Chương 1102

Thật ra chuyện này cũng không thể trách Phương Nhất Minh nhát gan mà là đối thủ quá đáng sợ.

Huống hồ anh ta cũng không hề biết bản lĩnh và thân phận thật sự của Diệp Vĩnh Khang.

Mấy người Diệp Vĩnh Khang bình thản như vậy cũng không phải không có lý do, anh đường đường là Điện Chủ của Điện Long Thần, ở trong mắt anh thì đám người Sư Tử Hà Đông chỉ như lũ sâu bọ không biết tốt xấu mà thôi.

Sử Nam Bắc là một trong số năm Đại Thiên Vương của Điện Long Thần, nhất định cũng sẽ không coi cái đám côn đồ kia ra gì.

Còn về Trần Tiểu Tuý, mặc dù cô ấy không biết rõ thực lực của Diệp Vĩnh Khang mạnh tới độ nào, cũng không biết rõ toàn bộ bối cảnh thân phận của Diệp Vĩnh Khang.

Thế nhưng cô ấy chỉ cần biết một điểm, Diệp Vĩnh Khang là hầu quân tướng là đã đủ, vậy nên chắc chắn sẽ không cảm thấy lo lắng hay sợ hãi.

Tần Phong lại như con bê không sợ hổ, không hề biết tới sự lợi hại của Sư Tử Hà Đông, giờ có Diệp Vĩnh Khang và Sử Nam Bắc ở bên cạnh, cậu ta còn sợ gì nữa chứ?

Lần này tới đây, Diệp Vĩnh Khang không chỉ dẫn theo Trần Tiểu Tuý và Phương Nhất Minh mà còn để cho Sử Nam Bắc dẫn theo ba đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của trại huấn luyện là Tần Phong, Mê Long và cả Yên Vĩ Điệp.

Mục đích là nhân cơ hội này cho bọn họ tham gia một tiết học thực chiến, nhân tiện nâng cao tầm mắt của bọn họ.

Nếu như có cơ hội thì còn có thể để cho ba người họ tiến hành một lần huấn luyện thực chiến.

Rừm rừm!

Lúc này, tiếng động cơ ầm ầm đột nhiên truyền đến từ một nơi cách đó không xa.

Mọi người cùng đưa mắt nhìn sang, trông thấy ít nhất hơn trăm chiếc xe do một chiếc Hummer thân dài dẫn đầu giống như một đám dã thú gầm rú cùng lao tới nơi này.

“Đến rồi, Sư Tử Hà Đông!”

Phương Nhất Minh lập tức toát mồ hôi lạnh.

Mặc dù anh ta đã biết lần này Sư Tử Hà Đông sẽ kéo cả hang ổ tới, thế nhưng tận mắt chứng kiến cảnh tượng này vẫn khiến anh ta thót tim!

“Mẹ kiếp, cảm giác áp chế mạnh thật!”

Ngay cả Tần Phong vẫn luôn cười đùa bỡn cợt cũng không khỏi cảm thán thốt ra một câu.

Mê Long và Yên Vĩ Điệp bên cạnh cũng bất giác cảm thấy lo lắng.

“Xem ra tên Sư Tử Hà Đông này cũng không phải hoàn toàn chỉ là hư danh”.

Diệp Vĩnh Khang điềm nhiên cười nói: “Người chưa đến mà khí tức tàn bạo đã đến trước rồi, điều này khiến tôi nhớ lại cảm giác trước kia có một lần khi đi thực thi nhiệm vụ ở thảo nguyên Châu Phi bị sư tử nhìn chằm chằm”.

“A, Vĩnh Khang anh từng gặp phải chuyện như vậy rồi sao?”

 

Trần Tiểu Tuý hiếu kỳ hỏi: “Sau đó thì sao?”

Sử Nam Bắc cười tiếp lời: “Khi đó chúng tôi đang buồn phiền vì cái ăn, vừa hay tối đó lại có bữa sư tử nướng, mùi vị ngon khỏi nói”.

“Ha ha, mấy anh đúng là thú vị, lần sau mà gặp chuyện như thế nhất định phải dẫn em theo đấy”.