Chương 1000

Hồng Lý chỉ hờ hững phun ra hai chữ đáp lại, bởi đối với cô ấy, tình yêu là chuyện của thế giới khác.

Trước phản ứng hờ hững của Hồng Lý, niềm đam mê, tự tin và hưng phấn trong lòng Triệu Đại Lực không hề suy yếu, mà lại hớn hở đem một cái vali hành lý từ bên ngoài vào.

“Đây là gì?”

Diệp Vĩnh Khang chỉ vào cái vali, nghi ngờ hỏi.

Triệu Đại Lực mỉm cười: “Vũ khí cầu hôn bí mật đó, lát nữa anh sẽ biết”.

Lúc này, rất nhiều người trong đại sảnh đều đã bị thân hình đồ sộ cùng hành vi quái dị của Triệu Đại Lực thu hút, bên cạnh còn có rất nhiều người, muốn xem rốt cuộc tên cao to đen hôi này muốn làm gì.

“Mọi người, sau đây tôi sẽ cầu hôn, xin mọi người giúp đỡ”.

Triệu Đại Lực chắp tay cười nhìn những người xung quanh: “Nếu chuyện này thành công, tôi sẽ lì xì momo cho mọi người!”

Đám đông đương nhiên vỗ tay đồng tình.

Lúc này, một người phục vụ trên lầu vội vàng đi xuống nói nhỏ vài câu với Triệu Đại Lực, Triệu Đại Lực cười gằn: “Mọi người, nữ chính xuống rồi, sau nhờ mọi người cổ vũ cho tôi nhé!”

Nói rồi, Triệu Đại Lực vội vàng chạy ra ngoài.

Quả nhiên, chưa đến một phút, Lâm Tĩnh và một vài cô bạn gái cười cười nói nói bước xuống lầu.

“Anh Vĩnh Khang!”

Lâm Tĩnh ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đang đứng trong đám người, liền vội vàng chạy tới chào hỏi: “Sao anh lại ở đây, đã lâu không gặp, hay đợi lát nữa tôi mời anh đi quán bar uống rượu nhé”.

“Hả, có chuyện gì sao, sao lại có nhiều người như vậy, anh Vĩnh Khang, không phải anh lại đi gây chuyện nữa đấy chứ”.

Lâm Tĩnh đột nhiên phát hiện xung quanh cô ấy có gì đó không đúng, có một nhóm người rất đông, tất cả đều nhìn chằm chằm vào cô ấy với ánh mắt rất kỳ lạ.

“Tôi chắc chắn không đi gây chuyện”.

Diệp Vĩnh Khang nhìn Lâm Tĩnh, ranh mãnh nói: “Nhưng người có chuyện là cô đấy”.

“Tôi?”

Lâm Tĩnh nhìn khó hiểu: “Tôi có làm gì đâu!”

“Không, em đã làm rồi!”

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói lớn: “Vẻ đẹp của em luôn khắc trong tim đàn ông, mà người đàn ông đó là…”

Ngừng một lúc, một giọng hát đặc biệt thô vang lên: “Em hỏi anh yêu em đến nhường nào, em hỏi anh yêu em mấy phần, em hãy nghĩ xem, em hãy xem xem, Tĩnh Tĩnh nói hộ lòng anh”.

Cùng với giọng hát thô và lạc điệu này, Triệu Đại Lực giơ hai tay lên, gồng cơ lên, mỉm cười từ đám người bước ra.

“Hả? Triệu Đại Lực? Sao anh lại ở đây?”

Lâm Tĩnh cũng hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Triệu Đại Lực.

“Bởi vì trái tim của anh ở đây, tất nhiên người của anh phải ở đây rồi”.

Triệu Đại Lực mỉm cười, sau đó nhảy lên, sau khi tiếp đất thì làm động tác đứng tấn, giơ hai tay lên, tạo dáng kinh điển của thần mặt trời khiến người khác không khỏi bật cười.