Chương 1068

Mặc dù chưa từng gặp, thế nhưng trước khi đến đây ông ta cũng đã xem ảnh, sớm đã nhớ rất rõ tướng mạo của người này rồi.

Mối thù của Tiểu Mai và Tiểu Chí thổi bùng lên trong lồng ngực của Sư Tử Hà Đông, sát khí mạnh mẽ lập tức bao phủ khắp không gian.

Thậm chí ngay cả đám thuộc hạ bên cạnh ông ta cũng cảm thấy kinh hãi kỳ lạ, loại cảm giác đó giống như sinh vật gặp phải thiên địch, một loại sợ hãi từ tận bản năng.

“Không sai, chính là tôi”.

Diệp Vĩnh Khang lại tỏ ra hết sức bình thản, một tay ôm lấy bả vai của Trần Tiểu Tuý, một tay khẽ xoa cằm, nhìn đối phương rồi nói với vẻ thú vị: “Chỉ có điều tên của tôi rất thuận miệng, ông không cần phải lớn tiếng như thế, như vậy sẽ thể hiện rằng ông chẳng lịch sự chút nào”.

Sư Tử Hà Đông chưa kịp nổi giận, Sử Nam Bắc bên cạnh đã thản nhiên nói thêm: “Anh tính toán với ông ta làm gì, loại người không ra người thú không ra thú như ông ta sao có thể biết phép lịch sự chứ, đúng không nào, đồ chó lông vàng?”

“Ha ha ha, đúng đúng, là tôi sai, sao tôi lại luôn yêu cầu một con chó lông vàng biết lễ phép chứ?”

Diệp Vĩnh Khang cười đáp.

Hai người vừa nói vừa cười nhưng Phương Nhất Minh bên cạnh lại sợ đến mức trên lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Ông ta chính là Sư Tử Hà Đông hung dữ có tiếng đấy!

Người bình thường cũng phải cẩn thận khi nói chuyện trước mặt ông ta, bây giờ ông ta lại bị người khác nhạo báng trước mặt bao nhiêu người, chuyện này mà được sao?

Không chỉ riêng Phương Nhất Minh mà ngay cả Tần Phong và đám người Mê Long cũng cảm thấy hơi căng thẳng, sát khí của Sư Tử Hà Đông ở phía đối diện thực sự quá nặng!

Bây giờ lại bị anh Diệp và huấn luyện viên Sử nhạo báng như thế, lại càng khiến bầu không khí xung quanh cũng sắp đóng băng.

Khóe miệng Sư Tử Hà Đông khẽ run rẩy, mái tóc màu nâu dựng đứng lên, hai mắt trợn trừng như sắp nứt ra, miệng thở hổn hển.

Gừ…

Mấy giây sau, Sư Tử Hà Đông đột nhiên gầm lên như tiếng dã thú gào thét khiến không khí cũng run rẩy theo.

“Sư Gia bớt giận”.

Người đàn ông trung niên hói đầu bên cạnh vội vàng chắp tay: “Loại chó này không đáng để Sư Gia tức giận, cứ giao việc này cho học trò giải quyết, bắt đám chó đó quỳ xuống trước mặt Sư Gia, để cho Sư Gia định đoạt!”

Sư Tử Hà Đông nghiến răng nghiến lợi, nếu như ánh mắt có thể giết người, e rằng lúc này Diệp Vĩnh Khang đã chết nhiều lần rồi.

“Phải bắt sống!”

Sư Tử Hà Đông thốt ra ba chữ từ trong kẽ răng.

“Vâng, Sư Gia chỉ cần đứng quan sát là được”.

Người đàn ông trung niên hói đầu vui mừng không ngớt, với tư cách là học trò của Sư Tử Hà Đông, dù đã tự lập môn hộ nhưng bọn họ hiểu rõ, nhờ danh học trò của Sư Gia, bọn họ mới có được thành tựu như ngày hôm nay.

Sư Gia chỉ cần nói một câu có thể khiến cho bọn họ xuống địa ngục nhưng cũng chỉ cần nói một câu có thể khiến cho bọn họ nhanh chóng thăng quan tiến chức, cơ hội nở mày nở mặt như thế, sao hắn có thể bỏ qua được chứ?