Chương 1134

Trong số những người bình thường, Thái Sơn quả thực có thể được coi là cao thủ, nhưng trong mắt một cường giả có thực lực cao cường, với năng lực ít ỏi của hắn, chả có cửa đâu.

“Mày nghĩ chỉ vậy mà có thể ngăn được tao à?”

Sư Tử Hà Đông chỉ vào ít nhất một ngàn người sau lưng mình, tức giận nói: “Nghe lệnh của tao, nếu hôm nay có kẻ nào giết được Diệp Vĩnh Khang và thằng béo kia, tao sẽ phong cho người đó làm Tịnh Kiên Vương, sánh ngang với tao!”

“Giết!”

Theo mệnh lệnh của Sư Tử Hà Đông, hàng ngàn người phía sau ông ta như thể máu nhồi lên não, họ rút vũ khí ra và điên cuồng lao về phía bên này.

Mặc dù họ cũng sợ hãi trước sự ra tay của Diệp Vĩnh Khang và Sử Nam Bắc vừa rồi, nhưng có trọng thưởng tất có dũng khí, mà điều kiện mà Sư Tử Hà Đông đưa ra quá hấp dẫn!

Tịnh Kiên Vương, ngang hàng với Sư Tử Hà Đông, quả là một bước lên mây!

Hơn nữa, cho dù đối phương rất có năng lực, nhưng bên họ là hơn nghìn người đấy!

“Nhất Minh, chú đưa Trần Tiểu Túy lùi về phía sau đi”.

Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh chỉ huy: “Tần Phong, Mê Long, Yến Vĩ Điệp, đề thi hôm nay dành cho các người là làm mọi cách để giết chết Sư Tử Hà Đông”.

“Nếu không thể vượt qua bài kiểm tra này, cái giá các người phải trả là bị Sư Tử Hà Đông giết chết, Sử Nam Bắc và tôi chắc chắn sẽ không đi cứu mấy tên phế vật đến bài thi mà cũng không vượt qua được!”

“Vâng!”

Đám người Tần Phong đồng thanh đáp lại, nhưng giọng nói của họ rõ ràng có chút chột dạ, không ngừng nuốt nước bọt vì căng thẳng.

Trong lòng bọn họ nghĩ chỉ cần bên kia chỉ có mình Sư Tử Hà Đông thì không sao, nhưng phía sau còn có hàng nghìn người, còn đánh đấm gì nữa!

Chưa nói tới giết chết Sư Tử Hà Đông, đến việc đến gần ông ta còn khó nữa là, có khi sẽ bị ngàn nhát chém chém chết cũng nên ấy.

Nhưng ngay cả với tâm lý như vậy, biết trước kết quả cuối cùng, ba người vẫn nghe lệnh mà lao về phía đối diện!

Bởi vì trong sách hướng dẫn của trại huấn luyện, quy tắc đầu tiên là tuân thủ tuyệt đối.

Chỉ cần là mệnh lệnh, bọn họ nhất định phải hoàn thành, cho dù mệnh lệnh đó có thể khiến bọn họ chết ngay lập tức, bọn họ cũng sẽ không làm còn rùa rụt cổ.

Tuy nhiên, vừa mới bước được hai bước, họ đột nhiên nghe thấy cuộc đối thoại giữa Diệp Vĩnh Khang và Sử Nam Bắc từ phía sau.

“Đại ca, hôm nay trước khi ra ngoài tôi có xem lịch. Bên trái hợp với tôi hơn, nên để tôi phụ trách bên trái cho”.

Sử Nam Bắc nói.

“Cút đê, bên trái nhiều hơn bên phải, cậu cho rằng tôi không biết à, còn xem với chả lịch, nãy đã được một lần rồi, cút qua bên phải đi!”

Diệp Vĩnh Khang tức giận nói.

Ngay lập tức, Tần Phong cùng những người khác cảm giác được hai luồng gió lớn đột nhiên thổi qua, nhìn kỹ lại, hai đạo dư ảnh đã quét về phía đám người đối diện nhanh như chớp!

Bốp bốp bốpMột loạt âm thanh nặng nề gần như dày đặc hơn cả tốc độ bắn của súng máy.

Tần Phong cùng những người khác lập tức ngẩn ra.