Lâm Thanh Hòa lắc eo một cái rồi đi ra ngoài, tiếp tục cắt lát tảo đỏ, bỏ hạt. Sau đó làm nhân bánh màn thầu táo đỏ.

Về phần mẹ Chu.

Tuy rằng Lâm Thanh Hòa hiểu ý, nhưng Lâm Thanh Hòa sẽ không tán thành.

Đã ra ở riêng, dù quan tâm đến bên này thì cũng một vừa hai phải, lúc nào cũng nói không thấy phiền hay sao?

Gặp gỡ được người tốt như mẹ Chu, cô rất cảm kích vì đã quan tâm đến nhà mình như vậy.

Thế nhưng Lâm Thanh Hòa không tiếp thu nổi những ý tứ kia.

Nhà cô là cô làm chủ, cô làm cái gì làm cái gì, nếu có làm sai thì Chu Thanh Bách có thể nói để cô sửa sai, người ngoài thì tuyệt đối không được.

Đây là điểm cấm kị khi cô làm chủ gia đình.

Cho nên về sau, trong nhà có đồ ăn gì ngon đều sẽ không có phần đem qua cho nhà lão Chu gia.

"Hôm nay ta đi ngang qua bên kia, đều thấy bọn đại oa ăn bánh màn thầu, nói là bánh màn thầu táo đỏ, ăn rất ngon" Chu nhị ca nói.

Hắn cũng không cố ý khiêu khích, chỉ thuận miệng nói ra một câu.

Cha Chu không quan tâm, còn mẹ Chu không nói chuyện.

"Chắc không chẳng làm bao nhiêu, cho bọn đại oa ăn món mới thôi" Tam tẩu cười nói.

"Đồ ăn mới thế nào cũng phải đem cho cha mẹ một phần chứ" Nhị tẩu nhướng mày nói.

"Ra ở riêng rồi, cũng phải sống cho riêng mình mà" Đại tẩu cười nói.

Cơm nước xong xuôi ai nấy tự trở về phòng, tam ca vẻ mặt bàng hoàng nói: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Tam tẩu liền cười lạnh: "Còn không phải do nhị tẩu đi nói trước mặt mẹ, vợ lão tứ cầm đồ đem đi cho tam đệ của cô ấy. Mẹ không hài lòng, đại khái đi qua nói vài câu, thế là lão tứ gia không dành phần cho cha mẹ nữa".

"Chậc chậc, đều đã ra ở riêng, vợ Thanh Bách làm gì cũng không có quan hệ với nhà chúng ta bên này, mẹ đi qua nói làm gì" Tam ca nói.

"Mẹ vẫn hiểu rõ tứ thúc nhất, cả gia đình đều dựa vào tứ thúc. Mẹ nhất định sẽ không đồng ý để vợ lão tứ trợ cấp đồ cho nhà mẹ đẻ cô ấy rồi" Tam tẩu nói.

Chu đại ca trở về phòng cũng nói với đại tẩu về việc này.

"Cũng là do nhị tẩu thêu dệt, đi nói với mẹ chuyện này làm gì" Chu đại ca nói: "Mẹ cũng nhiều chuyện, biết thì kệ đi. Đã ra ở riêng, bên kia làm gì cũng không có liên quan đến bên mình. Mẹ đi nói những thứ này thì được gì".

"Ai biết" Đại tẩu thản nhiên nói.

Còn về phía nhị tẩu, trở về phòng ôm Chu nhị ca hôn một cái, Chu nhị ca vẻ mặt ghét bỏ nói: "Ngươi làm gì vậy?"

"Làm sao, ngươi ghét bỏ ta à?" Nhị tẩu trợn mắt nói.

Chu nhị ca bĩu môi, trong lòng nói, nếu ngươi như vợ của lão tứ gia thì hôn ta bao nhiêu lần ta cũng nguyện ý. Nhưng nhìn mặt ngươi không có một chút nào có thể so sánh được với vợ lão tứ gia cả.

Nói đến chuyện này, bình thường đàn ông bọn họ nói chuyện riêng, thì có nói đến nhà lão tứ gia. Đương nhiên đây là hắn lặng lẽ nghe được, hắn nghe xong cũng không dám nói gì với bọn họ.

Họ đều nói lão tứ rất có phúc.

Chu nhị ca cũng cảm thấy tứ đệ mình rất có phúc khí.

Từ khi hắn trở về, vợ lão tứ nuôi hắn như thế nào vậy? Nghe nói mỗi ngày đều biến tấu những món thức ăn ngon khác nhau.

Hắn đã tận mắt nhìn thấy khi vào vụ thu hoạch mùa hè. Bữa trưa ăn bánh bao thịt hoặc là bánh xuân, sủi cảo chiên, tệ nhất là món bánh ngô.

Nhưng sẽ kèm theo một hộp lớn thức ăn có nhiều món thịt làm cho lão tứ ăn.

Một vụ mùa bận rộn như thế trôi qua, ai mà không mệt mỏi gầy gò đi. Thế nhưng lão tứ không có vậy, không chỉ không có, rõ ràng còn bị nuôi mập lên, khiến trong lòng hắn ghen tị.

"Nói chuyện với ngươi đấy, ngươi đang nghĩ gì vậy hả?" Nhị tẩu nói.

"Không có gì, còn có thể nghĩ gì nữa" Chu nhị ca thở dài nói: "Cũng không biết khi nào nhà chúng ta mới làm vài món ăn ngon để ăn?"

Đi ngang qua nhà lão tứ, hắn đều muốn vào dùng bữa. Nhìn bọn đại oa ăn mấy cái bánh màn thầu táo đỏ, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra. Vây quanh không ít mấy đứa nhỏ, nhưng đến cùng hắn cũng biết xấu hổ mà đi về.

"Hừm, cũng không phải một năm được mùa, ngươi đừng nghĩ lung tung" Nhị tẩu xua tay nói.

Lúc này con trai đi vào nói anh em đại oa lại có đồ ăn ngon rồi, hắn cũng muốn ăn.

Con trai nhị tẩu gọi là Chu Hạ, lớn hơn Chu Toàn không bao nhiêu và lớn hơn con trai đại tẩu Chu Dương, bởi vì phía trước Chu Dương đều là chị gái.

"Ăn gì mà ăn, ngươi cứ việc đi làm con trai của cô ta đi" Nhị tẩu mắng.

"Có thể chứ?" Ánh mắt Chu Hạ càng thêm sáng lên.

Chu nhị ca liền nở nụ cười: "Con trai à, ngươi không có số mệnh đó, nhà chúng ta đang sống yên ổn, ăn bánh bột ngô qua ngày mà!"

Con của hắn Chu Hạ, nghe xong gương mặt mất mát.

Hắn thật sự rất muốn trở thành con trai của tứ thúc tứ thẩm thẩm.

Chu Khải, Chu Toàn bọn họ mỗi ngày đều có đồ ăn ngon. Không phải ăn thịt thì chính là ăn mì, ăn bánh màn thầu, còn có kẹo sữa, thậm chí ngay cả kẹo mạch nha cũng có, còn được ăn qua dưa hấu!

Cuộc sống này quá hạnh phúc, hắn cũng muốn đi làm con trai của tứ thúc.

Ước ao được giống như bọn đại oa không chỉ riêng Chu Hạ, con trai đại tẩu Chu Dương cũng rất hâm mộ, Lục Ni con gái tam tẩu cũng ước ao như vậy.

Đấy là nhà lão Chu gia, còn có nhưng đứa trẻ trong thôn, không nói ra cũng đều biết trong lòng bọn chúng đều ước mong sống cuộc sống giống bọn đại oa.

Nghe những người lớn nói mẹ của bọn đại oa không biết cách sống. Thế nhưng bọn họ lại cảm thấy, trên đời này quả thực không có cuộc sống của mẹ đứa trẻ nào so sánh được như mẹ của bọn đại oa đâu.

Nếu như đó là mẹ của bọn hắn thì tốt biết bao nhiêu nhỉ?

Lâm Thanh Hòa cũng không biết mình đã trở thành người mẹ tốt nhất trong lòng của những đứa trẻ trong thôn.

Lần này cô làm thử bánh màn thầu táo đỏ, không nghĩ ăn ngon như vậy, chính cô cũng thích ăn.

Nhưng mà táo đỏ không hề rẻ, khi mới về sẽ rẻ hơn rất nhiều. Đến lúc đó tranh thủ mua nhiều một chút đem về. Trước đây chưa từng có người nào làm bánh màn thầu táo đỏ ăn.

Chu Thanh Bách đi làm về phải đi câu cá chạch, câu cá tôm, thậm chí còn có cả ốc đồng. Tài nấu nướng của vợ hắn vô cùng tốt, những thứ này đến tay vợ hắn đều có thể biến thành mỹ vị.

"Lần sau nếu như đi thị trấn, ta mua cho ngươi một bình rượu Mao Đài trở về. Uống chút rượu này cũng đủ ngươi ngủ ngon" Lâm Thanh Bách xào ốc đồng, cùng nói với Chu Thanh Bách.

Chu Thanh Bách cười nói: "Lần sau mua một bình trở về, hai ta cùng uống một chút chứ?"

"Có thể" Lâm Thanh Hòa nhướng mày nói.

Lươn lần này đặc biệt mập, ăn rất ngon, quan trọng nhất là nó tinh khiết hoang dã, đặc biệt dinh dưỡng. Nếu không phải Chu Thanh Bách làm ruộng mệt, thì Lâm Thanh Hòa mỗi ngày đều sai hắn đi câu lươn rồi.

"Mấy con cá chạch này giữ lại ngày mai đi. Ngươi đi đổi bột đậu nành với đậu phụ trở về, ta làm tiếp một ít đậu phụ rán" Lâm Thanh Hòa nói.

"Được" Chu Thanh Bách gật đầu đáp ứng.

Không có gì xảy ra ở nhà vào thời gian này, thì bảy tám ngày nữa Lâm Thanh Hòa sẽ dẫn Chu Toàn và Chu Bách đi thị trấn.

Tính ra, hai anh em theo Lâm Thanh Hòa đi dạo lung tung khắp nơi, càng ngày càng.. thông minh hơn.