Chương 1006

“Ồ, thật sao?”

Hồng Lý hờ hững nói: “Nhưng bây giờ anh còn không đứng lên nổi, sao có thể khiến người ta tin anh là cường giả?”

“Câm miệng, hừ…”

Triệu Đại Lực đột nhiên gầm lên một tiếng như dã thú, cả người nhảy dựng lên, hành động sau đó khiến Diệp Vĩnh Khang toát mồ hôi lạnh!

Anh ta lao về phía Hồng Lý, há mồm cắn xuống bả vai Hồng Lý!

“Đừng…”.

Diệp Vĩnh Khang lo lắng đến mức lạc cả giọng, đây chính là Diệt Thần, một trong năm Đại Thiên Vương của Điện Long Thần!

Nếu có người dám mở miệng cắn cô ấy, cho dù ông trời có tới cũng không cứu được!

Mặc dù Diệp Vĩnh Khang và Triệu Đại Lực không có tình cảm gì thân thiết, nhưng Diệp Vĩnh Khang có ấn tượng tốt với chàng trai này, không muốn nhìn thấy anh ta bỏ mạng vô ích.

Nhưng anh không thể làm được gì vào lúc này.

Ở khoảng cách gần như vậy, với bản lĩnh của Hồng Lý, dù có cố gắng cứu anh ta đi chăng nữa thì cũng không kịp.

Haizz…

Diệp Vĩnh Khang chỉ có thể thầm thở dài, cảm thấy hơi áy náy, cũng cảm thấy có lỗi với Triệu Đại Lực.

Tuy nhiên, cảnh tượng tiếp theo càng khiến Diệp Vĩnh Khang trợn tròn mắt hơn!

Hồng Lý không những không ra đòn giết Triệu Đại Lực, thậm chí còn không né tránh, chỉ đứng yên tại chỗ để Triệu Đại Lực cắn mạnh vào vai!

Lúc này Triệu Đại Lực đã ở trong trạng thái điên cuồng, cú cắn này căn bản không hề nhẹ.

“Nhả, nhả ra!”

Diệp Vĩnh Khang lao lên, vừa định vươn tay kéo ra thì Hồng Lý đột nhiên nói: “Cứ để anh ta cắn đi”.

“Triệu Đại Lực, anh nghe rõ đây cho tôi, tôi có thể để anh cắn tôi, muốn cắn bao lâu thì cắn”.

“Nhưng nếu anh cho rằng anh là một cường giả thì hãy chứng minh điều đó cho tôi xem, chạy thêm mười vòng quanh thao trường này một lần nữa!”

Lời nói của Hồng Lý như ẩn chứa ma lực, Triệu Đại Lực sững sờ, sau đó nhả miệng ra và chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Hồng Lý bằng ánh mắt rất kỳ quái.

Tiếp đó, ánh mắt anh ta chuyển sang bả vai của Hồng Lý.

Vải sườn xám bị cắn, lộ ra làn da trắng nõn, hai hàng dấu răng đỏ như máu rất bắt mắt, máu tươi rỉ ra.

Sau mười giây im lặng.

Gừ…

Trên thao trường đột nhiên vang lên tiếng gầm rú như một con thú cổ đại.

Bốp!

Triệu Đại Lực hung hăng đấm mạnh vào mũi của mình, ngay lập tức chảy máu mũi, miệng và cằm cũng bị nhuốm màu đỏ của máu.

“Ha ha ha ha, tuyệt, tuyệt!”

Triệu Đại Lực há to miệng đầy máu, vẻ mặt gớm ghiếc, sau đó vác tảng đá lớn trên mặt đất lên rồi bắt đầu chạy quanh thao trường như điên dại!