Chương 1058

“Sư Tử Hà Đông lần này đã hoàn toàn phát điên, lần này đến Giang Bắc còn nói…”

Mỗi lời nói của bác Hải đều xuất phát từ trái tim, không hề mang tính giật gân, nhưng lão ta chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy Diệp Vĩnh Khang sốt ruột nói ở đầu bên kia điện thoại: “Vòng vo làm gì, sao không nói thẳng vào vấn đề đi”.

Bác Hải nuốt một ngụm nước bọt, giọng điệu vô cùng trịnh trọng: “Lập tức rời khỏi Giang Bắc, mang theo vợ và con gái, chạy càng xa càng tốt!”

“Sư Tử Hà Đông, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cậu giữ chân ông ta, có thể được một lúc đấy, cậu mau chạy đi, chạy ngay lập tức, không được chậm một giây nào!”

Đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây, rồi giọng nói khinh thường của Diệp Vĩnh Khang truyền đến: “Thế thôi à?”

Bác Hải sửng sốt: “Chẳng nhẽ những gì tôi vừa nói, cậu nghe không rõ sao? Được rồi, tôi sẽ lặp lại lần nữa, lần này Sư Tử Hà Đông đã dốc toàn bộ lực lượng, họ đã hoàn toàn phát điên … “

“Đừng, tôi nghe rõ rồi!”

Diệp Vĩnh Khang ở đầu bên kia điện thoại nói: “Tôi nghe rõ từng chữ ông vừa nói, tôi tự biết phải làm sao, cám ơn ông đã nhắc nhở, như này đi, tôi đang chơi dở ván bài, thua mất hơn hai trăm tệ rồi, phải mau gỡ lại mới được”.

Nói xong liền cúp điện thoại.

“Này, này này, cậu Diệp!”

Bác Hải đã gọi lại vài lần, nhưng chỉ có âm báo bận.

“Đệch!”

Bác Hải đá vào bàn bên cạnh, đã lâu rồi lão ta chưa tức giận đến vậy.

Có thể đó không phải là tức giận, mà chỉ là nóng ruột mà thôi.

“Diệp Vĩnh Khang ơi là Diệp Vĩnh Khang, cậu có bị ấm đầu không vậy, mẹ nó, sắp chết đến nơi rồi mà còn ở đó chơi bài được!”

“Được, được rồi, cứ coi như kiếp trước tôi nợ cậu vậy, giúp cậu lần cuối. Có nắm bắt được cơ hội này hay không, đó là chuyện của cậu!”

Bác Hải thở dài một cách cay đắng.

Quầy thu phí ở lối ra thành phố Đông Hải.

Đoàn xe của Sư Tử Hà Đông đi suốt một quãng đường, hùng dũng hướng về phía bên này.

Chịu trách nhiệm mở đường là một chiếc Land Rover màu đen đã được cải tiến.

Từ xa, có thể thấy một vài chiếc bàn phủ vải đỏ chắn ngang cửa trạm thu phí, trên con đường kéo dài hàng chục mét trước ngã tư cũng trải một tấm thảm đỏ lớn.

“Pháo Gia, có người cản đường, phải làm sao đây?”

Người phụ trách lái xe nói.

Ngồi bên cạnh là một người đàn ông vạm vỡ, vẻ mặt dữ tợn, tức giận nói: “Còn cần hỏi, ai cản đường người đó chết, cứ phóng xe qua đó đi!”

“Vâng!”

Ngay khi tài xế chuẩn bị nhấn ga, người đàn ông dữ tợn bất ngờ giơ tay nói: “Từ đã!”

Trước mặt, ngoài mấy cái bàn phủ vải đỏ, bên cạnh có treo một lá cờ, trên đó có ghi dòng chữ “Vua Đông Hải”.