Chương 1116

Họ đều tự mình cảm nhận được khả năng đối kháng của Cương Thi mạnh thế nào.

Tần Phong điên cuồng tung ra hàng nghìn đòn tấn công và gắng hết sức đánh ra một đòn tấn công bằng dao găm, nhưng cũng không khiến Cương Thi bị tổn hại gì.

Nhưng Diệp Vĩnh Khang lại chỉ dùng một lá bài Poker vô cùng bình thường đã có thể giết chết Cương Thi có khả năng đối kháng siêu phàm với khoảng cách mười mấy mét trong chớp mắt.

Đây là cảnh giới ở cấp bậc nào!

“Đừng ngẩn ra đó nữa, cứ như chưa từng nhận thức thế giới vậy, sau này vẫn còn rất nhiều thứ mọi người phải học lắm, mau lau sạch lá bài Poker rồi đem sang đây, lát nữa tôi còn muốn chơi tiếp”.

Sử Nam Bắc tỏ ra không thèm để ý đến.

Không phải do hắn cố ý giả vờ thành bộ dạng này mà là cảnh tượng trước mặt quá mức bình thường với hắn.

Đúng là khả năng đối kháng của Cương Thi lúc nãy rất khá, nhưng đây chỉ là đang nhắm đánh vào vài tân binh mà thôi.

Với cao thủ đỉnh cao thật sự, thật ra Cương Thi giòn tan, dễ gãy như mì ăn liền.

Trong Điện Long Thần người có thể dùng bài Poker giết chết đối phương trong tích tắc mà lại còn cách một khoảng xa, ngoài chín Đại Địa Thần, năm Đại Thiên Vương cũng còn năm sáu mươi người có thể làm được.

Huống hồ vừa rồi người ra tay lại là Diệp Vĩnh Khang – Điện Chủ của Điện Long Thần.

Điều này so ra giống như một con khủng long giẫm chết một con thỏ mềm mại, chẳng hề có chút gì gọi là phải kinh ngạc cả.

“Cương Thi, rốt cuộc cậu đang làm gì thế, mau đứng lên cho tôi!”

Người đàn ông đeo kính lớn giọng gọi, hắn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

“Đừng gọi nữa, hắn đã không nghe thấy gì nữa rồi”.

Tần Phong quay đầu lại liếc nhìn người đàn ông đeo kính, sau đó nháy mắt ra hiệu với Mê Long, Mê Long lập tức hiểu ý, sau đó giơ chân lên đá mạnh một cú vào thi thể Cương Thi về phía đối diện như đá bóng.

“Không thể nào!”

Lúc người đàn ông đeo kính nhìn thấy Cương Thi không có sức lực, gương mặt hiện lên vẻ hoảng sợ và khó hiểu.

Hắn nghĩ Cương Thi gần như là một kẻ vô địch.

Trên thế giới này không có thứ gì có thể làm Cương Thi bị thương.

Thế nên hắn không hiểu vết thương trên cổ Cương Thi từ đâu ra.

“Đây chính là cách khiến tao yên tâm mà mày nói đấy à?”

Phía sau vang lên giọng nói lạnh lùng của Sư Tử Hà Đông.

“Sư Gia, ông nghe tôi giải thích đã!”

Người đàn ông đeo kính vội nói: “Cương Thi không thể nào bị thương, chắc chắn bọn… bọn chúng dùng thủ đoạn gì đó, đám người này thích làm…”

“Câm miệng!”

Sư Tử Hà Đông tức giận quát, trợn mắt nói: “Nếu cậu không giải quyết được những gì cậu nói lúc nãy thì vặn đầu xuống đi”.

“Sư Gia, xin ông hãy nghe tôi giải thích!”