi vì có nguồn thu nhập từ thịt heo, nên cô không muốn để nhà mình chịu thiệt chút nào.

Một tháng qua, cô kiếm được tiền từ thịt heo nhiều hơn so với Tô Đại Lâm một chút. Bởi vì giá thịt heo trên thị trường chợ đen lên giá, một cân tăng sấp sỉ hai đồng.

Hơn nữa bắt đầu từ năm nay, cô còn dự định phân phối lương thực. Mua một ít lương thực từ đội, đi qua chợ đen bán, nhất định sẽ kiếm được một món tiền lời.

Lợi nhuận trong việc này cũng rất đáng kể. Thu nhập một lần đã kiếm đủ hai, ba tháng tiền lương của những người lao động khác.

Có túi không gian trong tay, cho nên cô thực sự thuận tiện trong việc kinh doanh này.

Lâm Thanh Hòa mang quần áo đến máy may của nhà lão Chu gia để xử lí. Liền cùng trò chuyện với tam tẩu, rồi chuyện Chu Hiểu Mai mang em bé đến cho mẹ Chu chăm sóc.

"Hiểu Mai nói thời điểm tam tẩu ở cữ, cô ấy có thể cho ngươi vài thứ đồ tốt. Đến lúc đó, mang em bé lại đây, ngươi cũng có thể giúp đỡ việc cho em bé bú sữa" Lâm Thanh Hòa nói với tam tẩu.

Tam tẩu đương nhiên không phản đối, còn rất vui lòng, nhưng giảm thấp âm thanh, nói: "Vậy nhị tẩu thì sao?"

"Liên quan gì đến cô ta?" Lâm Thanh Hòa sững sờ nói.

Cô chưa biết tin tức nhị tẩu mang thai. Trong tháng giêng trời vẫn còn rất lạnh, trên cơ bản cô đều ở nhà. Nhiều lắm thì cô cũng chỉ trò chuyện với dì Trần nhà bên cạnh. Hoặc là đi đến nhà anh em Chu Đông và Chu Tây. Nhà lão Chu gia bởi vì có sự tồn tại của nhị tẩu, vì vậy cô rất ít khi đến đây, dĩ nhiên là không biết "

Thấy cô chưa biết, tam tẩu nói.

Khóe miệng Lâm Thanh Hòa giật giật một cái, thật sự không nói nên lời, quá vội vàng mang thai mà.

" Cô ta là cô ta, ngươi là ngươi. Hiểu Mai xuất giá, ngay cả một hạt đậu phộng cô ta cũng không bằng lòng đem cho. Hiểu Mai sẽ không đem việc này giao cho cô ta "Lâm Thanh Hòa nói, sau đó nhìn tam tẩu:" Tam tẩu cảm thấy thế nào? "

" Lần sau nếu như ngươi đi thành phố, hãy nói với cô nhỏ, việc này ta đồng ý với cô ấy "Tam tẩu liền nở nụ cười.

Còn về nhị tẩu, cô sẽ không đem việc này nhường cho cô ta. Cô cùng nhị tẩu chỉ bằng mặt không bằng lòng, thật sự không có giao tình gì cả.

Tại sao phải vì nhị tẩu mà bỏ đi một việc tốt hiếm có?

Phải biết rằng trước kia cô sinh Lục Ni, Chu Tùng Tùng còn chưa ra đời. Nhị tẩu ngoài sáng trong tối, không ít lần coi thường cô, rõ ràng coi cô như người sẽ không bao giờ sinh được nữa.

Lại nói tiếp, trong lúc đó ân nghĩa không có, oán khí thì lại có.

Nhưng bọn họ đều ở dưới một mái nhà, cho nên có một số chuyện vẫn sẽ nhẫn nhịn. Nhưng vì cố kỵ nhị tẩu mà bỏ đi những thứ tốt mà Chu Hiểu Mai đưa tới khi ở cữ, điều đó không có khả năng.

Lâm Thanh Hòa cũng cười đáp lại.

" Chu Khải học hành thế nào rồi? "Tam tẩu hỏi.

" Cũng không tệ lắm, mỗi lần đều cầm một trăm điểm trở về. Hắn đã học tập hết chương trình lớp hai, sang năm dự định học lớp ba "Lâm Thanh Hòa nói.

" Nhỏ như vậy mà muốn đi học lớp ba à? "Tam tẩu sững sờ nói:" Có phải bị bắt nạt không? "

" Hắn không bắt nạt người khác đã là tốt rồi"Lâm Thanh Hòa cười ha hả, nói.

Chu Khải cũng không nhỏ, tuy là bảy tuổi nhưng hắn không thấp. Chu Thanh Bách cao hơn một mét tam mươi lăm một chút, cô cao gần một mét sáu mươi bảy. Chu Khải được di truyền từ cô và Chu Thanh Bách, bây giờ so với một đứa trẻ chín tuổi không kém là bao. Hơn nữa khí lực không nhỏ, nếu đánh nhau, hắn cũng có chịu thiệt chút nào đâu.