Bây giờ không khí của mùa Tết sắp đến rất rõ ràng. Mọi gia đình đều có tiếng cười vui vẻ, những đứa nhỏ cũng rất hứng khởi.

Lâm Thanh Hòa cũng không ngăn bọn đại oa ra ngoài chơi. Nhưng phải mặc quần áo ấm áp mới được đi.

Có đốt pháo gì cô cũng không ngăn cản, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra thì không được đổ lỗi cho đồ vật.

Cô còn cho Phi ưng đi theo ra ngoài để chăm sóc hai anh lớn Chu Khải và Chu Toàn. Còn bé út Chu Bách thì đợi đi, còn nhỏ như vậy thì cứ ở nhà với cô mà chơi.

Chu Hiểu Mai là khách quen trong nhà, mỗi ngày đều lại đây, còn ở lại ăn cơm.

Lâm Thanh Hòa tất nhiên muốn bóc lột cô ấy, kêu cô ấy trả phí thức ăn, nếu không thì cứ về nhà lão Chu gia ăn đi.

"Tứ tẩu, sao ta cứ cảm thấy lần này ta về hình như tứ tẩu đã thay đổi rất nhiều" Chu Hiểu Mai thành thật nộp hơn hai khối tiền cho cô, nói.

Lâm Thanh Hòa liền cười nói: "Ta thay đổi lớn cỡ nào"

Cô không khách khí nhận tiền, lượng cơm ăn của Chu Hiểu Mai không nhỏ. Hơn nữa là một công nhân, tiền lương được cố định. Nhà cô sau vườn còn nuôi hai con heo, Chu Thanh Bách thì lao động, cô cũng không cần khách khí với Chu Hiểu Mai làm gì.

"Ngươi trước kia sẽ không vây quanh chồng con như vậy" Chu Hiểu Mai nói.

Hiện tại thấy tứ tẩu như thế này, cả ngày đều làm. Một ngày làm ba bữa cơm, thời gian ra ngoài còn không có. Bộ dáng trước kia nào có như bây giờ. Quả thực giống như trở thành một con người khác hoàn toàn.

"Ngươi đại khái không biết thời gian qua ta đã trải qua những gì" Lâm Thanh Hòa thở dài nói.

"Xảy ra chuyện gì?" Chu Hiểu Mai lập tức nói.

"Ta và nhà mẹ đẻ đã từ mặt, năm nay ăn tết đều không có dự định trở về" Lâm Thanh Hòa nói.

"Ngươi đã làm gì?" Chu Hiểu Mai cứng đờ, nói.

"Ngươi nào biết bọn họ đều là loại người vong ân bội nghĩa. Ta và tứ ca của ngươi hơi thiếu thốn một chút, nên ta trở về mượn chút tiền. Nhưng ngươi biết bọn họ nói thế nào không?" Lâm Thanh Hòa cười lạnh nói.

Không cần thêm mắm thêm muối, đem toàn bộ sự việc nói ra hết, Chu Hiểu Mai nghe xong liền tức giận: "Trước kia tứ tẩu đối tốt với bọn họ như vậy, có thứ gì tốt đều nhớ đến bọn họ, bọn họ đáp trả lại như vậy với ngươi sao?"

"Cho nên ta mới hiểu ra, trên thế giới này từ bỏ chồng và con của mình ra. Anh chị em gì đó thì để bỏ vứt một bên đi, đây đều là hiện thực. Đương nhiên đó là nhà họ Lâm của ta. Nhà lão Chu gia rất tốt, đều rất đoàn kết" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Hiểu Mai gật đầu nói: "Ngoại trừ nhị tẩu hay háo thắng kia, thì đại tẩu và tam tẩu đều không tệ lắm" Ít nhất sẽ không giống nhà mẹ đẻ của tứ tẩu, chị em dâu đều vô tình nhẫn tâm.

"Vì vậy ta sẽ không trở về nhà mẹ đẻ, ta còn như thế nào nữa? Tất nhiên là chăm sóc tốt cho gia đình, khiến cho nhà họ Lâm thấy hối hận. Nhưng về sau bọn họ đừng hòng mơ tưởng đến chỗ ta lấy đồ tốt gì, những thứ trước kia coi như cho chó đi" Lâm Thanh Hòa cười khẩy, nói.

"Thật đáng buồn khi có gia đình như vậy" Chu Hiểu Mai gật đầu nói.

"Ngươi ở nhà xưởng bên kia không có đối tượng à?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

"Không có" Chu Hiểu Mai lập tức nói.

Phản ứng quá nhanh và quá lớn, Lâm Thanh Hòa liền nheo đôi mắt lại đánh giá Chu Hiểu Mai, nói: "Còn không thành thật khai báo, người đó như thế nào, trong nhà có bao nhiêu người và họ đang làm gì".

Khóe miệng Chu Hiểu Mai giật giật: "Tứ tẩu, ngươi không phải đang tra hộ khẩu để phá án đâu"

"Muốn theo đuổi cô em chồng của ta, ta đương nhiên muốn hỏi rõ ràng. Tính tình ta như thế nào ngươi cũng biết, cũng chính là coi ngươi như chị em ruột thịt mới nói nhiều như vậy. Nếu không ta sẽ không rảnh quan tâm ngươi" Lâm Thanh Hòa nhướng mày nói.

Trên mặt Chu Hiểu Mai mang theo chút thẹn thùng: "Hắn cũng là công nhân, làm ở xưởng giày, 24 tuổi"

Rất tốt, Lâm Thanh Hòa tiếp tục hỏi: "Còn mấy vấn đều sau?"

"Vóc dáng rất cao, lùn hơn tứ ca một chút, có lẽ bằng tam ca" Gương mặt Chu Hiểu Mai ửng hồng.

Cao khoảng 1m75, như vậy cũng không tính là lùn.

Lâm Thanh Hòa nghĩ vậy, nhà lão Chu gia ai nấy cũng đều cao, cao nhất là Chu Thanh Bách 1m85, rồi tới tam ca, đến Chu đại ca, hơi lùn một chút là nhị ca. Nhưng nhìn chung bọn họ đều không thấp.

"Còn nữa" Lâm Thanh Hòa nói.

"Hắn là con trưởng trong nhà, nhà còn cha mẹ. Cha hắn cũng là công nhân, mẹ hắn thì không phải. Trong nhà còn có hai em trai và hai em gái" Chu Hiểu Mai nói.

Lâm Thanh Hòa liền nhíu mày.

Chu Hiểu Mai nhìn cô nói: "Tứ tẩu, ngươi làm sao vậy?"

"Ngươi cảm thấy điều kiện nhà họ có tốt không?" Lâm Thanh Hòa nhìn cô ấy nói.

"Có một chút" Chu Hiểu Mai ngây ra một lúc, nhìn cô nói.

"Hắn có nói muốn cùng ngươi kết hôn không, về sau tiền lương sẽ tính như thế nào?" Lâm Thanh Hòa cười nói.

Chu Hiểu Mai lập tức nói: "Kết hôn rồi, đương nhiên tiền sẽ giao cho ta giữ"

Lâm Thanh Hòa cười cười: "Đây là hắn cùng ngươi nói, hay tự ngươi nói đấy? Còn nữa, nhà hắn rộng rãi như thế nào, các ngươi kết hôn thì sẽ ở đâu?"

"Hắn chưa nói, có lẽ sau kết hôn sẽ ở nhà hắn. Nhưng nhà hắn không rộng cho lắm" Chu Hiểu Mai nói.

"Ngươi đã đi qua?" Lâm Thanh Hòa kinh ngạc nói.

"Liền.. liền nhân cơ hội cha mẹ hắn không ở nhà đã đi qua một chút" Sắc mặt Chu Hiểu Mai đỏ ửng, nói.

"Đi xem cũng không sao, nhưng không rộng rãi lắm thì sống như thế nào?" Lâm Thanh Hòa nói.

"Ta không thích nhà hắn, đến lúc đó nếu gả qua đó, sẽ rất bất tiện" Chu Hiểu Mai thành thật nói ra vấn đề này.

"Ngươi có muốn nghe ta phân tích cho ngươi không?" Lâm Thanh Hòa nhìn cô ấy nói.

"Tứ tẩu ngươi cứ nói" Chu Hiểu Mai gật đầu nói, cô cũng rất rối rắm vì điều này.

"Vậy tứ tẩu đây cùng ngươi nói thẳng" Lâm Thanh Hòa nhìn cô ấy nói: "Ta cảm thấy người nam nhân này không thích hợp với ngươi"

Chu Hiểu Mai nhấp môi, nói: "Kỳ thật người khá tốt"

"Người khá tốt đúng là không tồi, nếu không đã không khiến ngươi thích. Nhưng tứ tẩu nói với ngươi, thích không mài ra được cơm ăn. Ngươi ngẫm lại xem, nếu ngươi gả cho hắn, vậy ngươi chỉ có thể sống ở nhà hắn. Ngươi đi làm ở thành phố, điều kiện trong thành phố như thế nào, không cần ta nói thì ngươi ngươi cũng biết rõ mà" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Hiểu Mai không nói chuyện.

Lâm Thanh Hòa nói: "Ngươi nói nhà hơi nhỏ, nhưng khẳng định là nhà rất nhỏ đúng chứ. Hơn nữa dưới hắn còn có em trai em gái, cả nhà đều chen chúc sống chung với nhau rất bất tiện, đây là điều thứ nhất. Điều thứ hai, tiền lương của hai vợ chồng các ngươi sau này sẽ có vấn đề. Nhà hắn chỉ có hắn và ba hắn đi làm, những người khác đều dựa vào họ mà sống. Ngươi cảm thấy nếu ngươi gả đi, đối tượng của ngươi hiện giờ sẽ đưa tiền lương cho ngươi sao? Đối tượng của ngươi không đưa tiền lương cho ngươi, tất nhiên ngươi sẽ sinh ra bất mãn. Đến lúc đó không tránh được cãi vã ầm ĩ. Ngươi cảm thấy mình có thể chịu đựng được bao nhiêu?"

Chu Hiểu Mai muốn nói gì đó, Lâm Thanh Hòa liền ra hiệu, ý bảo cô ấy trước hết cứ nghe cô nói hết: "Hay ngươi đồng ý đem tiền lương của hắn cho gia đình hắn, nhưng ngươi cho rằng như vậy là xong rồi sao? Ngoại trừ tiền lương của hắn ra, đến lúc đó tiền lương của ngươi chưa chắc giữ được".

"Tiền lương của ta như thế nào lại không giữ nổi!" Chu Hiểu Mai không khỏi nói.