Căn nhà dưới bầu trời sao mùa hè, nhỏ bé ấm cúng.

Thời gian này tuy vẫn còn nghèo khó đôi chút, nhưng rõ ràng luôn ngập tràn tiếng cười hạnh phúc. Lâm Thanh Hòa khá hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Thấy gần đến bảy giờ, Lâm Thanh Hòa đi lấy chè đậu xanh đem vào.

Chè đậu xanh sền sệt, vị ngọt thanh của đường phèn là món khoái khẩu của mấy anh em nhà này. Vào mùa hè nóng nực, Lâm Thanh Hòa ngày nào cũng nấu một nồi chè như thế để cho cả nhà giải nhiệt.

Một nồi chè cũng không nhiều, mỗi người chỉ được một chén, nhưng vẫn cảm thấy thỏa mãn.

Buổi tối đi ngủ, Lâm Thanh Hòa vào phòng giăng mùng cho mấy anh em Chu Khải.

Ngủ mùng thì hơi khó chịu, không được thoải mái. Nhưng đành vậy thôi, còn đỡ hơn là để muỗi đốt như được mùa.

Lâm Thanh Hòa và Chu Thanh Bách cũng giăng mùng ngủ. Chưa tính là mùa đông, Chu Thanh Bách giống như là cái lò lửa lớn, Lâm Thanh Hòa đặc biệt rất thích ngủ chung với hắn.

Nhưng mùa hè năm nay Lâm Thanh Hòa không chịu nổi nữa, ước gì có thể tránh xa Chu Thanh Bách một chút.

Tuy nhiên Chu Thanh Bách không can tâm tình nguyện để cô ngủ riêng.

Lâm Thanh Hòa phát hiện người đàn ông này ở bên ngoài thì nhìn rắn rỏi, mạnh mẽ, trầm mặc ít nói, làm gì cũng được. Nhưng lúc riêng tư thì hắn rất dính cô.

Chẳng hạn như lúc ngủ, cô không có thói quen gối đầu lên cánh tay để ngủ nhưng hắn lại thích việc đó.

Chỉ là thích cũng vô dụng, Lâm Thanh Hòa ngủ như vậy thật sự không thoải mái, mỗi người ngủ riêng thật tốt biết bao.

"Nóng" Cảm nhận được hắn đang đến gần, Lâm Thanh Hòa nói.

Sau đó Chu Thanh Bách liền quạt cho cô, nhưng vẫn nằm chung với cô.

"Vợ, chờ thế cục bên ngoài ổn định, ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài dạo chơi" Chu Thanh Bách nói.

Lâm Thanh Hòa vốn có chút buồn ngủ, nghe vậy lẩm bẩm: "Vậy thì còn lâu lắm"

Bây giờ mới là năm 1971, phải chờ tận bảy năm nữa ki thi tuyển sinh đại học mới được khôi phục lại. Chờ bảy năm, bảy năm lận đấy, bao nhiêu hoa cúc vàng còn phải nguội lạnh.

Chu Thanh Bách không nói chuyện, tiếp tục quạt gió cho cô.

Ngược lại, Lâm Thanh Hòa tràn đầy tinh thần, nói rằng: "Thanh Bách, ngươi có thể lấy được giấy giới thiệu đi Bắc Kinh không?"

"Ngươi muốn đi thành phố Bắc Kinh à?" Chu Thanh Bách nhướng mày nhìn cô.

"Ta muốn đi xem một chút" Lâm Thanh Hòa đảo mắt nói.

Ở thành phố Bắc Kinh bây giờ không biết có bao nhiêu đồ tốt đều bị coi là vô dụng. Cô muốn đi xem thử xem có thể nhặt được chút đồ gì không, giữ lại về sau biết đâu trở nên giàu có.

"Ta đi xem xét thử sao" Chu Thanh Bách liền nói.

Lâm Thanh Hòa nghe vậy vui mừng khôn xiết, ôm Chu Thanh Bách nhà cô, nói: "Thanh Bách, ngươi thật tốt"

Hắn nói vậy đại khái coi như là đồng ý rồi, cô vẫn là hiểu người đàn ông của cô nhất.

Chu Thanh Bách cười: "Báo đáp ta thế nào đây?"

"Chúng ta là vợ chồng còn muốn báo đáp sao?" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Thanh Bách cứ nhìn cô, Lâm Thanh Hòa chẳng lẽ không biết ý tứ của hắn là gì ư, xui xẻo nói: "Ngươi không mệt à?"

"Không mệt" Chu Thanh Bách vô cùng vui vẻ đáp lại.

Nếu không mệt, vậy thì tới đi.

Tư thế đêm đó lật đổ quá khứ, Chu Thanh Bách giống như được mở ra một cánh cửa sổ mới, thấy được một thế giới mới.

Sau đó Lâm Thanh Hòa tự mình đánh giá: Không chết được.

Làm gì không làm, lại giải tỏa loại chuyện như vậy với tư thế mới. Giờ thì hay rồi, hắn hiểu thông rồi, có khi cả hai cái đầu gối này sẽ có máu ứ đọng mất!

Còn làm như thế nào, không thể miêu tả được.

Hôm nay Lâm Thanh Hòa dẫn Chu Khải, Chu Toàn và Chu Bách đi thành phố.

Chu Bách ngồi ghế dành cho trẻ em ở phía trước, Chu Khải cùng Chu Toàn ngồi ở phía sau. Nhưng vì điều đó mà Lâm Thanh Hòa chở ba anh em đến thành phố vô cùng mệt.

Dọc theo con đường có vài con dốc lớn, nên đã để Chu Khải và Chu Toàn xuống xe đi bộ xuống dốc rồi lên dốc mới tiếp tục hành trình.

Đến thành phố, mua cho ba anh em hắn mỗi người một cây kem, sau đó như quy cũ, để bọn hắn chờ ở đây.

"Mẹ đi làm gì vậy?" Chu Khải ăn kem, hỏi.

"Không biết" Chu Toàn lắc đầu, thế nhưng hắn và Chu Bách cũng đã quen rồi.

"Chờ mẹ" Chu Bách nói.

Chu Khải thấy bọn hắn như vậy thì không hỏi nữa, hỏi cũng không biết.

Bởi vì có túi không gian trong tay, Lâm Thanh Hòa bán thịt heo mấy ngày nay tới giờ mặc dù có hai lần bị kiểm tra, nhưng đều bình an vô sự thoát được.

Vì trong lúc kiểm tra không tìm được, mà không tìm được thì không có gì để nói cả.

Nhưng điều này cũng khiến Lâm Thanh Hòa khắc sâu nhận thức quy tắc của thời đại này. Cho nên hành sự đều rất khiêm tốn, không dám lộ ra một chút sơ hở nào.

Cô đã thỏa thuận với Thanh Bách nhà cô. Một khi có chuyện gì xảy ra, cô sẽ phải chấm dứt hoạt động buôn bán này.

Làm sao có thể như thế được, cô thật vất vả mới tìm được cách kiếm tiền. Đừng thấy cô một tháng đi đến thành phố hai ba lần mà tưởng kiếm được ít tiền. Tiền cô kiếm được từ thịt heo cao hơn so với công nhân lao động bình thường đấy.

Gặp người mua có phiếu thịt thì lấy phiếu thịt, gặp người không có phiếu thịt thì cô sẽ tăng giá cao hơn một chút.

Lâm Thanh Hòa chuyên môn tìm mấy lão bà bà để bán. Lão bà bà đã trải qua sóng to gió lớn, thông thường sẽ không đi gây sự. Quan trọng nhất là trong nhà nhất định sẽ có cháu nội. Lúc này thịt khan hiếm biết bao nhiêu?

Cho dù là đầu thừa đuôi hẹo cũng rất khan hiếm.

Phải nửa giờ sau Lâm Thanh Hòa mới bán được thịt heo.

Khi quay lại tìm mấy anh em Chu Khải thì phát hiện xe đạp của Tô Đại Lâm ở đây.

"Tứ.. tứ tẩu" Nhìn thấy Lâm Thanh Hòa trở về, Tô Đại Lâm mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn cũng vừa mới đi ngang qua, thấy cháu trai của nhà vợ hắn, cho nên cũng dừng lại

"Dượng nhỏ là đang đi ngang qua sao?" Lâm Thanh Hòa vừa nhìn liền hiểu, cười nói.

"Đường.. đi ngang qua" Tô Đại Lâm cười cười.

"Các ngươi vừa mới ăn kem xong, còn đòi dượng các ngươi mua nữa à?" Lâm Thanh Hòa trừng mắt về phía bọn đại oa.

"Không có.. không có gì.. chỉ là.. mấy cây kem.. cây kem thôi" Tô Đại Lâm vội vàng nói.

"Có cảm ơn dượng chưa?" Lâm Thanh Hòa lúc này mới nói.

"Đã cảm ơn!" Chu Khải cùng hai anh em trai của hắn vội nói.

Lâm Thanh Hòa hàn huyên với Tô Đại Lâm vài câu, bây giờ bụng của Chu Hiểu Mai không còn nhỏ, tính ra cũng phải hơn bảy tháng rồi.

Tam tẩu ở nhà cũng giống như vậy.

Hàn huyên vài câu, Tô Đại Lâm liền đi về, lúc này Lâm Thanh Hòa mới quét mắt nhìn Chu Khải: "Biết mình sai ở đâu không?"

"Chúng ta không có đòi dượng mua kem, là dượng tự mua cho, chúng ta không ăn sẽ lãng phí" Chu Bách nói.

"Sẽ không có lần sau đâu, ta cam đoan!" Chu Khải vui vẻ nói.

"Không ngon" Chu Bách nhận xét.

Lâm Thanh Hòa hừ một tiếng, hỏi bọn hắn: "Nếu như những người khác cho các ngươi ăn que kem ngon nhất, các ngươi có tiếp tục ăn không?"

"Vậy làm sao có thể?" Chu Khải nói thẳng.

"Chính là, không quen biết nhau, không thể tùy tiện ăn đồ của người ta được" Chu Toàn nói.

"Không ăn!" Chu Bách nói.

Lúc này Lâm Thanh Hòa mới tạm tha cho bọn hắn.