Chương 1120

Diệp Vĩnh Khang tự lẩm bẩm, nhưng khi anh đang định chém lá bài lần nữa thì lại phát hiện bên đối phương không lao tới nữa mà quay đầu bỏ chạy tán loạn.

“A? Chạy rồi à? Trông tôi đáng sợ lắm sao?”

Diệp Vĩnh Khang bất mãn lẩm bẩm.

Nhưng lần này anh thực sự đã hiểu lầm đám người đối diện.

Anh và Sử Nam Bắc đang nói chuyện rất nhẹ nhàng, như thể đang nói về chuyện ăn ngủ bình thường vậy.

Nhưng anh lại không hiểu những lá bài anh vừa phóng ra đã giáng một đòn tinh thần mạnh mẽ thế nào vào đám người đó.

Lúc này nếu nhìn vẻ nhếch nhác của đám người đang ôm đầu chạy bán sống bán chết này, chắc chắn không có ai đoán được thân phận thật của bọn chúng.

Mỗi một người ở đây đều là những thuộc hạ lợi hại nhất được các môn sinh của Sư Tử Hà Đông dẫn tới, chọn bừa một người thì thực lực của hắn cũng có thể tương đương với tên Báo Đen lúc nãy.

Bất kỳ ai trong bọn chúng cũng từng là cao thủ vang danh một thời trên giang hồ.

Chưa kể là mấy chục người bọn chúng cùng nhau xuất hiện, dùng từ siêu phô trương để hình dung cũng không quá.

Tuy nhiên, lúc này ý chí chiến đấu của bọn chúng lại bị một bộ bài Poker phá hủy hoàn toàn!

Không ai có thể hiểu được nỗi tuyệt vọng và sợ hãi của bọn chúng lúc này.

Ít nhiều bọn chúng cũng quen biết và hiểu ít nhiều về năng lực của những người đã ngã xuống trước mặt chúng.

Khi bọn chúng nhìn thấy những người này liên tục bị những lá bài giết chết mà không hề có sức phản kháng, chúng bắt đầu cảm thấy hoảng hốt.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy người đàn ông điều khiển bài vừa phóng ra những lá bài trí mạng, vừa trò chuyện vui vẻ với những người bên cạnh thì tinh thần của chúng hoàn toàn sụp đổ!

Không phải là bọn chúng nhát gan mà bọn chúng hiểu rõ đây vốn dĩ không phải là một trận chiến cùng đẳng cấp!

Chuyện này giống như một nhóm thường dân không vũ khí đối mặt với sự bắn phá liên tục của súng súng hạng nặng trước mặt họ!

“Chạy, chạy, chạy, này thì chạy!”

Diệp Vĩnh Khang vừa đi vừa chửi bới, đồng thời tăng tốc phóng lá bài.

Những cao thủ đang ôm đầu chạy bán sống bán chết kia lần lượt bị các lá bài bám theo rồi giết chết một cách chuẩn xác!

“Đại ca, còn vài người ở đằng kia nữa!”

Sử Nam Bắc chỉ vào hơn chục người đang đứng các đó một khoảng nhất định: “Vượt qua tầm bắn rồi à?”

“Tầm bắn ư?”

Diệp Vĩnh Khang cười khẩy: “Phạm vi ánh mắt chính là tầm bắn của tôi!”

Nói xong, anh đột nhiên vươn hai ngón tay ra bốc một lá bài, đá chân, xoay eo, nhờ lực của khuỷu tay và xoay eo mạnh mẽ ném đi.

Vút…