Sau khi thu thập hết lương thực cuối cùng và nộp thuế. Lương thực bắt đầu được phân phát.

Lại đem lúa mì vụ đông trồng xuống xong, đội sản xuất liền tuyên bố kết thúc công việc.

Lúc này bắt đầu chia thịt heo, đồng thời nếu nhà ai trong thôn nuôi heo cũng ùa heo ra ngoài.

Những nhà khác nuôi heo nặng đến bảy tám chục cân đã là tốt nhất. Thế mà hai con heo nhà Lâm Thanh Hòa và Chu Thanh Bách mỗi con nặng phải hai trăm cân.

Hai con heo nặng bốn trăm cân rồi.

Ùa hai con heo này ra ngoài, toàn bộ nhà Chu gia được một phen hú hồn.

Vì vậy nhao nhao hỏi Chu Thanh Bách nuôi như thế nào? Làm sao có thể nuôi heo mập như thế?

Chu Thanh Bách cũng không có gì phải giấu giếm. Hắn nói cho ăn cỏ heo, bã đậu, còn có bột ngô.

Mấy cái đầu tiên thì nghe còn ổn, nhưng mà cho ăn bột ngô thì thật đúng là hù người.

Cái gì chứ, lấy bột ngô nuôi heo sao?

Người thì không có bột ngô để ăn, người thì đem cho heo ăn.

Không cần phải nói cũng biết được đây chắc chắn là chủ ý của vợ hắn.

Lâm Thanh Hòa đã quen với cảnh này rồi, cho nên khi Chu Thanh Bách định nói trước kia bên hậu cần có chăn nuôi heo cũng nuôi theo phương pháp này, đã bị Lâm Thanh Hòa cản lại. Để hắn không cần nhiều lời nữa, thích thì tin không thích thì thôi.

Nhưng đúng thật không thể nghi ngờ, hai con heo to béo này phi thường bắt mắt. Công điểm đương nhiên không thể thiếu, quan trọng nhất là hai con heo đó đủ chia cho cả thôn.

Bởi vì những nhà khác, kể cả trong đội cũng không nuôi heo mập được như thế. Cho nên họ muốn làm thịt hai con heo này chia cho mọi người, nếu có thể lấy được mỡ heo, vậy khẳng định có thể làm ra rất nhiều dầu mỡ heo để dành dùng dần!

Được sự đồng ý của chủ nhà, bí thư thôn liền làm thịt, những người khác chạy đi giao nhiệm vụ.

Lúc này chia thịt heo, trước Tết có thể chia thêm một lần nữa. Trại heo bên kia còn nuôi không ít, đều là giữ lại cho đoàn viên.

Lần thu hoạch vụ thu mệt nhọc, cho nên mọi người cũng phải ăn cái gì đó cho thật ngon.

Thế là hai con heo của nhà này bị giế thịt. Chu Thanh Bách đặt một cái đầu heo, một bộ ruột già, một cái dạ dày heo, một cái đuôi heo, năm cân mỡ. Còn có tám cái sườn heo, thịt ba chỉ, thịt nạc, thịt thăn. Mua cũng không ít.

Bấy giờ loại thịt được công nhận là ngon nhất chính là mỡ heo và thịt nhiều mỡ. Thứ hai là thịt ba chỉ, thịt thăn và đầu lợn.

Còn ruột, dạ dày heo và những thứ lòng heo thì không phổ biến lắm. Thịt nạc cùng xương sườn cũng vậy. Cho nên được tính giá rất rẻ. Đừng nhìn thấy mua như vậy mà nhiều. Thực tế những thứ này đều tính theo công điểm của hắn.

Huống hồ chi hai con heo mập béo này là nhà hắn nuôi. Hắn chọn trước, mua cũng nhiều nhưng trong thôn không ai nói gì.

Dù cho có không ít người thèm muốn cái đầu heo lớn đó, thế nhưng Chu Thanh Bách cầm đi, mọi người cũng chả dám nói.

"Mẹ Chu Khải à, sao ngươi không kêu tứ thúc xin thêm mỡ heo nhiều một chút. Những loại thịt kia làm gì có mỡ heo?" Đại tẩu qua đây, nhỏ giọng nói.

"Không sao đâu, cũng nên để lại chia cho mọi người" Lâm Thanh Hòa nói.

"Mẹ Chu Khải nhận thức rất tốt" Dì Hoàng ở bên cạnh nghe vậy liền khen ngợi.

"Lời nói này của Dì Hoàng nói, nếu là nhận thức tốt thì chỉ là do chưa thấy qua chuyện tiếp theo của cô ta mà thôi" Vương Linh giễu cợt nói.

"Nếu ta đi làm thì ngươi còn có thể lấy thịt heo tốt từ nhà ta như vậy sao? Ngươi có biết nuôi heo mập như vậy khó khăn cỡ nào không? Có ăn thì câm miệng đi! Ngươi không nói lời nào thì sợ mọi người nghĩ ngươi câm điếc à" Lâm Thanh Hòa không một chút khách khí, nói với cô ta.

Vương Linh mặt tối sầm lại.

Lâm Thanh Hòa cười như không cười, nhìn lướt qua. Cho dù muốn đánh lộn hay cãi nhau cô cũng không sợ chút nào, có bản lĩnh thì cứ tới!

Đúng thật là Vương Linh không dám làm vậy. Liền xoay người sang chỗ khác, cùng nói chuyện với nhị tẩu. Nhị tẩu cũng đưa mắt nhìn Lâm Thanh Hòa một cái, Lâm Thanh Hòa không thèm để ý cô ta.

Sau khi thịt được chia cho Chu Thanh Bách xong. Cô liền dẫn Chu Khải, Chu Toàn, Chu Bách đi theo Chu Thanh Bách đi về.

"Mẹ, năm nay nhà chúng ta được chia nhiều thịt như vậy, có thể làm thịt viên nữa không" Chu Khải hỏi.

Chu Toàn hai mắt phát sáng cũng nhìn về phía mẹ hắn.

Hắn vẫn còn nhớ mùi vị nổ tung của món thịt viên năm ngoái.

Chu Bách còn nhỏ, nhưng nhìn hai anh trai của hắn muốn ăn, biết đây là đồ ngon, cho nên nhìn mẹ hắn: "Mẹ, thịt viên".

"Được" Tâm trạng Lâm Thanh Hòa không tệ, lập tức đồng ý.

Thịt viên thôi mà, có chuyện gì lớn đâu? Muốn ăn thì làm ăn, hơn nữa trong nhà còn có nhiều thịt như vậy nữa.

Về đến nhà, Lâm Thanh Hòa liền sai Chu Thanh Bách đi rửa sạch ruột heo. Mấy thứ này đều là hắn muốn ăn, cô không chịu nổi mùi kia nên chỉ đồng ý nấu. Còn việc rửa sạch thì tự chính hắn làm đi, thâm chí còn nhờ hắn rửa sạch dạ dày heo luôn.

Lâm Thanh Hòa bắt đầu làm những thứ khác.

Tuy chỉ có năm cân mỡ heo, nhưng trong nhà vẫn còn nhiều dầu. Hơn nữa còn có dầu đậu phộng cho nên nhiêu đấy đã đủ dùng rồi.

Trong khi đun mỡ làm dầu, Lâm Thanh Hòa bắt đầu chặt xương sườn, cắt thịt ba chỉ và thịt nạc.

Mặc dù hiện tại thời tiết đã lạnh cả người, nhưng thực chất cũng chỉ mới cuối tháng mười âm lịch, đến cùng còn không giữ được thịt tươi. Không giống như cuối năm, một lần chia thịt có thể ăn được lâu.

Vì phải làm thịt viên nên những thịt này đều được cắt ra. Sườn heo thì đem nấu canh hoặc hấp hay chiên ăn.

Xương to cũng được dùng để nấu canh.

Phần ruột già của heo sẽ được xào dưa muối cùng với dạ dày heo và đầu heo.

Lần này thu hoạch mùa thu thật sự mệt chết người. Tất nhiên phải làm thật nhiều món ngon cho Chu Thanh Bách bồi bổ rồi.

Vì vậy mấy ngày kế tiếp Chu Thanh Bách không còn thèm ăn cái gì nữa, đều ăn đến phát ngán.

Đại khái cũng ăn uống no đủ, hơn nữa lúa mì vụ đông đã được trồng xuống rồi. Trên cơ bản, hiện tại chính là thời điểm chuẩn bị qua mùa đông, Chu Thanh Bách nhàn rỗi không có việc gì làm, ban đêm đều dồn hết tinh thần dùng ở trên người Lâm Thanh Hòa.

Chu Hiểu Mai xin nghỉ trở về, nhìn tứ tẩu của cô dáng dấp kiều diễm ướt át, cũng xấu hổ không ngớt, không biết đầu óc đang nghĩ gì.

"Lần này trở về làm gì? Dự định kết hôn à?" Lâm Thanh Hòa nhướng mày nhìn cô ấy nói.

"Bây giờ cha mẹ đều rảnh rỗi, ta trở về nói một tiếng với cha mẹ, sau đó sẽ nói thời gian" Chu Hiểu Mai xấu hổ nói.

"Được đấy, trở về nói với cha mẹ đi. Bọn họ chắc sẽ rất vui vẻ, Tô Đại Lâm thật sự là người tốt" Lâm Thanh Hòa nói.

Trước đó cô có gặp và nói chuyện qua vài lần, cảm thấy Đại Lâm khá được, là một người đàn ông có thể chung sống cùng.

"Vậy ta đi về trước đây" Chu Hiểu Mai nói.

"Mang đĩa thịt viên này về ăn, nhớ trả lại đĩa cho ta" Lâm Thanh Hòa cho cô ấy một đĩa thịt viên, nói.

"Cảm ơn tứ tẩu" Chu Hiểu Mai cười, nhận lấy.