Chương 1013

Không phải bọn họ độc miệng mà là bọn họ căn bản không tin trên thế giới này lại có người có thể nâng một vật nặng mấy trăm cân rồi chạy liền một mạch hơn hai mươi cây xung quanh thao trường cỏ dại um tùm này.

“Tôi nói thật mà, tôi không hề nói dối!”

Triệu Đại Lực sốt sắng tới mức trông như một con tinh tinh làm mất trái chuối: “Được thôi, đều không tin phải không, vậy tôi biểu diễn cho mấy người xem một lần!”

Dứt lời, Triệu Đại Lực chuẩn bị đi ra nhấc tảng đá xanh đó lên rồi chạy.

“Ôi, đúng là một hạt giống tốt, chỉ mỗi trí thông minh là còn cần nâng cao hơn”.

Sử Nam Bắc đứng cách đó không xa, nhìn thấy cảnh tượng này thì thở dài nói: “Với trí thông minh như vậy, nếu sau này gặp phải một đối thủ có tí đầu óc thì chỉ cần vài lời là có thể khiêu khích chết tên đầu to này rồi”.

“Chưa chắc”.

Hồng Lý đứng bên cạnh khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Triệu Đại Lực phía xa, chậm rãi lên tiếng: “Chuyện gì cũng có mặt tốt và mặt xấu, tính cách tưởng chừng như chí mạng của anh ta, nếu như sau này được mài giũa thêm thì rất có khả năng sẽ trở thành ưu thế lớn nhất của anh ta!”

Mặc dù Sử Nam Bắc nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu không nói gì, bàn về chuyện huấn luyện và bồi dưỡng nhân tài, hắn chẳng có tự tin đến độ dám phân cao thấp với huấn luyện viên trưởng trại huấn luyện Điện Long Thần.

“Đại ca, anh đưa bọn họ tới đây làm gì, chỉ để tổ chức một buổi party cho họ thôi sao?”

Mãi tới bây giờ Sử Nam Bắc vẫn chưa hiểu ra tại sao Diệp Vĩnh Khang lại làm vậy.

“Tôi cũng không có ý gì khác, tôi chỉ lo lắng để bọn họ được thư giãn như vậy, tâm thái của họ nhất định sẽ bị ảnh hưởng, tạo nên một số điều phiền nhiễu không cần thiết cho việc huấn luyện về sau”.

Sử Nam Bắc lẩm bẩm bằng giọng điệu có phần oán trách.

Giai đoạn đầu huấn luyện là khoảng thời gian mấu chốt nhất trong cả quá trình huấn luyện, bởi vì việc huấn luyện trong giai đoạn đầu ngoại trừ tôi luyện cơ thể ra thì phần nhiều là tiến hành thay đổi tư tưởng và quan niệm của mỗi người.

Cánh cung này vốn đã được kéo căng rồi, bây giờ đột nhiên lại để bọn họ được thư giãn như vậy, sau này không biết sẽ lại phung phí thêm bao nhiêu tâm tư và thời gian mới có thể bù đắp trở lại.

Đây là kiến thức căn bản nhất, sao đại ca lại không hiểu cơ chứ?

Diệp Vĩnh Khang hít sâu vào một hơi: “Thứ nhất, cậu nói đúng, ngày hôm nay sau khi trở về từ nơi này, tâm thái của mỗi người bọn họ sẽ phát sinh biến đổi rất lớn”.

“Chỉ có điều loại biến đổi này không phải là ham muốn hưởng thụ, không phải là lười biếng mà là càng thêm gấp rút và nỗ lực hơn!”

“Thứ hai, những người này dù gì cũng huấn luyện lâu như vậy rồi, hôm nay sẽ có một số người trong số họ không thể trở về được nữa, để cho bọn họ được thả lỏng thích đáng, coi như tiễn đưa những người anh em này đi một đoạn đường!”

“Tiễn đưa?”

Sử Nam Bắc vẫn mờ mịt như cũ.

Diệp Vĩnh Khang không tiếp tục giải thích quá nhiều, chỉ dùng một ánh mắt vô cùng phức tạp liếc nhìn mỗi người đang ngồi phía xa.

Lúc ánh mắt quét qua bất cứ người nào thì Diệp Vĩnh Khang đều sẽ cố gắng dừng lại vài giây, hi vọng có thể nhớ rõ tướng mạo của bọn họ.

Bởi vì chỉ một lát nữa thôi, anh sẽ chẳng thể gặp lại những người này được nữa.