"Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, không phải thời gian đã khác sao. Ngươi cần phải có mắt nhìn, lúc nên đắc ý thì đắc ý, nhưng thời điểm ngươi đắc ý thì nên suy nghĩ làm sao sống tốt qua ngày đi" Lâm Thanh Hòa cười nhạt nói.

"Đúng vậy, bây giờ không được đắc ý" Người phụ nữ kia liền cười ha hả.

"Dù sao cũng tốt hơn vài người cho tới bây giờ cuộc sống cũng không tốt mấy" Lâm Thanh Hòa tự cười.

Lời nói này khiến sắc mặt Vương Linh trầm xuống: "Ngươi nói vậy là có ý gì!"

"Ta có ý gì ngươi nghe không rõ sao, người như ngươi mà dám nói móc ta? Coi nhà ta, dù Chu Thanh Bách rúi lui thì ta cũng không cần phải đi làm nông. Hắn dốc hết toàn bộ sức lực gánh chịu đảm bảo cho ta ở nhà hưởng phúc, ngươi thấy cuộc sống này của ta có tốt không?" Lâm Thanh Hòa cười lạnh nói.

Vương Linh tức giận nói không nên lời.

"Cuộc sống của ngươi nếu đổi lại là ta thì sớm đã không sống nổi rồi, còn có mặt mũi đứng trước mặt ta mà soi mói. Lẽ nào trong nhà ngươi không mua nổi cái gương hay soi vào trong nước tiểu để coi cái khuôn mặt của ngươi khi tức giận sao. Theo ta thấy tuổi của ngươi cũng ngang bằng ta, nhưng nhìn còn già hơn ta mười tuổi, thế mà lại dám đứng trước mặt ta nói móc ư, ai cho ngươi dũng khí vậy? Chu Toàn, nói cho cô ta biết, buổi trưa nhà ta ăn gì" Lâm Thanh Hòa nói.

"Thịt ba chỉ cách thủy, trứng gà luộc, cơm trắng, đặc biệt thơm!" Chu Toàn lập tức nói.

"Nghe rõ chưa" Lâm Thanh Hòa liếc Vương Linh một cái.

Vương Linh tức giận run người, cô cũng biết Lâm Thanh Hòa không dễ bắt nạt nên không dám nói thêm gì nữa, chịu phần thua thiệt về mình, quay đầu rời đi.

Mấy người phụ nữ khác cũng có chút xấu hổ, nhưng Lâm Thanh Hòa thật không có làm khó dễ với các cô ấy, mang theo Chu Toàn Chu Bách đi đào rau dại.

Điều này làm cho những người khác thở phào nhẹ nhõm.

"Vương Linh làm sao vậy? Ở không đi gây sự cũng phải nhìn mặt chứ, cô ấy là người dễ đụng đến à" Một người trong đó nói.

"Còn không phải do ghen tị sao, muốn nhìn Lâm Thanh Hòa bị chê cười?" Một người khác bĩu môi nói.

"Chuyện này có gì mà buồn cười, tuy Chu Thanh Bách rút lui nhưng có phụ nữ nào trong thôn rảnh thời gian đi so sánh với cô ấy. Từ lúc gả cho Chu Thanh Bách đến giờ cô ấy cũng không ra ngoài mà" Người thứ ba nói.

"Ai nói không có, ta nghe nói ba ngày hai lần đều mua thịt về ăn, thật đúng là cam lòng".

"Nhìn mấy anh em đại oa là biết, năm nay chúng cao lên không ít. Bé út sắp trở thành một cậu bé mập mạp rồi, giống như đứa bé trong bức họa con nít".

"..."

Vài phụ nữ vừa nói chuyện vừa đào rau dại.

Về phần Lâm Thanh Hòa, cô cùng Chu Toàn và Chu Bách qua bên kia đào. Vương Linh cùng nhị tẩu có quan hệ tốt, ngày thường nói huyên thuyên không ít. Nhưng cô không qua lại nhiều nên cũng không lo lắng cho lắm. Lần này cô ta dám cả gan đứng trước mặt cô gây sự, cô tất nhiên sẽ không khách khí.

Ba mẹ con một bên đào rau dại một bên chơi đùa. Bởi vì mấy ngày trước có mưa xuân, mưa nhẹ kéo dài bốn năm ngày nên Lâm Thanh Hòa nhân tiện lên núi hái nấm.

Mang theo Chu Toàn và Chu Bách đương nhiên sẽ không đi vào sâu trong núi, chỉ tìm ở vùng biên thế mà cũng tìm được khá nhiều.

Ba mẹ con ra ngoài hơn một giờ đồng hồ, đem về nhiêu đấy coi như là thắng lợi trở về rồi.

Toàn bộ nấm sau khi hái về liền rửa sạch và cho lên cái sàng phơi nắng để dùng sau. Còn những nấm vụn nát thì tối nay cô sẽ xào nấm ăn, nấm tươi ăn rất ngon.

Rau dại cũng rửa sạch, xào chín. Buổi trưa còn một nồi sườn heo, trứng gà còn dư lại một ít. Buổi tối xào hai món, hấp thêm ít bánh màn thầu bột ngô và canh tảo bẹ.

Lâm Thanh Hòa dẫn hai đứa nhỏ về nhà, để bọn họ tự rót nước uống, rồi cho mỗi người một viên kẹo sữa ra ngoài chơi.

Cô bắt đầu nấu thức ăn cho heo.

Hầu hết rau dại đều cho heo ăn, nhà cô nuôi heo vô cùng tốt. Đến cuối năm heo xuất chuồng chắc chắn đạt hai trăm cân không phải là vấn đề.

Nếu heo có thể nặng hai trăm cân, vậy ở thời đại này nhất định là một con heo mập béo tốt rồi, sẽ có thừa công điểm.

Hơn nữa đến lúc chia thịt cũng không thiếu phần nhà cô.

Tuy rằng mùi heo hơi nặng nhưng Lâm Thanh Hòa vẫn chịu được. Dù sao chỉ có nhiệm vụ cho ăn thôi, dọn dẹp gì đấy đều là chuyện của Chu Thanh Bách.

Trên thực tế một ngày cô cho heo ăn hai lần, sáng sớm một lần buổi trưa một lần. Thời gian còn lại đều chờ Chu Thanh Bách trở về cho ăn.

Hơn nữa nuôi heo không chỉ kiếm được công điểm, mà phân heo và nước tiểu đưa cho đội cũng được tính công điểm. Những thứ này do Chu Thanh Bách làm, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ làm.

Có đàn ông để dựa vào, cô không phải làm những chuyện này. Cô đúng là đạo đức giả, không cần phải nói ra trong lòng cô cũng biết.

Nếu không.. người như cô sao lại thích một người đàn ông nhạt nhẽo như Chu Thanh Bách chứ.

Cho heo ăn và tưới nước cho vườn rau cũng gần xong.

Lâm Thanh Hòa rửa tay rửa mặt sau đó vào phòng bếp xem sắc mặt có tốt không. Cũng không quan tâm, lấy quần áo thừa ở nhà ra làm một đôi dép đi trong nhà cho Chu Thanh Bách.

Hơn bốn giờ Chu Khải đi học về. Vừa về đến nhà là uống nước rồi chạy ra ngoài chơi. Lâm Thanh Hòa không để ý hắn ra ngoài chơi với ai. Chỉ cần không chơi trò gì nguy hiểm thì cô rất ít khi can thiệp.

Có vẻ như đã gần đến giờ ăn, Lâm Thanh Hòa liền cất một nửa miếng vải, kéo cắt, đều bỏ vào khay đan cất lại.

Vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm tối.

Bánh màn thầu bột ngô.

Lâm Thanh Hòa còn định làm bánh màn thầu lúa mạch, nhưng có vẻ đại oa bọn họ không thích ăn. Cô thì thấy không sao, Chu Thanh Bách cũng không có ý kiến.

Nhưng cô liền làm qua một lần cho bọn họ ăn, tháng sau sẽ làm tiếp vài lần, phải để cho bọn họ biết được ăn bánh màn thầu bột ngô có bao nhiêu hạnh phúc.

Đỡ khiến bọn họ được nuôi ăn sung mặc sướng quá, một chút khổ cực đều không chịu được.

Mẹ kế Lâm Thanh Hòa trù tính như thế, nhanh chóng chuẩn bị nguyên liệu cho bữa tối.

Nấm không cần xào với thịt heo, trực tiếp xào với ít nước canh còn xót lại buổi trưa cũng ngon, rau dại thì tươi xanh, nấu canh ăn thì khỏi phải bàn.

Hai ba món ăn này rất dễ làm, nấu vài bước liền xong.

Chu Thanh Bách mãi đến sáu giờ tối mới về đến nhà. Tuy rằng người đàn ông này chịu khổ cực chưa bao giờ than một tiếng, nhưng Lâm Thanh Hòa cảm giác được sự mệt mỏi ở giữa lông mày của hắn.

Làm việc lâu như vậy không mệt mới lạ.

"Rửa mặt rửa tay chân chuẩn bị ăn cơm" Lâm Thanh Hòa nói.

"Được" Chu Thanh Bách quả thật rất đói bụng.

Rửa mặt rửa tay chân xong, sau đó mới qua đây ngồi xuống. Vừa lúc Chu Khải, Chu Toàn bê đồ ăn đến.

Ăn xong cơm tối, Lâm Thanh Hòa liền nói với Chu Thanh Bách: "Ngươi xem khi nào rảnh mua những cuốn sách ta cần về?"

"Ngày mốt đội để cho ta đi mua thuốc trừ sâu, đến lúc đó mang về cho ngươi" Chu Thanh Bách nói.

"Được" Lâm Thanh Hòa đáp.

Mặc dù cô không còn trẻ để thi đại học, nhưng vậy thì đã làm sao? Đợt đầu tiên không giới hạn tuổi tác hay gì cả, đến lúc đó cô phải đi thi thử rồi quay lại sau!

"Ngươi cũng mệt mỏi rồi, tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi. Lát nữa ta giúp ngươi cho heo ăn lần nữa, chuồng heo để ngày mai dọn dẹp cũng được" Lâm Thanh Hòa thông cảm với hắn, nói.